Tình Yêu Xuyên Không

Chương 91: Tới thăm



Nằm trên giường, cô vỗ vỗ lưng cho Vân Du, thằng bé dạo này rất ngoan, tối đến không còn thức khuya nữa, rất ngoan ngoãn hiểu ý cô muốn nó đi ngủ sớm.

- Hoàng Thượng, ta muốn đi bế tiểu công chúa mới sinh của Mạc Quý Phi – Cô vừa vỗ lưng Vân Du vừa nói

- Được ngày mai trẫm đưa nàng đi, được không? – Hắn ôm cô vào trong ngực thủ thỉ nói

Mặc dù nói là thế, nhưng hắn vẫn lo lắng cho cô, hắn sợ cô sẽ ghét bỏ hắn, trong lòng hắn vẫn có rất nhiều lo ngại. Trên thực tế hắn có rất nhiều phi tần, nhưng người được hắn sủng ai duy chỉ có một người đó chính là cô.

Nhưng xưa nay Hậu Cung tranh sủng hẳn không phải không biết, mẫu hậu hắn trước kia cũng vì tranh giành quyền lực và địa vị giết không biết bao nhiêu người, để hắn có được ngai vàng như ngày hôm nay đã phải đổ biết bao nhiêu máu người.

Hơn nữa, hắn hiểu rõ mẫu hậu hắn rất yêu phụ hoàng hắn, thế nhưng… thế nhưng… dù có yêu đến thế nào thì người cũng chết tâm… vĩnh viễn chết tâm chỉ bởi vì chốn hậu cung này, có lẽ đây chính là lẽ thường tình, nữ nhân trước nay hạnh phúc nhất chính là có thể tìm được một người mình yêu cả đời và cũng yêu thương mình cả đời. Tình yêu luôn luôn yêu cầu sự chung thủy, nhưng nam nhân trước nay luôn đa thê tứ thiếp, nay hướng người nọ mai hướng người kia, vậy nên mẫu hậu hắn cũng chẳng dám hy vọng gì quá nhiều về phụ hoàng cả, người chỉ lo bảo vệ hắn.

Nhưng có một điều mẫu hậu hắn không ngờ rằng, cho tới lúc chết người phụ hoàng yêu nhất vĩnh viễn chỉ có một và là duy nhất chính là mẫu hậu, phụ hoàng không muốn biểu lộ ra chính là vì lo ngại có người làm hại mẫu hậu, phụ hoàng sủng ái những phi tần khác là để bảo hộ mẫu hậu bình an.

Điều nuối tiếc nhất mà phụ hoàng khi còn sống không kịp làm chính là bỏ lỡ mất khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc khi bên mẫu hậu và hắn, tới cuối đời người chết đi, người vẫn một lòng luôn nhắc hắn chăm sóc mẫu hậu, người vẫn luôn luôn chỉ nhắc tới mẫu hậu, chờ đợi mẫu hậu. Thế nhưng... mẫu hậu chỉ lo toàn triều đình giúp cho phụ hoàng, mãi cũng chẳng tới thăm phụ hoàng. Thế nên tháng ngày mà phụ hoàng chờ đợi mẫu hậu đến chỉ toàn là vô vọng, rồi tới lúc trút hơi thở cuối cùng phụ hoàng cũng không thể gặp mẫu hậu hắn…

Thân làm con như hắn cũng đã làm đủ mọi phương pháp nhưng mẫu hậu hơn lúc đó cũng chẳng để ý, bà chỉ lo chuyện đại sự, làm cho triều đình năm ấy phải gọi là thanh tẩy một thời, hay nói chính xác hơn là dọn dẹp đường cho hắn đường đường chính chính bước lên ngôi.

- Hoàng Thượng người đang nghĩ gì vậy? – Cô thấy hắn ngẩn người một lúc liền lên tiếng hỏi

- Không có gì, mau đi ngủ thôi – Hắn cười nhẹ sau đó vùi đầu vào gáy cô

- Ừ - cô cười vui vẻ rồi ôm Vân Du đặt vào trong nôi

Ngoài trời sương mù càng ngày càng dày, ban đem trời đã lạnh hơn, cô khẽ rúc vào người hắn tìm sự ấm áp. Thấy cô chủ động sà vào lòng mình hắn liền mỉm cười ôm chặt cô vào lòng. Dần dần rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau

Sau khi đã bố chí người chăm sóc Vân Du, cô liền cùng hắn tới cung của Mạc Quý Phi để thăm tiểu công chúa, trên đường đi cô liền hỏi hẳn về tiểu công chúa này như thế nào.

Dù sao đứa bé không có lỗi, người có lỗi nên là cha đứa bé thì hơn… Trời lạnh như thế này đứa bé rất dễ cảm lạnh, cô liền bảo hắn ban nhiều vải lông cho Mạc Cung để may quần áo cho tiểu công chúa.

- Người đã đặt tên cho tiểu công chúa chưa? – Cô hỏi

- Hiện tại trẫm chưa nghĩa ra… - Hắn cười nói rồi giả bộ suy nghĩ

Nhìn thấy bộ dạng chọc cười của hắn cô khẽ cười, thật là chưa nghĩ ra sao, với cái bộ dạng này chắc hẳn đã là nghĩ ra từ lâu rồi!

- Việc quan trọng như vậy sao còn chưa nghĩ ra! – Cô khẽ lên giọng

- Được được, liền nghĩ ra rồi – Hắn thấy cô co chút tức giận liền lo lắng không thôi

Thấy vẻ mặt hắn có chút hối lỗi tâm tình cô liền hả hê một chút, trêu đùa được hắn không phải dễ dàng đâu nha!

Khi đi vào Mạc Cung thấy Mạc Quý Phi đang trong thời kỳ ở cữ ăn mặc liền lộng lẫy không thôi… có phần chướng mắt, bé con liền bị vất một xó không ai để ý tới, thấy vậy cô liền tức giận, đi đến chỗ tiểu công chúa bế lên xem xét, làm ngơ luôn bọn người đang hành lễ kia.

- Người đâu mau mang áo choàng lông ta làm cho Thái Tử tới đây – cô khẽ quát

- Vâng – nô tỳ hậu hạ cô nghe lệnh liền đi nhanh

Nhìn bộ dáng ăn mặc này xem, cũng không phải chăn ấm, quần áo sao có thể mỏng tanh như vậy được, người mẹ này có biết chăm con hay không nữa! Nhìn đứa bé mũm mĩm có phần xanh xao này cô nghĩ chắc không được ăn no rồi, cô liền đuổi hết mấy người kia khỏi gian phòng bên cạnh, ôm tiểu công chúa vào đó cho ăn.

Nghĩ kĩ một chút chỗ đặt nôi có cần khéo quá liền ở ngay cạnh cửa sổ. Mà cửa sổ liền lúc này mở toang ra, mà thời tiết bây giờ lạnh như vậy, có phải muốn đứa trẻ này chết hay không!

Hắn ở bên ngoài giáo huấn mấy người trong Mạc Cung một hồi, sau đó liền mang áo choàng lông cô yêu cầu đi vào phòng bên, liền ngăn cấm tất cả mọi người đi vào kể cả Mạc Tử Y.

Thấy cô cho tiểu công chúa ăn, hắn liền có chút khó hiểu, đứa bé kia cũng không phải con của cô, hơn nữa cũng không phải miếng thịt cô vất vả mà sinh ra.

- Mau đắp cho con bé – Hắn đến gần nói

- Tử Khiên, có thể để đứa bé này ta nuôi được không? Mau nhìn xem bọn họ có phải là muốn giết đứa bé, trời lạnh như vậy mà lại mở toang cửa sổ hơn nữa còn không thèm mặc ấm cho tiểu công chúa này… Thực sự ác độc mà! – cô bất mãn thay cho tiểu công chúa

Bọn họ không muốn đứa bé này thì cô liền muốn, bọn họ không muốn chăm đứa bé này, cô liền chăm. Đúng là lòng lang dạ sói, khẩu phật tâm xà mà.

- Tuệ Nhi, có một số chuyện vẫn phải để nó thuận theo tự nhiên, hơn nữa đây là con của Tử Y sinh ra, lý nào nàng ấy lại giết con mình, hổ dữ không ăn thịt con, nàng yên tâm giao lại đứa bé đi – Hắn khuyên nhủ cô

- Nhưng… – Cô vẫn lo lắng nhìn hắn

- Ban nãy nàng tự ý bế đứa bé như vậy không phải phép, còn ngang nhiên đuổi người trong Mạc Cung ra ngoài, hơn nữa còn độc chiếm phòng này, chuyện này mà đồn ra ngoài thì phải làm sao hả? – Hắn mắng nhẹ cô

- Có người chống lưng, ai dám khinh dễ ta – Cô cười trêu hắn

- Phải phải trẫm chống lưng cho nàng, nhưng mà lúc không có trẫm tính sao đây? – hắn liền nóng nảy nói

Mặc dù trong lòng rất vui sướng khi được cô ỷ lại như vậy, nhưng thế cục khó lường, có người nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất! Vẫn nên là chu toàn mọi việc đi!

- Được được ta trả con lại cho Mạc Tử Y kia là được chứ gì – cô bất mãn nói

- Ngoan – hắn cười vui vẻ xoa đầu cô

Nói rồi thấy tiểu công chúa đã ăn lo cô đưa cho hắn bế ra ngoài liền chỉnh tề quần áo lại xong mới đi ra theo, hỏi thăm một chút tình hình, cô cùng hắn liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.