Quang Liệp trong bộ đồ da màu đen bóng loáng, lái xe mô tô một cách liều lĩnh, lao vun vút trên đường cao tốc. Phía sau, là vài chiếc xe ô tô màu đen đang áp sát, đuổi theo.
Tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, từng viên đạn bay sát bên tai anh.
Đạn xé gió, bắn vào mặt đường tạo ra những tia lửa nhỏ. Khi anh quay đầu lại nhìn thoáng qua những kẻ truy đuổi, ánh mắt anh sắc lẹm như dao.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh rút khẩu súng từ bao da bên hông, bắn trả. Tiếng súng vang lên đanh thép, một trong những chiếc xe địch chao đảo mất lái, lao vào dải phân cách.
Anh vặn ga, tăng tốc, chiếc mô tô lao đi như một mũi tên, luồn lách giữa những chiếc xe tải và ô tô trên đường.
Nhưng những kẻ truy đuổi, vẫn không ngừng cô gắng ép sát anh.
Quang Liệp giữ vững tay lái bình tĩnh, né tránh từng pha tấn công của chúng một cách điêu luyện.
Anh nhanh chóng xoay người, nổ súng, viên đạn chuẩn xác hạ gục kẻ thù. Từng tên một bị anh nhanh chóng bắn chết.
Cũng như mọi hôm, Lâm Miêu Miêu ra ngoài tuần tra xung quanh thành phố Linkon.
Khi đang ngang con hẻm nhỏ, linh cảm mách bảo cô rằng mình phải tiến vào bên trong.
Cô nhìn thấy Quang Liệp đang ngồi tựa vào bức tường, hai mắt nhắm nghiền, không cử động. Trên vai anh có một vết thương sâu.
Cô vội chạy đến, đặt tay lên vai anh “Quang Liệp, Quang Liệp …”
Anh từ từ mở mắt, nhìn thấy cô anh khích động làm vết thương có chút đau “A”.
- Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?
“Anh không nằm mơ, quả thật là em” anh nhíu mày, tỏ vẻ đau đớn.
“Không sao chứ, tại sao lại bị thương nặng như vậy?” Cô lo lắng hỏi.
Quang Liệp bị thương nhưng vẫn cười đùa:
- Anh nghe nói hôn người mình yêu sẽ sản xuất ra endorphin, có tác dụng như thuốc gây mê sẽ làm giảm cơn đau. Hay chúng ta thực hành thử xem.
Anh chỉ cười, trêu chọc để cô không lo lắng không ngờ cô lại tưởng thật, mà tiến đến hôn anh.
Môi chạm môi, tròng mắt anh giãn ra, có chút kinh ngạc. Nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại nụ hôn của cô.
Anh chỉ ngồi đó để cô chủ động hôn mình. Lát sau, cô từ từ buông ra, nhìn anh hỏi:
- Có tác dụng thật không?
- Hay là hôn thêm đi, liều lượng chưa đủ.
Quang Liệp nhếch miệng cười, ranh mãnh đưa bàn tay vòng qua sau đầu cô, giữ lấy phía sau đầu.
Anh kéo cô lại gần hơn, ánh mắt tràn đầy sự tinh nghịch, quyến rũ.
- Tăng liều lượng xem.
Anh nói nhỏ, hơi thở ấm nóng phả lên môi cô.
Cô không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được sự ẩm ướt của nụ hôn tiếp theo.
Cô nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, cảm nhận khoảnh khắc ngọt ngào này.
Anh cắn nhẹ vào môi cô, rồi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Dần dần, nụ hôn càng trở nên khác lạ. Nụ hôn này còn mãnh liệt và say đắm hơn cả lần trước.
Hơi thở gấp gáp, cô vô thức vòng tay qua cổ anh, nắm lấy cổ áo kéo anh lại gần hơn nữa. Cảm giác thời gian như dừng lại, chỉ còn lại khoái cảm dâng trào.
Cô cảm thấy trái tim mình đập loạn, hơi thở không thể kiếm soát. Mỗi cái chạm đều như thiêu đốt từng tế bào trên cơ thể.
Phải mất một lúc lâu, họ mới tách nhau ra. Cả hai đều thở dốc, ánh mắt say đắm nhìn đối phương.
Nụ hôn vừa rồi không chỉ để lại dấu vết trên đôi môi mà còn như một liều thuốc chữa lành con tim cả hai.
- Làm lành nhé, quay về anh sẽ giải thích với em tất cả.
“Chúng ta giận nhau sao?” Cô mỉm cười, chọt vào eo anh.
“Đau” anh nhăn mặt, tỏ ra đau đớn.
“Ở đây cũng bị thương sao?” Cô lo lắng hỏi.
- Đùa em đó.
Quang Liệp cười phá lên.
- Anh quá đáng lắm Quang Liệp.
Anh nắm lấy bàn tay cô, im lặng một lúc mới cất giọng:
- Mình chính thức hẹn hò nhé?
Anh chân thành đưa ra lời đề nghị.
“Cũng được” Cô gật đầu đồng ý.
Cả hai mỉm cười vui vẻ nhìn nhau.
Đoàng,
Tiếng súng nổ cắt ngang khung cảnh ngọt ngào. Khoảng chừng mười tên mặc vest đen, tay cầm súng bắn tới.
Quang Liệp bị thương ở vai, chỉ có thể núp sau thùng hàng yểm trợ từ phía sau.
Lâm Miêu Miêu, với sự nhanh nhẹn và quyết đoán, lập tức phản ứng. Chỉ trong vài giây, cô đã tiếp cận tên đầu tiên, tung cú đá mạnh vào đầu hắn, khiến hắn ngã xuống và đánh rơi khẩu súng trên mặt đất.
Không dừng lại, cô tiếp tục di chuyển, đôi chân nhanh nhẹn hạ gục từng tên một. Cô sử dụng những cú đấm và những đòn khóa hiểm hóc, tận dụng mọi điểm yếu của đối phương.
Một tên nhận thấy tình hình nguy hiểm, giơ súng lên nhắm thẳng vào Quang Liệp. Nhưng trước khi hắn kịp bóp cò, Lâm Miêu Miêu đã nhanh chóng tóm lấy cổ tay hắn, vặn mạnh và cướp lấy khẩu súng. Với một động tác dứt khoát, cô đạp chân lên bức tường, dùng báng súng đập mạnh vào vai hắn.
Không hổ là tinh anh của sở cảnh sát thành phố Linkon, nhanh như vậy đã khiến tất cả bọn chúng phải nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Cô quay đầu lại, nhìn Quang Liệp “Cái đám không biết võ này, làm anh thành ra như vậy?”
“Không phải anh ấy cũng mạnh lắm sao? Còn có thể không chế được mình … Sao lại bị cái đám này bắt nạt. Vì chúng có súng?” Cô chống cầm suy nghĩ.
Anh lắc đầu “Không phải bọn chúng. Mấy vết thương này do thủ lĩnh của chúng gây ra”.
- Sao anh lại đắc tội với …
“Cẩn thận” Quang Liệp hét lớn.
Viên đạn xé gió sượt qua tai cô, một nam thanh niên với mái tóc màu xanh lục xuất hiện, trên tay cầm một khẩu súng ngắn.
“Hello?” Nam thanh niên cất súng vào người, giọng nói có chút bỡn cợt.
- Là … là ai?
Lâm Miêu Miêu ấp úng hỏi.
- Quang Liệp đâu? À kia rồi …
Hắn bước qua người cô, đi về phía Quang Liệp đang ngồi.
Cô nắm lấy vai hắn “Khoan đã”.
Hắn nắm lấy tay cô kéo mạnh, áp sát vào tai cô “Tôi không đánh phụ nữ, làm ơn tránh đường”.
Hắn siết chặt làm tay cô đau đớn, sắc mặt cô có chút bất mãn.
Giọng Quang Liệp vang lên “Buông cô ấy ra, người mày tìm là tao này”.
- Là mày hạ đám này à? Bị thương mà cũng mạnh quá nhỉ ông chủ Quang?
Hắn nhếch môi, tán thưởng.
- Đại ca, là cô ta …
Một tên còn chút sức lực chỉ về hướng Lâm Miêu Miêu nói nhỏ.
Hắn quay lại, dậm thật mạnh lên đầu tên đàn em “Vô dụng, để đàn bà đánh thành ra thế này. Còn muốn mách tao”.
- Vậy là không đánh không được rồi.
Hắn đứng đối diện cô nhếch miệng cười, tay thủ sẵn tư thế chiến đấu.
Cô nhanh chân đá thật mạnh vào đầu hắn, nhưng hắn chỉ dùng một tay đã có thể đỡ được.
Lâm Miêu Miêu cắn răng, cố gắng tung ra những cú đá mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không hề nao núng.
Hắn cười khẩy “Chỉ có vậy thôi sao? Yếu hơn tôi nhiều lắm”.
Hắn ta bắt đầu phản công, tung ra những cú đấm mạnh mẽ khiến cô phải lùi lại. Cô thở dốc, mồ hôi tuôn như mưa.
Hắn đá một phát thật mạnh vào bụng cô khiến cô nôn ra nước. Lại bồi thêm một cú đá vào tai trái khiến đầu cô đập mạnh vào tường.
Sức lực quá chênh lệch, cô không tài nào đụng vào cơ thể hắn. Người này rốt cuộc là ai, thân thủ lại mạnh đến kinh người như thế? Ngay cả Quang Liệp cũng không đánh lại hắn?
- Tránh xa cô ấy ra.
Quang Liệp cầm lấy khẩu súng trên tay, nén cơn đau nhắm bắn về phía hắn.
Nhưng hắn vẫn nhanh nhẹn né được, lộn một vòng sang bên cạnh.
Quang Liệp tiếp tục bóp còi, nhưng không có gì xảy ra.
Tiếng kêu lạch cạch,
Khẩu súng đã hết đạn, anh nghiến răng tức giận “Tại sao lại đúng lúc như vậy”.
Hắn tạm thời bỏ qua cô, nở một nụ cười nham hiểm đi về phía Quang Liệp.
Rắc,
Chân hắn dẫm phải thứ gì đó. Hắn liếc nhìn trên mặt đất, cúi xuống nhặt tấm thẻ cảnh sát trên người cô vừa rơi ra lúc nãy.
“Cảnh sát?” Hắn nhếch môi khinh thường.
Nhưng khi nhìn thấy cái tên ghi trên thẻ hắn mới hốt hoảng hỏi lại “Cô chính là Lâm Miêu Miêu?”.
Cô không trả lời, chỉ phẫn nộ nhìn hắn.
Hắn run sợ, không phải vì ánh mắt của cô, mà vì hắn biết mình đã động phải người không nên động nhất.
Vẻ mặt tự mãn lúc nãy nhanh chóng biến thành dáng vẻ sợ sệt.
Hắn đặt tấm thẻ lại vào túi áo cô, lùi lại vài bước “Tôi xin lỗi … Lần sau gặp lại thưa tiểu thư”.
Khuôn mặt hắn méo mó, vội xoay người bỏ chạy khỏi con hẻm.
Dù không hiểu chuyện gì, nhưng cô tay ôm lấy hông mình, khó khăn đứng lên, khập khiễng đi về phía Quang Liệp.
Cô ngồi phịch xuống, nằm trong vòng tay anh.
Quang Liệp rơm rớm nước mắt, nhẹ nhàng lau vết máu trên đầu cô.
Típ,
- Alo, cho một xe cấp cứu đến hẻm …
Cô cúp máy, nằm tựa vào lòng anh, đôi mặt nặng trĩu dần khép lại.