Cô nhanh chóng chạy đến văn phòng cảnh sát thật nhanh.
- Sếp, em nghe nói có vụ án mới.
Cô thở hổn hển vì chạy đến đây nhanh nhất có thể.
- Đây, em xem.
- Không phải chứ, nạn nhân lại là một phụ nữ trẻ tuổi và cũng bị xâm phạm trước khi bị giết. Đây... không lẽ cùng một thủ phạm với vụ án vài ngày trước.
- Có lẽ đúng như vậy.
- Có manh mối gì nữa không thưa sếp?
- Nạn nhân đều còn rất trẻ, bị chặt đầu và cưỡng hiếp... ngoài ra, trước khi chết đều mặt váy công sở và đi dày cao gót. Có lẽ hung thủ nhắm vào những cô gái trẻ vừa trên đường tan làm về.
- "Nhưng cũng có thể cả 2 vụ án chỉ là trùng hợp không phải cùng một người ra tay". Tần Vũ cảnh sát đồng nghiệp cùng đội A đáp lời.
Miêu Miêu:
- "Anh Tần Vũ nói thế cũng không sai. Nhưng không thể trùng hợp cả 2 vụ án đều có tình tiết và cách thức gây án giống nhau đến như vậy".
...
- "Miêu Miêu, Tần Vũ hai người mau chóng đến hiện trường điều tra thêm thông tin". Sếp Thanh ra lệnh.
Hai người xuất phát đến hiện trường, ở đây là một khu nhà chung cư đang trong quá trình xây dựng.
- "Thi thể nạn nhân được phát hiện ngay tại vị trí này, dưới lớp cát được chuẩn bị xây dựng." Tần Vũ nói.
- "Không phải chứ, kẻ ngốc cũng sẽ biết công nhân sớm muộn sẽ tiến hành xúc cát lên để xây dựng và phát hiện ra thi thể..."
- "... trừ khi hung thủ muốn thi thể được phát hiện sớm." Miêu Miêu thắc mắc.
Trời bắt đầu chập tối, cả hai vẫn chưa tìm được điểm gì mới trong vụ án.
- Miêu Miêu, hay là về thôi mai quay lại.
- Anh về trước đi. Không phát hiện gì làm sao em quay về báo cáo với sếp Thanh được.
Tần Vũ thở dài bất lực với cô đồng nghiệp tham công tiếc việc của mình. "Anh đi mua gì đó ăn rồi quay lại cùng em tìm tiếp, yên tâm đợi anh mua về chúng ta cùng nhau ăn". Nói xong Tần Vũ liền chạy đi.
Miêu Miêu đi xung quanh tòa nhà xem xét, cô tự hỏi rằng: Nếu như cô là nạn nhân ban đêm cô sẽ một mình đi qua nơi tối tăm không có đèn đường chiếu tới như này sao?
Một tiếng sau.
- Sao lâu rồi mà Tần ca chưa quay lại nhỉ? Trời cũng tối thui luôn rồi?
Lâm Miêu Miêu cảm giác hơi bất an, dù là cảnh sát thì cô cũng là phụ nữ lỡ mà gặp hung thủ thì cũng hơi sợ thật. Đang suy nghĩ thì một cơn gió thổi qua người cô, lập tức cô cảm thấy hơi ớn lạnh sống lưng. Cứ đứng mãi chân cô cũng hơi mỏi vừa hay thấy một đống gỗ được xếp ngay ngắn để ở đó.
Cô ngồi xuống đống gỗ chờ đợi, chắc do ông trời thương cô hay bằng một cách thần kì nào đó cô lại nhặt được một thẻ tích điểm cafe bên trên có dính một vệt máu nằm trên mặt đất gần nơi cô ngồi.Trên tắm thẻ được đống dấu nhiều ngày, ngày cuối cùng được đống dấu lại là ngày mà nạn nhân chết. Thật trùng hợp vậy sao? Tìm cả ngày không ra manh mối vậy mà giờ ngồi nghỉ ngơi thì thấy manh mối à?
Bỗng cảm nhận được ai đó đứng đằng sau mình, cô nhanh chóng rút súng ra và quay người lại chỉa súng thẳng vào mặt tên đó.
- ...
- Là anh đây, đừng bắn.
Hóa ra là Tần Vũ đã mua thức ăn về. Cô thở một hơi rồi cất súng vào.
- Tần ca, sao anh đi lâu thế?
- Xin lỗi, quán đông quá. Em tìm được gì rồi?
- Anh nhìn coi đây là gì?
Tần Vũ định lấy xem thì bị Miêu Miêu cản lại.
- Chỉ xem không được động vào, phải giữ để giám định xem thử có vân tay của nạn nhân hay không đã, may mà em có mang bao tay sẵn.
Vài ngày sau tại trụ sở cảnh sát, kết quả giám định vết máu trên tấm thẻ đã có, bên trên thật sự có ADN của nạn nhân. Cũng biết được tấm thẻ tích điểm đó được đóng dấu khi mua hàng tại Dream Coffee ☕.
Lúc này Miêu Miêu đang ở Dream Coffee vừa thưởng thức cà phê vừa quan sát tình hình bên trong tiệm.
- Trùng hợp thật đấy, sao em lại ở đây.
- Sao lại gặp anh ở đây...
Cô có hơi ngạc nhiên khi gặp lại anh ở đây.
- ... Thẩm Tinh Hồi anh đến đây làm gì?
Vài ngày trước, cô đến bệnh viện thăm anh nhưng y tá báo anh đã xuất viện rồi. Anh đi mà không nói lời nào khiến cô có hơi hụt hẫng nhưng mà cô với anh có là gì của nhau đâu, anh đi đâu không cần phải thông báo trước với cô. Tưởng chừng sẽ không thể gặp lại nhau thì bây giờ anh lại xuất hiện ở đây ngay cái lúc mà cô đang mặc thường phục đi điều tra.
- Anh đến đây uống cafe, còn em?
Anh nhìn cô gật đầu.
- Em cũng thế.
Cô làm sao nói mình đến đây điều tra án mạng được chứ, đành phải nói dối anh thôi.
______________________CÒN TIẾP_________________