Tình Yêu Và Bí Mật Của Anh

Chương 33: Bác sĩ Lục



Quang Liệp hai tháng qua bận rộn giải quyết công việc ở nước ngoài. Mãi đến hôm nay mới trở về nước, đập vào mắt anh là tin tức về cuộc tấn công nhằm vào xe cảnh sát diễn ra mấy ngày trước.

Anh biết tin Lâm Miêu Miêu đã mất, liền cử người đi khắp nơi điều tra.

“Sao anh mới có đi mấy ngày, vợ đã không còn trên đời nữa rồi?” Quang Liệp nắm chặt tờ báo trên tay vò lại rồi ném thằng vào sọt rác.

______

Lâm Miêu Miêu từ từ tỉnh dậy trên chiếc giường lớn. Đầu đau nhức dữ dội, cô thận trọng quan sát xung quanh.

- Tỉnh rồi à?

Một chàng trai trẻ mặc áo blouse trắng xuất hiện trong phòng.

- Anh là ai?

- Phong … gọi tôi là Lục Phong.

- “Đây là đâu?” Cô ngờ vực hỏi.

- Nhà tôi

Cô ôm đầu than vãng “đau quá!”

“Nằm xuống đi” Lục Phong đến gần đẩy cô nằm xuống giường.

“Tôi muốn đến bệnh viện, đầu tôi rất đau” Cô nén cơn đau ngước nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.

Lục Phong bình tĩnh trả lời “Tôi chính là bác sĩ”.



Vài ngày sau đó, Lâm Miêu Miêu dần thích nghi với cuộc sống trên đảo. Dù đầu cô vẫn còn chút đau nhức, nhưng nhờ sự chăm sóc tận tình của Lục Phong, cô đã nhanh chóng hồi phục.

Lục Phong không chỉ là một bác sĩ giỏi mà còn là một người rất đáng tin cậy.

Trong một lần đi dự hội nghị nguyên cứu y học ở thành phố Linkon, Lục Phong vô tình phát hiện Lâm Miêu Miêu đang nằm bất động dưới chân núi nên đã đưa cô về chữa trị.

- Lục Phong, tôi muốn trở về nhà, tôi biến mất hơn hai tháng mọi người chắc chắn đang lo lắng …

“Ở lại một thời gian nữa hẳn đi, đợi vết thương của cô lành lại tôi sẽ đưa cô về” Lục Phong mặt lạnh đáp.

- Ừm. Lâm Miêu Miêu gật đầu đồng ý.

Nhà Lục Phong nằm trên một hòn đảo ở khoảng cách rất xa thành phố Linkon. Nơi này đặc biệt không có sóng điện thoại, cũng không có mạng Internet, quan cảnh rất yên bình nhưng lại nằm cách biệt với thế giới bên ngoài.

____

Một buổi sáng nọ, khi ánh mặt trời bắt đầu ló rạng, Lâm Miêu Miêu ngồi trên bãi cát nhìn ra biển. Lục Phong bước tới, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cô đã hồi phục khá nhiều rồi. Chúng ta có thể trở về thành phố Linkon trong vài ngày tới” Lục Phong nói, giọng trầm ấm hơn thường ngày.

- Ừm, tôi biết rồi.

“Có tâm sự gì à?” Lục Phong hỏi.

Cô chỉ im lặng, lắc đầu.

Lục Phong và Lâm Miêu Miêu cứ thế im lặng ngồi cạnh nhau, nhìn về phía bên kia bờ biển. Trong lòng mỗi người lại mang một suy nghĩ riêng.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ phủ khắp bãi biển. Họ cùng nhau dạo bước dọc bờ biển, Lâm Miêu Miêu hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn gió biển mát rượi len lỏi qua từng sợi tóc mình.

Lục Phong bất giác quay sang nhìn cô nở một nụ cười hiếm thấy.



Vài ngày sau,

Tàu cập bến cảng thành phố Linkon, Lục Phong dắt tay cô đi ra khỏi đám người đông đúc.

Lâm Miêu Miêu nhìn ngó xung quanh, thốt lên “Đông người thật”.

“Cầm tay cho chắc, nếu không muốn lạc nhau” Lục Phong nắm chặt tay cô căn dặn.

Họ vừa bước xuống cảng, đường phố Linkon đã dần hiện ra trước mắt với những tòa nhà cao tầng và dòng người hối hả, tấp nập.

Lúc này đã tròn ba tháng kể từ khi cô gặp tai nạn và mất tích, Lâm Miêu Miêu vội vàng đến trước cổng sở cảnh sát Linkon.

Cô vừa định bước vào trong bất chợt đùng một tiếng. Lục Phong theo phản ứng che hai tai cô lại, ôm cô cúi thấp người xuống.

Cơn địa chấn từ vụ việc vừa rồi làm mặt đất rung chuyển dữ dội một lúc. Những âm thanh chói tai vang lên không ngừng, khiến đầu cả hai choáng váng, đôi tai của Lục Phong bắt đầu chảy máu.

Gần đó vừa xảy ra một vụ nổ lớn, đám cháy lập tức lan rộng ra xung quanh. Cảnh tượng hỗn loạn hiện lên trước mắt, người dân hoảng sợ chạy tán loạn, tiếng la hét và còi báo động không ngừng vang lên khắp nơi.

“Cô Lâm có sao không?” Giọng Lục Phong run rẩy.

Lâm Miêu Miêu cố gắng dìu anh đứng dậy “Tôi ổn … nhưng bác sĩ Lục thì không. Anh đang chảy máu!”

Lục Phong cười yếu ớt “Không sao”.

Lâm Miêu Miêu nhìn quanh, chắc rằng có rất nhiều người bị thương bởi vụ nổ vừa rồi, thân là một cảnh sát cô phải đi giúp họ.

Mặc dù lo lắng cho Lục Phong, cô biết mình không thể cứ đứng nhìn mãi “Anh hãy vào trong xử lý vết thương, đợi tôi quay lại”.

“Tôi mới là bác sĩ, tôi đi cùng cô” Lục Phong nhanh chóng kéo tay cô lại, trước khi cô rời đi.

Tại hiện trường, một người đàn ông đang nằm trên đất, không thể di chuyển, máu chảy ra rất nhiều từ vết thương ở chân. Lục Phong nhanh chóng cầm máu và an ủi “Anh hãy giữ bình tĩnh, sẽ không đau nữa đâu”.

Lâm Miêu Miêu tiếp tục đi từ người này đến người khác, sơ cứu và trấn an họ trong khi đợi lực lượng cứu hộ đến.

Đến khi lực lượng cứu hộ và y tế đến, Lâm Miêu Miêu cùng họ phối hợp, đưa những người bị thương đến nơi an toàn. Cô không ngừng làm việc cho đến khi chắc chắn mọi người đều đã được chăm sóc.

Khi mọi việc đã tạm lắng, Lâm Miêu Miêu quay lại chỗ Lục Phong, ánh mắt lo lắng hỏi: “Anh thấy sao rồi?”

“Không sao, tôi ổn” Lục Phong cười gượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.