Ngày hôm sau, vì ở trong cung nhàm chán, cô thấy Vân Du chơi rất ngoan, thằng bé không quấy khóc hay nháo đòi bế mà lại nằm yên trong nôi vui vẻ nghịch những sợi lông vũ lấp lánh mà cô cố tình treo ở trên chiếc nôi mà vừa khéo đúng tầm mắt của con!
Nghĩ ngợi một hồi, hiện tại trong hoàng cung cũng chỉ có hai đứa bé, là con của cô với Tử Y, vậy vừa hay có thể làm bạn với nhau, thật tốt, hai đứa cũng chỉ kém nhau có mấy tháng, hơn nữa cũng chỉ còn vài ngày nữa là tết sắp đến rồi.
Cô đang nghĩ làm mấy bộ quần áo ấm cho hai đứa, chắc chắn sẽ đáng yêu vô cùng thì đột nhiên có tiếng thông báo truyền vào
- Thái hậu nương nương giá lâm – tiếng của thái giám vang lên
Nói gì thì nói, dẫu gì thái hậu cũng là mẹ chồng của cô, dù bà trước đây từng yêu thích cô cũng từng rất ghét bỏ cô nhưng hiện tại xét theo vai vế, cô luôn phải có trách nhiệm tôn trọng cùng hiếu thảo với bà, dù tháng ngày bị ruồng rẫy trước đây một phần cũng là do bà… Thế nhưng dù bà có làm việc gì độc ác, bà vẫn là mẹ của chồng cô, bà nội của con cô. Đối với bà dù thế nào cô cũng phải tận hiếu.
Nghĩ rồi cô liền thật nhanh đi ra, kính cẩn hành lễ với bà. Đi phía sau bà còn có Tử Y và mấy phi tần khác, bọn họ đều hướng cô hành lễ. Thái hậu cười gật đầu với cô rồi lạnh nhạt đi ngang qua, cô cũng theo lễ nghi mà phẩy tay với họ.
Bà đi vào liền thấy có một đứa bé trai đang năm ngoan trong nôi, tay liền quơ quơ đến mấy cái lông vũ đầy màu sắc. Nhìn gương mặt thằng bé có tới mấy phần là giống Tử Khiên bà liền an tâm xác nhận đó là cốt nhục của con trai bà.
- Thằng bé tên gì? – bà ôm Vân Du lên hỏi
- Bẩm mẫu hậu thằng bé tên là Vân Du – cô cười nhẹ nói
Ít là bà còn có quan tâm tới đứa cháu đích tôn này, không có tuyệt tình phủi sạch quan hệ với đứa cháu này. Thật mày quá, nghĩa rồi cô đối với bà có mấy phần hảo cảm.
- Tên này ai đặt? Thật sự là khó nghe, là con trai hơn nữa còn là Thái Tử sao có thể mong muốn một cuộc sống an an ổn ổn, như vậy không phải là sỉ nhục sự dũng mãnh của Bắc Hán hay sao – Thái hậu không vui nói
Bà vừa nghe cái tên này liền biết bảy tám phần là do hoàng hậu đặt, tại sao lại có thể nghĩ ra một cái tên nhu nhược như thế, là vị vua tương lai làm sao có thể có một cuộc sống bình an, hơn nữa còn muốn sống một cách tẻ nhạt và phù phiếm như vậy
- Ta thấy, nên là đặt cái tên Vương Kiệt thì hơn, Vương có nghĩa là vua, Kiệt trong kiệt suất nghĩa là tài trí hơn người – Thái Hậu vui vẻ nói
- Đúng đó đúng đó – dàn phi tần phía sau liền nhao nhao lên đồng tình hòng lấy lòng Thái Hậu
Nghe Thái Hậu nói thế cô sao có thể cười nổi, cô vốn chỉ mong con mình có thể được bình an vui vẻ mà sống, không cần đứng trên vạn người, đương đầu với sự nguy hiểm, cũng không cần tài trí hơn người, chỉ cần có thể an ổn mà sống, nếu bị vướng vào vòng xoáy của bậc đế vương thì khó mà bảo toàn được tính mạng….
- Mẫu Hậu, vốn con đặt tên là Vân Du hy vọng thằng bé có một cuộc sống thoải mái tự do tự tại mà không bị gò ép với những thứ nó không muốn – Cô nhẹ nhàng nói
Nghe cô nói vậy Thái Hậu hết sức bất mãn, nếu để Thái Tử ở chung với hoàng hậu sau này làm đại sự sợ sẽ không thành, một vị vua vốn cần có lãnh khốc, tuyệt tình, quyết đoán và không thể nào để tình cảm xen vào công việc. Xem ra bà phải nghĩa biện pháp tách hai mẹ con họ ra mới được
- Ý của Hoàng Hậu là chê ta đặt tên không hay? Vốn thằng bé còn chưa lớn, sao có biết nó muốn hay không? – Thái Hậu bất mãn lên tiếng
- Nhi thần không dám, tên thái hậu nghĩ rất hay, rất có ý nghĩa, nhưng con là do con sinh ra, con cũng có quyền đặt tên cho Thái Tử, hơn nữa Hoàng Thượng cũng rất thích cái tên này – cô cười nhẹ nói
Nếu chỉ một mình cô thích cái tên này đảm bảo Thái Hậu sẽ gây khó dễ, nhưng nếu thêm Hoàng Thượng vào sợ rằng Thái Hậu có muốn cũng không làm gì được, vốn bà có thể cho ý kiến về việc đặt tên của cháu, nhưng nhất quyết tước đoạt đi quyền lợi của cô thì cô cũng sẽ không nể tình bà là bà của con cô nữa.
- Vậy sao? Được rồi, vậy hãy suy nghĩ thêm về cái tên của ta xem sao, trời cũng đã muộn mau hồi cung thôi – Thái Hậu dù không vui nhưng vẫn phải bỏ qua
- Cung tiễn thái hậu – tất cả phi tần đều hành lễ với thái hậu sau đó hướng cô hành lễ rồi rời đi
Cô nhìn mọi người đã đi liền thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật vất vả. Đến gần Vân Du bế thắng bé lên rồi đi đến bên giường, cũng lâu rồi cô không chơi cùng với con. Cô lấy cái trống ở đầu giường ra, lắc lắc một hồi hai cái hạt được gắn vào cái dây nối liền với cái trông thay phiên nhau nện vào mặt trống vang lên tiếng kêu vui tai.
Vân Du nghe thấy thế liền quẫy chân tỏ ra thích thú rồi cười tủm tỉm trông hết sức đáng yêu. Hai mẹ con chơi với nhau rất vui, hắn bãi triều về thấy cảnh tượng đấy cũng vui vẻ không thôi.
Lúc đang lâm triều nghe Lý Công Công thông báo hắn liền khẩn trương sợ Mẫu Hậu sẽ gây khó dễ cho cô nhưng mà khi hắn chạy nhanh về liền thấy cảnh tượng ấm áp này bao nỗi lo lắng trong lòng liền tiêu tan đi.
Cởi áo choàng ra, hắn liền tham gia vào trò chơi cùng với hai mẹ con họ, khung cảnh hết sức hài hòa khiến cho người ta phải ghen tỵ.