Tình huống bất ngờ này khiến cả ba người đều chìm trong bầu không khí im lặng ngượng ngùng. Lâm Miêu Miêu, người con gái vốn hoạt ngôn giờ đây lại trở nên lúng túng. Cô muốn giải thích, nhưng lời nói lại cứ mắc nghẹn trong cổ họng.
Trái tim Quang Liệp như bị bóp nghẹt, ánh mắt anh tràn ngập sự ghen tuông. Hình ảnh cô thân mật với người đàn ông lạ mặt tên Lục Phong này cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh.
Lục Phong với vẻ mặt lạnh lùng, tỏ ra bình thản trước sự bối rối của hai người kia. Ánh mắt dường như đang âm thầm đánh giá tình hình.
Bầu không khí im ắng bỗng chốc bị phá vỡ, bởi giọng lạnh lùng của Lục Phong: “Có gì à?”.
Quang Liệp cố gắng lấy lại bình tĩnh, trong giọng nói xen lẫn sự tức giận: “Anh ta là ai?”
Lục Phong bước đến bên cạnh Lâm Miêu Miêu, đặt tay lên vai cô, ánh nhìn đầy vẻ thách thức: “Bạn trai”.
Lời nói của Lục Phong như một quả bom sắp phát nổ trong đầu Quang Liệp, khiến anh choáng váng và không thể tin vào tai mình.
Lâm Miêu Miêu định nói nhưng bị bàn tay to lớn của Lục Phong che kín miệng.
Quang Liệp nghiến răng, cố nén cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng “Cô ấy là vợ tôi”, anh gào lên “Chúng tôi đã kết hôn”.
Lục Phong sững sốt, đồng tử hơi giãn ra vì ngạc nhiên hỏi lại “Thật?”
Cô gật đầu ngầm xác nhận “Đúng là có kết hôn”.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người, Quang Liệp vội vàng bắt máy, nhỏ giọng đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Trước khi anh bước ra khỏi cửa, cô đã kịp nghe anh gọi cái tên Lucy.
Lát sau, Quang Liệp quay trở lại đắc ý nói “Bây giờ tôi đến rồi anh nên đi”.
Lâm Miêu Miêu vội vàng cắt ngang lời anh “Lúc nãy tôi chưa nói hết, đúng là tôi và Quang Liệp có kết hôn nhưng chỉ là quan hệ hợp đồng, dù sao cũng sẽ ly hôn”.
Quang Liệp nhíu mày, siết chặt bàn tay.
Lục Phong nhanh chóng đẩy Lâm Miêu Miêu áp sát vào tường, nhếch miệng “Em yêu, em có anh chưa đủ sao?”.
Cô liếc nhìn Quang Liệp, vòng tay qua cổ ôm Lục Phong làm nũng “Bác sĩ Lục thật giỏi ghen tuông, em chỉ có mỗi mình anh thôi”.