Sáng hôm sau tại cung của Mạc Quý Phi, trong lúc thưởng trà buổi sáng, nha hoàn của Tử Y nghe ngóng được tin liền lập tức chạy về báo cáo.
- Nương nương, nô tỳ nghe ngóng được Mỹ Phi đã được thị tẩm, làm sao bây giờ nương nương - Nha hoàn của nàng hốt hoảng nói
- Sao! - Tử Y chấn kinh hét lên
Vừa nghe tin sắc mắt của nàng liền vô cùng tệ hại. Thật không ngờ chỉ qua một đêm lại thành ra như vậy, tin này cũng đã truyền đi khắp hoàng cung rồi... Làm thế nào bây giờ, giá như cả cung không biết chuyện Mỹ Lệ được thị tẩm thì đứa bé kia còn dễ giải quyết... Nhưng tin đã lan rộng rồi... sợ rằng tới lúc xử lý sẽ có phần khó khăn...Không nếu nàng nhân cơ hội này buộc tội ả tiện nhân Tuệ Nhi kia, từng chút từng chút một, như vậy hắn chắc chắn sẽ hoài nghi rồi làm một cú trí mạng... Như thế sợ rằng cả đời ả cũng đừng mong được sủng hạnh.
Nhưng trước tiên phải xử lý đứa bé kia trước đã, bất kỳ mầm mống nào cũng không được sống, chỉ có con của nàng mới xứng đáng làm thái tử, bất kì kẻ nào ngán đường đều phải chết.
“ Rầm! “ Tiếng đập bàn vang lên
- Nương nương bớt giận - Nha hoàn của Tử Y sợ hãi quỳ xuống
Nàng thật không ngờ ả Mỹ Lệ kia lại có thể giỏi giang tới mức như vậy, Tử Y nàng thật là đã đánh giá thấp Mỹ Phi rồi... Hahaha.... Nực cười thật, làm sao Mỹ Lệ có thể leo lên giường thật dễ dàng như ăn cháo, trong khi đó nàng bao nhiêu năm qua, dùng biết bao nhiêu thủ đoạn cũng không đổi được một lần được sủng hạnh.
- Ha... Hahahaha.... Nực cười... Hahaha - Tử Y như phát điên lên
Đám người hầu trong cung của nàng đều bị điệu cười của nàng làm cho doạ sợ. Nàng cảm thấy thật chua xót cho bản thân, hắn chính là nhìn cũng không nhìn, cần cũng không cần, giống như là hàng đã dùng rồi liền muốn vất đi. Thật không ngờ, không ngờ... Bình tĩnh nào Tử Y, bây giờ không phải là lúc để chua xót đau khổ, đây là lúc mày phải hành động, mày phải dẹp tất cả thứ cản trở của con trai mày, để tương lai nó được kế vị.
- Người đâu, mau tới cung của Mỹ Phi - Tử Y cười nhẹ nói
Sau khi chuẩn bị một chút đồ, nàng đi tới cung của Mỹ Lệ, không nhanh không chậm với một bộ dáng bình tĩnh tới đáng sợ, khi tới nơi thái giám hô to thông báo, nàng cứ thế tiến vào rất tự nhiên. Với một gương mặt thánh thiện như thiên thần nàng cười nhẹ với Mỹ Phi sau đó liền dùng những lời ngọt ngào nói lời hỏi thăm thật tận tình và chu đáo.
- Muội muội, chúc mừng, chúc mừng - Tử Y che miệng cười nói
- Haha, cảm ơn tỷ tỷ, may là nhờ có tỷ tỷ giúp muội nghĩ cách - Mỹ Lệ không ngần ngại nắm lấy tay Tử Y thành khẩn cảm ơn
Cuộc sống của Mỹ Lệ nàng trước nay đều rất vô vị, hơn thế nữa còn rất đáng thương, Mỹ Lệ nàng chỉ biến sáng sớm dậy, tối khuya mới đi ngủ, cả ngày dài chỉ biết trông ngóng hắn tới đây, dù chỉ là ghé thăm thôi cũng được rồi, nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Nàng cứ tưởng cả đời sẽ không thấy được hắn cùng mình hạnh phúc nhưng thật may mắn ông trời có mắt chiếu cô nàng một người sẵn sàng giúp nàng có được hạnh phúc.
- Đều là tỷ muội với nhau, không cần khách sao - Tử Y nói với giọng hết sức sản khoái
Mỹ Lệ cũng không nói gì nữa, cười tới híp mắt lại chìm đắm trong hạnh phúc, Mỹ Lệ đang tưởng tượng tới quang cảnh của mình cùng với hắn dắt hài nhi đi dạo quanh một bờ hô, nước trong vắt với những con cá vàng đang bay lượn dưới mặt nước, một gia đình hạnh phúc bên nhau, mọi thứ đều theo đúng trình tự của nó. Không có bất kỳ thứ gì có thể xen vào được.
- À muội muội, ta có mang ít thuốc bổ cho muội muội này - Tử Y nói liền phất tay ra lệnh cho người hầu
- Cảm ơn tỷ tỷ, hôm nay hoàng hậu cũng đã cho người mang thuốc tới cho muội - Mỹ Lệ cười nói
Tử Y nghe vậy liền cười trong lòng, sau đó cũng cười đáp lại, sau một hồi trò chuyện, nàng lấy cớ để ra về, sau khi Mỹ Lễ tiễn nàng đi, khi thấy Mỹ Lệ đã đi vào bên trong nàng liền ra lệnh cho nha hoàn thân cận của mình gọi người làm bếp ở ngự thiện phòng tới gặp mặt
- Nô tài tham kiến Mạc Quý Phi - một người hầu bái kiến
- Đứng dậy đi - Tử Y liếc mắt nói
Sau khi tiểu nô tài kia đứng dậy, Tử Y liền nói luôn vào chủ đề chính
- Người biết đấy, bổn cung muốn ngươi đổi những gói thuốc của bổn cung thành những gói thuốc của cung Hoàng Hậu - Tử y nhắm mắt dưỡng thần nhẹ giọng nói
- Việc này.... Quý Phi nương nương... - tiểu nô tài kia lo sợ ấm úng nói
- Gia đình người có bốn người phải không, một mẹ già, một người vợ và hai đứa con thơ? - Tử Y cười nhẹ hỏi
- Quý Phi nương nương, xin người tha cho gia đình thần, thần nhất định sẽ làm theo yêu cầu của người - Tiểu nô tài kia sợ hãi quỳ xuống nói
Tử Y cười nhẹ, thật không ngờ mới đe doạ một chút đã sợ rồi, cũng phải thôi, phận làm người hầu chỉ có thể nghe lệnh của chủ, trách thì trách người không có quyền thế, không có địa vị. Ngươi chỉ là một kẻ hèn mọn mà thôi, số phận đã định sẵn là kẻ yếu hèn rồi.
- Người yên tâm, khi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ thưởng tiền về gia đình người cũng thu xếp cho ngươi được về gia đình, chỉ cần trong vòng 1 tháng, những thang thuốc của bộn cung... à những thang thuốc của hoàng hậu được đều đặn chuyển cho Mỹ Phi uống hết thì ngươi liền có thể an ổn mà về quê tĩnh dưỡng - Tử Y cười nói
Chỉ sợ là trước khi ngươi về tới nhà đã bị sơn tặc diễn chết rồi. Số tiền kia gửi về nhà ngươi cũng coi như là phần thưởng ngươi đã hoàn thành công việc của mình. Có câu giết nhầm còn hơn bỏ sót.
- Nô tài đã hiểu, nương nương yên tâm - Tiểu nô tài kia cung kính đáp
- Lui ra đi.. à hôm nay ngươi có gặp ta không? - Tử y xua tay rồi lại nhớ ra liền hỏi
- Dạ hôm nay nô tài chỉ ở trong ngự thiện phòng làm việc thôi ạ - Tiểu nô tài kia hiểu ý Tử Y mà trả lời
Sau khi tên nô tài kia đi, Tử Y liền ra lệnh cho người hầu đêm điểm tâm và trà vào thưởng thức, một ngày dài trôi qua nhanh chóng, việc bây giờ làm chính là ngồi yên và chờ đợi kết quả. Tuệ Nhi để xem cô còn có thể sống được tới bao giờ!