Gordon Obie, giám đốc điều hành bay, giận dữ nhìn anh. Một số người khác trong phòng họp cũng miễn cưỡng gật đầu với Cutler vì anh nói một điều đã quá rõ. Tất nhiên là phải tiến hành khám nghiệm tử thi.
Hơn chục người đang họp vì vụ rắc rối. Khám nghiệm tử thi là điều họ chẳng mấy quan tâm. Ngay lúc này, Obie đang phải đương đầu với các vấn đề cấp bách hơn. Vốn là người ít nói, giờ ông bỗng thấy các micro của phóng viên luôn chĩa về phía mình mỗi khi ông xuất hiện ở chỗ đông người. Quá trình buộc tội bắt đầu.
Obie phải chấp nhận một phần trách nhiệm cho thảm kịch này vì ông đã phê duyệt việc lựa chọn mỗi thành viên trong phi hành đoàn. Nếu ai đó có vấn đề thuộc đội bay thì chính ông cũng sẽ gặp vấn đề. Việc ông chọn Emma Watson đã bắt đầu có vẻ là một sai lầm lớn.
Ít nhất thì đó chính là điều ông nghe thấy trong phòng họp lúc này. Là bác sĩ duy nhất trên Trạm vũ trụ quốc tế, đáng lẽ Emma Watson phải nhận ra rằng Hirai đang hấp hối và việc di dời bằng phương tiện cứu hộ khẩn cấp có thể đã cứu sống anh. Giờ tàu con thoi đã được phóng lên và nhiệm vụ cứu trợ tốn kém hàng triệu đô đã chẳng làm được công cán gì ngoài việc bị biến thành một nhà xác di động. Lúc này, chính quyền Washington không mong muốn gì hơn ngoài một kẻ giơ đầu chịu báng khi báo chí nước ngoài đang đặt ra những câu hỏi mang tính bất hòa: Một phi hành gia người Mỹ có đáng bị để cho chết như vậy không?
Thực sự thì rắc rối trong quan hệ công chúng là chủ đề chính của cuộc họp sáng nay.
Gretchen Liu nói.
- Thượng nghị sĩ Parish đã được ghi vào kỷ lục với một câu nói.
Giám đốc Trung tâm vũ trụ Johnson Ken Blankenship gầm lên.
- Tôi rất sợ phải đưa ra câu hỏi.
- Đài truyền hình CNN bên Đại Tây Dương đã chuyển fax qua. Và tôi xin trích dẫn: “Hàng triệu đô tiền thuế đã được sử dụng để phát minh ra phương tiện cứu trợ khẩn cấp. Nhưng NASA đã lựa chọn phương án không sử dụng nó. Phi hành gia của họ bị bệnh rất nặng trên đó và mạng sống của anh đáng lẽ đã được cứu. Giờ thì phi hành gia dũng cảm đó đã chết và ai cũng thấy rõ ràng là đã có sai lầm nghiêm trọng. Sự mất mát trên vũ trụ là mất mát của nhiều người. Phải có một cuộc điều tra cấp quốc hội”. - Gretchen nhìn lên ủ rũ. - Đó là lời của ngài nghị trưởng đáng mến của chúng ta.
- Tôi không biết có bao nhiêu người nhớ rằng ông ấy đã cố bóp chết chương trình sản xuất phương tiện cứu hộ khẩn cấp của chúng ta? - Blankenship bực tức. - Giờ tôi chỉ muốn cào vào mặt ông ta.
- Ông không thể làm vậy. - Leroy Cornell nói. Là một người quản lý NASA về mặt hành chính, Cornell chịu trách nhiệm đánh giá mọi nhánh chính trị. Ông là cầu nối giữa Quốc hội và Nhà Trắng, ông không bao giờ bỏ qua bất cứ chi tiết nào về những việc diễn ra tại chính trường Washington. - Ông đã tấn công trực diện vào ngài thượng nghị sỹ. Và những chuyện này sẽ thực sự khiến sự việc nóng lên.
- Ông ấy đã tấn công chúng ta.
- Công chúng thì không. - Gretchen xen vào. - Ông ấy đang vào hùa cho những vụ tấn công này.
- Đó không phải là toàn bộ vấn đề… ông thượng nghị sĩ đó muốn có những đề báo. - Cornell nhận định. - Chúng ta bắn trả thì nó sẽ là món hời cho đám truyền thông. Nghe này, Parish chưa bao giờ là bạn của chúng ta. Ông ấy đã đấu tranh mỗi khi chúng ta yêu cầu tăng khoản ngân sách. Ông ấy muốn mua những con tàu chiến chứ không phải tàu vũ trụ. Và chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến của ông ấy được. - Cornell nhìn nhận thật nghiêm túc lời phê bình của ông ấy và tự hỏi mình xem nó có đúng không.
Cả căn phòng im lặng một lát.
- Rõ ràng là chúng ta đã mắc lỗi. - Blankenship nói. - Các nhầm lẫn trong việc chẩn đoán y học. Tại sao chúng ta không biết bệnh anh ấy đã nặng mức nào?
Obie ném một ánh mắt khó chịu về phía hai bác sĩ trên chuyến bay. Giờ ai cũng tập trung vào năng lực của nhóm bác sĩ, và vào Emma.
Cô không có ở đó để bào chữa cho mình, Obie sẽ phải nói thay cô.
Todd Cutler đã đá quả bóng về phía ông.
- Trên đó, Emma Watson đang gặp bất lợi mà chưa bác sĩ nào từng gặp phải. - ông nói. - Không máy chụp X-quang, không có phòng mổ. Sự thật là không ai trong số chúng ta biết vì sao Hirai chết. Đó là lý do tại sao chúng ta cần khám nghiệm tử thi. Chúng ta cần biết chuyện gì đã xảy ra và liệu môi trường trọng lực siêu nhỏ có phải là một vấn đề không.
- Không ai thắc mắc gì về việc khám nghiệm tử thi. - Blankenship nói. - Ai cũng đồng ý với ý kiến đó.
- Không, nguyên nhân tôi nhắc đến điều đó là…. - Cutler hạ giọng. - Là vấn đề ngăn chặn.
Ông dừng lại. Obie thấy những ánh mắt khó chịu khi nhận ra ẩn ý trong câu nói đó.
- Anh ấy đang nói về tình trạng thiếu thiết bị làm lạnh. - Obie nói rõ hơn. - Không phải để dành cho một thứ gì đó lớn bằng cơ thể người, không phải trong một môi trường chịu áp lực.
Giám đốc điều hành bay Trạm vũ trụ quốc tế Woody Ellis nói.
- Mười bảy giờ nữa tàu con thoi sẽ trở về. Cơ thể anh ấy sẽ bị phân hủy nhiều mức nào trong thời gian đó.
- Cũng không hề có thiết bị làm lạnh trên tàu con thoi. - Cutler vạch rõ. - Anh ấy đã chết được bảy tiếng. Cộng thêm thời gian gặp gỡ, chuyển xác chết cũng như các loại hàng hóa khác và việc rời trạm nữa. Chúng ta sẽ mất ba ngày để đưa xác anh ấy về. Và điều đó chỉ xảy ra nếu mọi việc diễn ra chính xác như một chiếc đồng hồ. Mà tất cả chúng ta đều biết điều đó rất khó xảy ra.
Ba ngày. Obie nghĩ về những gì có thể xảy ra với một xác chết trong hai ngày, về những miếng thịt gà sống đã bốc mùi như thế nào khi anh ném chúng vào trong sọt rác chỉ trong một đêm…
- Ý anh là tàu Discovery không thể hoãn việc trở về, thậm chí là thêm một ngày? - Ellis nói. - Chúng tôi đã hy vọng là sẽ có thêm thời gian cho những công việc khác nữa. Có rất nhiều thí nghiệm trên Trạm vũ trụ quốc tế đã sẵn sàng để được đưa về. Các nhà khoa học dưới trái đất đang đợi chúng.
- Việc khám nghiệm tử thi sẽ không có kết quả nếu xác chết bị phân hủy. - Cutler lo lắng.
- Không có cách nào khác để bảo quản sao? Ví dụ như ướp xác?
- Không được có sự can thiệp của các chất hóa học. Chúng ta cần một cái xác không bị ướp. Và chúng ta cần sớm đưa nó về nhà.
Ellis thở dài.
- Phải có cách nào đó chứ. Phải có cách để khiến một điều gì đó được thực hiện khi họ lên trạm chứ.
Gretchen cảnh báo.
- Với quan điểm của một nhà quan hệ công chúng, sẽ rất tệ nếu các vị cứ tiếp tục làm công việc bình thường với một cái xác được chứa trong khoang giữa. Hơn nữa, sẽ có một số nguy hiểm về sức khỏe, và sẽ bốc mùi nữa.
- Cái xác sẽ được đóng trong túi nhựa. - Cutler giải thích. - Họ có thể kéo rèm cửa để tránh nhìn thấy nó trong khoang ngủ.
Chủ đề này đã chán đến nỗi hầu như khuôn mặt người nào trong phòng cũng tái hết đi. Họ có thể bàn về vấn đề bê bối chính trị và các trục trặc y học. Nhưng những xác chết, mùi hôi thối và thịt rữa không phải là điều họ muốn tập trung.
Cuối cùng Leroy Cornell phá vỡ sự im lặng đó.
- Tôi hiểu tình hình khẩn cấp trong lời nói của các vị về việc đưa cái xác trở về để khám nghiệm tử thi.
Và tôi cũng hiểu khía cạnh của việc quan hệ công chúng. Có vẻ như chúng ta không có tình cảm nếu tiếp tục bàn về công việc của mình. Nhưng có những việc mà chúng ta cần phải làm, ngay cả khi chúng ta bị thiệt hại hay mất mát thứ gì. - ông nhìn quanh bàn họp. - Đó là mục tiêu tiên quyết của chúng ta, đúng không? Đó là một trong những thế mạnh của tổ chức chúng ta phải không? Bất kể có chuyện gì xảy ra, bất kể chúng ta phải chịu đựng điều gì thì chúng ta luôn cố gắng hết sức để hoàn thành công việc đúng không nào?
Đó là khi Obie cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên thay đổi. Tính đến nay, họ đã làm việc và chịu rất nhiều thảm kịch và áp lực của giới truyền thông. Ông đã chứng kiến những nỗi chán chường và thất vọng trên những khuôn mặt kia và cả sự phòng vệ nữa. Giờ sự ủ rũ đã tan biến. Ông thấy ánh mắt Cornell và cảm thấy chút thái độ khinh bỉ của ông với người đàn ông đó đã mất. Ông coi những người điều hành NASA như những kẻ có tội và tha thứ cho họ nếu họ không nhúng mũi vào những quyết định liên quan đến hoạt động của hãng.
Đôi khi, Cornell đã đi chệch ra khỏi yêu cầu đó. Tuy nhiên, hôm nay ông đã làm được một việc, đó là khiến họ quay lại và nhìn nhận một viễn cảnh lớn hơn. Mọi người đã đến căn phòng này với những mối quan tâm riêng của mình. Cutler muốn thi thể còn mới được đưa về để khám nghiệm tử thi. Gretchen Liu muốn giới truyền thông nhìn nhận đúng đắn. Đội điều hành tàu con thoi muốn tàu Discovery thực hiện nhiều nhiệm vụ.
Cornell đã nhắc nhở cho họ nhớ phải nhìn xa hơn việc Kenichi đã chết, nhìn xa hơn những mối quan tâm của bản thân và tập trung vào những gì là tốt nhất cho chương trình vũ trụ.
Obie khẽ gật đầu tán thành và những người khác đều để ý thấy điều đó. Con nhân sư cuối cùng đã bộc lộ quan điểm của mình.
- Mỗi chuyến phóng tên lửa thành công đều là một món quà của Thượng đế. - ông nói. - Đừng bỏ phí lần này.
Ngày mùng 5 tháng 8
Chết rồi.
Đôi giày của Emma nện thành nhịp trên cối xay guồng có hệ thống cách âm chấn động. Mỗi lần giậm chân lên băng chuyền đang chuyển động, mỗi chấn động lên các xương, khớp nối và các thớ cơ của cô đều là một lần cô tự trừng phạt mình.
Chết rồi.
Mình đã mất anh ấy. Mình thật khốn nạn khi để mất anh ấy.
Đáng lẽ mình nên nhận ra anh ấy bệnh nặng mức nào. Lẽ ra mình phải thúc giục họ di dời bằng phương tiện cứu hộ khẩn cấp. Nhưng mình cứ chần chừ vì mình nghĩ là mình sẽ giải quyết được việc đó. Mình cứ nghĩ là mình sẽ giúp anh ấy sống được.
Cơ đau buốt, mồ hôi đầm đìa trên trán, cô tiếp tục tự hành hạ mình, bực tức với thất bại của chính mình. Cô đã không dùng guồng có hệ thống cách âm ba ngày nay vì quá bận rộn lo nghĩ đến Kenichi. Giờ cô đang bù lại. Cô đã đóng các dây buộc ở hai bên, bật máy hoạt động và bắt đầu chạy.
Trên trái đất, cô rất thích chạy bộ. Cô chạy không nhanh lắm nhưng cô đã phát triển được khả năng chịu đựng và biết cả trạng thái hôn mê cao độ mà các vận động viên chạy xa trải qua khi hàng chục dặm tan chảy dưới chân họ. Và việc đốt cháy các cơ bắp hoạt động sẽ nhường chỗ cho trạng thái thảnh thơi. Dần dần cô đã lao động để tạo nên sức chịu đựng đó, và chỉ vì sự bước bỉnh đã buộc mình đi xa hơn và nhanh hơn. Cô luôn đấu tranh để thắng lần chạy trước, không bao giờ cho phép mình nghỉ giữa chừng. Cô đã luôn như vậy kể từ khi còn nhỏ. Cô nhỏ bé hơn những người khác, nhưng mạnh mẽ hơn. Suốt đời mình, cô luôn mạnh mẽ và gan dạ nhưng chưa bao giờ cô dám đối diện với chính mình.
Mình đã sai lầm. Và giờ bệnh nhân của mình đã chết.
Áo cô ướt đẫm mồ hôi, một vết ẩm lớn trải khắp trên ngực cô. Các bắp chân và đùi đã quan giai đoạn bị đốt cháy. Các cơ đang co lại và sắp sụp xuống vì sự luyện tập căng thẳng cao độ.
Một bàn tay thò ra, tắt nút khởi động hệ thống cách âm. Đường chạy đột nhiên lắc mạnh rồi dừng lại. Cô ngước lên và gặp ánh mắt của Luther.
- Tôi nghĩ thế là quá đủ rồi, Watson. - Anh nói khẽ.
- Chưa đâu.
- Cô đã ở trên đó hơn ba tiếng rồi.
- Tôi chỉ vừa mới bắt đầu. - cô lầm bầm rất khẽ. Cô bật nút khởi động và đôi giày chạy của cô lại nên trên dây băng.
Luther nhìn cô một lúc, cơ thể anh đang lơ lửng ngang tầm mắt cô, cái nhìn của anh không thể né tránh được. Cô không thích bị soi mói, và thậm chí lúc đó còn rất ghét anh vì cô nghĩ anh có thể nhìn xuyên qua nỗi đau và sự dằn vặt của cô.
- Sao nó không nhanh hơn để đập đầu cô vào tường nhỉ? - giọng anh hơi cao.
- Nhanh hơn. Nhưng vẫn chưa đủ đau đớn.
- Tôi hiểu. Để trừng phạt thì phải đau đớn đúng không?
- Đúng.
- Có thay đổi gì không nếu tôi cho cô biết điều này thật ngớ ngẩn? Vì bản chất của nó đúng là như vậy. Việc này thật là phí sức. Kenichi chết vì anh ấy bị bệnh.
- Đó mới chính là điều tôi cần can thiệp.
- Và cô đã không thể cứu sống anh ấy. Nên bây giờ cô là một trong những kẻ tồi tệ của trung tâm phải không?
- Đúng thế!
- Ồ, cô sai rồi. Vì tôi đã giành danh hiệu đó trước cô.
- Đây là một kiểu thử nghiệm à?
Anh lại tắt nút khởi động máy. Chiếc máy chạy lại rung lên và dừng lại. Anh giận dữ nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt ấy cũng mạnh mẽ như ánh mắt cô.
- Còn nhớ vụ bê bối của tôi không? Trên tàuColumbia?
Cô không nói gì, cô không cần lên tiếng. Ở NASA ai cũng biết chuyện đó. Nó đã xảy ra bốn năm trong khi làm nhiệm vụ bay sửa chữa một vệ tinh liên lạc quay quanh quỹ đạo. Luther khi đó là chuyên gia chịu trách nhiệm bố trí lại vệ tinh sau khi công việc sửa chữa đã hoàn thành. Phi hành đoàn đã để nó trượt khỏi bệ và chỉ còn biết nhìn nó trôi đi mất. Tên lửa đã khởi động đúng theo lịch trình và đưa vệ tinh vào đúng vị trí.
Đó chính là lúc nó không còn tuân theo các mệnh lệnh. Nó đã không hoạt động khi đưa vào quỹ đạo và một khối rác trị giá hàng chục tỉ đô la đã bay quanh trái đất một cách vô dụng.
Gần như ngay lập tức, những lời chỉ trích giáng xuống vai Luther Ames. Trong khi vội vã đưa vệ tinh vào vị trí, anh đã quên không mở khóa mã số phần mềm quan trọng. - hoặc là đại loại như vậy theo lời của bên ký kết hợp đồng tư nhân. Luther chắc chắn rằng anh đã nhập mã số và anh đã trở thành người giơ đầu chịu báng cho những lỗi lầm thuộc về các nhà sản xuất vệ tinh. Mặc dù công chúng không biết nhiều về vụ cãi vã này nhưng trong nội bộ NASA thì ai cũng biết chuyện. Anh đã bị phạt làm cái bóng của một phi hành gia, vẫn thuộc trung tâm nhưng sẽ không được những người chọn phi hành đoàn để mắt đến.
Điều khiến vấn đề thêm rắc rối là Luther là người da màu.
Trong ba năm liền, anh không được ai biết đến và sự tức giận trong anh ngày càng tăng. Chỉ có sự giúp đỡ của những người bạn thân thiết trong số các phi hành gia. - trong đó thân nhất là Emma. - mới giữ anh ở lại trung tâm. Anh biết mình không mắc bất cứ sai lần gì nhưng không mấy ai trong NASA tin anh. Anh biết người ta nói sau lưng anh. Luther là người bị những kẻ có niềm tin mù quáng chỉ vào anh như một ví dụ về những kẻ thấp kém mà không có những “điều cần thiết”. Anh đã đấu tranh để giữ phẩm giá của mình ngay cả khi anh cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Rồi sự thật được sáng tỏ. Vệ tinh đó đã có lỗi. Luther Ames đã chính thức được xóa mọi tội lỗi. Trong một tuần, Gordon Obie đã mời anh tham gia một nhiệm vụ bay: đó là nhiệm vụ kéo dài bốn tuần trên Trạm vũ trụ quốc tế.
Nhưng ngay cả lúc này, Luther cảm thấy vẫn còn một vết nhơ lờ mờ trên danh tiếng của anh. Anh cũng đau đớn khi thấy những gì Emma đang cảm thấy lúc này.
Anh áp sát mặt mình gần lại phía cô, buộc cô phải nhìn vào anh.
- Chúng ta không hoàn hảo đúng không? Chúng ta đều là con người. - Anh dừng lại và nói thêm, giọng khô khốc. - Trừ Diana Estes.
Cô bất chợt phá lên cười.
- Sự trừng phạt đã hết. Đã đến lúc tiếp tục, Watson.
Nhịp thở của cô đã trở lại bình thường mặc dù tim vẫn đập mạnh vì cô vẫn tự trách mình. Nhưng Luther nói đúng, cô phải tiếp tục. Đã đến lúc giải quyết những tai hại do những sai lầm của cô gây nên. Cô vẫn cần chuyển về Houston bản báo cáo cuối cùng để tổng kết bệnh án, quá trình điều trị, chẩn đoán và nguyên nhân cái chết.
Vị bác sĩ bỏ đi.
- Tàu Discovery sẽ hạ cánh trong hai tiếng nữa. - Luther nói. - Cô cần làm việc.
Một lúc sau, cô gật đầu và tháo dây buộc vào máy. Đã đến lúc trở lại với công việc, xe tang đang trên đường đến.
Ngày mùng 7 tháng 8
Thi thể được buộc dây, đóng vào túi và từ từ trôi vào trong bóng tối. Chất quanh đó là một mớ vô số dụng cụ và các túi li-ti dự trữ, cơ thể của Kenichi như một bộ phận không cần thiết khác trên Trạm vũ trụ không cần thiết bị chất đống trong một thân tàu của tàu Soyuz cũ. Soyuz đã ngừng hoạt động hơn một năm và phi hành đoàn dùng nó làm khoang dịch vụ để chứa rất nhiều đồ trên vũ trụ. Dường như thật là khủng khiếp khi để Kenichi ở đây nhưng cả phi hành đoàn đều sợ trước cái chết của anh. Nếu cứ nhìn thấy thi thể anh lơ lửng tại một trong những khoang họ đang làm việc hay nằm ngủ thì sẽ thật bất tiện.
Emma quay về phía chỉ huy tàu Kittredge và nhân viên y tế O’Leary của tàu con thoi Discovery.
- Tôi đã ngay lập tức đóng gói những phần còn lại sau khi anh ấy chết. - cô nói. - Từ lúc đó không ai chạm vào nó cả. - cô dừng lại và quay lại nhìn thi thể Kenichi. Túi đựng xác màu đen, các lớp ni-lông cuộn lên làm lộ rõ hình người bên trong.
- Các ống vẫn ở nguyên vị trí chứ? - O’Leary hỏi.
- Đúng vậy. Hai ống trợ thở, một ống dẫn nước tiểu và hai ống thông mũi. - cô đã không chạm vào bất cứ thứ gì, cô biết các nhà nghiên cứu bệnh học sẽ muốn mọi thứ còn ở nguyên vị trí. - Các anh sẽ có toàn bộ các mẫu máu và các mẫu vật chúng tôi đã gom lại từ anh ấy. Mọi thứ.
Kittredge gật đầu buồn bã.
- Hãy làm đi!
Emma cởi nút buộc và chạm vào thi thể Kenichi. Nó cứng đơ và phồng lên như thể đang bị phân hủy trong môi trường kỵ khí. Cô không muốn nghĩ xem Kenichi trông sẽ như thế nào dưới lớp nhựa đen bóng kia.
Quá trình đó diễn ra im lặng và buồn bã như một nghi lễ cử hành đám tang. Những người đưa tiễn lơ lửng như những hồn ma khi họ đưa cái xác đi dọc theo chuỗi đường hầm. Kittredge và O’Leary dẫn đường, nhẹ nhàng kéo cái xác qua các cánh cửa dẫn. Đi theo họ là Jill Hewitt và Andy Mercer. Không ai nói một lời. Hôm qua, khi tàu con thoi hạ cánh, Kittredge và phi hành đoàn của mình mang theo những nụ cười và những cái ôm, những quả táo, những quả chanh còn tươi nguyên và các bản sao của tờ Thời báo New Yorkphát hành chủ nhật được chờ đợi từ lâu. Đây là đội cũ của Emma, là những người cô đã rèn luyện cùng trong suốt một năm. Được gặp lại họ, cô cảm thấy như đang trải qua một buổi đoàn viên gia đình vừa ngọt ngào, vừa cay đắng. Giờ cuộc sum họp đã hết và việc cuối cùng cần làm để lên tàuDiscovery là diễu hành như một đám tang tới khoang cất cánh.
Kittredge và O’Leary đưa xác chết qua cánh cửa, vào khoang giữa của tàu Discovery. Đây là nơi cả phi hành đoàn ngủ, ăn uống và cũng sẽ là nơi thi thể Kenichi được lưu giữ cho tới khi cất cánh. O’Leary đặt nó vào một trong các buồng ngủ được sắp xếp theo chiều ngang. Trước khi phóng tàu, buồng này đã được tu sửa lại làm khoang y tế cho người bệnh. Giờ nó sẽ được dùng làm cỗ quan tài tạm thời cho thi thể được đưa về trái đất.
- Nó sẽ không vừa đâu. - O’Leary nói. - Tôi nghĩ thân thể anh ấy đã phồng quá to. Nó có tiếp xúc với hơi nóng không? - Anh nhìn Emma.
- Không. Nhiệt độ trên tàu Soyuz vẫn được duy trì.
- Vấn đề của anh ở đây này. - Jill nói. - Túi đựng xác đã va vào ống dẫn. - cô đưa tay và tháo cái túi khỏi chỗ mắc. - Giờ thì thử đi!
Lần này cái xác chui lọt. O’Leary đóng sập tấm chắn để không ai nhìn thấy trong đó có xác chết.
Hai phi hành đoàn tiễn nhau rất long trọng. Kittredge ôm Emma thì thầm.
- Lần thực hiện nhiệm vụ tới, cô sẽ là lựa chọn đầu tiên của tôi, Emma ạ. - khi họ rời nhau ra, Emma đã khóc.
Việc chia tay kết thúc khi hai chỉ huy Kittredge và Griggs bắt tay nhau. Emma nhìn phi hành đoàn trên tàu con thoi lần cuối. - đội của cô. - vẫy tay tạm biệt rồi sau đó các cánh cửa đóng sầm lại. Mặc dù tàu Discovery vẫn được nối với Trạm vũ trụ quốc tế trong hai mươi tư giờ nữa trong khi phi hành đoàn nghỉ ngơi và chuẩn bị cất cánh nhưng việc đóng chặt những cánh cửa thông khí đã chính thức dừng mọi sự liên lạc giữa hai bên. Một lần nữa họ lại ở trong những phương tiện tách biệt nhau, chỉ tạm thời nối với nhau như hai con chuồn chuồn dính vào nhau khi đang làm tình trong vũ trụ.
Phi công Jill Hewitt không thể ngủ được.
Cô mới bị chứng bệnh khó ngủ. Ngay cả đêm trước khi phóng tàu, cô vẫn cố chợp mắt, chìm ngay vào giấc ngủ sâu và tin tưởng vào sự may mắn sẽ theo cô suốt ngày hôm đó. Cô cảm thấy tự hào là mình chưa bao giờ phải uống thuốc ngủ. Những viên thuốc đó dùng cho anh chàng Nellis hay lo và sợ hãi về hàng mớ khả năng rắc rối có thể xảy ra. Thuốc đó dành cho những kẻ tâm thần và điên loạn. Là người lái tàu biển, Jill đã trải qua nhiều mối nguy hiểm chết người. Cô đã thực hiện nhiệm vụ bay qua Iraq, đã hạ cánh chiếc máy bay bị gãy trên một cảng hàng không di động, đã đi xuyên qua cơn bão biển. Cô nghĩ mình đã đối diện thần chết quá nhiều lần đến mức cô chắc chắn thần chết sẽ phải đầu hàng trước cô và lui về chịu thất bại. Vì vậy cô ngủ ngon suốt đêm.
Nhưng đêm nay cô không ngủ được. Đó là vì xác chết.
Không ai muốn ở gần nó. Mặc dù cánh cửa ngăn cách đã được đóng lại, giấu cái xác đi nhưng họ vẫn cảm thấy sự hiện diện của nó. Cái chết đang ở chung với họ và in bóng đen của nó lên bữa tối, ngấm vào những câu nói đùa thông thường của họ. Nó là thành viên thứ năm không mong đợi trong phi hành đoàn.
Như thể để trốn thoát xác chết, Kittredge, O’Leary và Mercer đã bỏ chỗ ngủ mọi khi của họ và chuyển lên khoang điều hành bay. Chỉ có Jill vẫn ở lại khoang giữa như thể muốn chứng minh với những người đàn ông rằng cô không yếu tim như họ, rằng cô là một phụ nữ không bị những xác chết làm phiền.
Nhưng không phải là lúc này, khi ánh đèn trong buồng ngủ lờ mờ, cô cảm thấy giấc ngủ lảng tránh cô. Cô cứ nghĩ về thứ nằm phía sau tấm ván được đóng chặt kia, về Kenichi Hirai khi anh ấy còn sống.
Cô nhớ anh khá rõ, anh có nước da tái, giọng nói nhỏ nhẹ và mớ tóc đen cứng như những sợi dây. Có một lần, trong khi rèn luyện trong môi trường không trọng lượng, cô đã vô tình chạm vào tóc anh và rất ngạc nhiên khi phát hiện ra nó cứng như lông gấu. Cô không biết giờ trông nó thế nào. Cô bỗng thấy tò mò đến phát điên lên về những gì xảy ra với khuôn mặt anh và thần chết đã hủy hoại anh ra sao. Đó cũng là tính tò mò đã thúc ép cô. Khi còn nhỏ, cô đã dùng những cành cây chọc vào xác các con vật chết mà đôi khi cô bắt gặp trong rừng.
Cô quyết định tránh cái xác xa hơn.
Cô mang túi ngủ của mình sang bên phải tàu và buộc nó vào sau thang leo lên phòng điều hành bay. Cô chỉ tránh xa được mức đó nhưng vẫn cùng khoang với cái xác. Ngày mai cô sẽ suy nghĩ lại, làm mới lại mọi tế bào não để làm việc hết sức cho việc hạ cánh xuống trái đất. Chỉ cần sức mạnh ý chí, cô đã buộc mình đi ngủ được.
Cô ngủ khi một cuộn chất lỏng óng ánh nhiều màu bắt đầu rỉ ra qua túi đựng xác Kenichi.
Đầu tiên, nó chỉ là một vài giọt rỉ ra qua các vết rách trên túi nhựa bị xé toạc khi cái túi bị lôi đi. Trong nhiều giờ liền, áp lực đã tăng cao, cái túi từ từ phồng lên khi vật chứa bên trong căng phồng. Giờ chỗ thủng đã rộng hơn và một chuỗi lấp lánh tràn ra. Chuỗi đó thoát qua tấm nâng ở các lỗ thông gió, rồi vỡ tan thành những giọt nước màu xanh dương pha xanh lá cây. Chúng nhanh chóng nhảy múa trong môi trường tự do không trọng lực trước khi lại đông lại thành những vệt nước lớn dập dờn trong căn phòng sáng lờ mờ. Chất lỏng màu trắng đục tiếp tục rỉ ra. Các giọt nước lan ra, đi theo các dòng khí lưu thông nhẹ. Chúng lơ lửng ngang căn phòng và tìm đường tới chỗ có hình tay chân của Jill Hewitt đang nằm ngủ. Cô không hề hay biết về những đám mây lấp lánh đang bao phủ lấy mình, không biết màn sương mù cô đang nhẹ nhàng hít vào và cũng không biết những giọt nước đã đọng lại thành khối đậm đặc trên mặt cô. Khi cô khẽ cựa mình và lau những giọt nước đọng trên má thì những giọt nước đục như sữa đó chảy vào mắt cô.
Những giọt nước nhảy múa bay lên cùng dòng không khí lưu thông, đi qua cánh cửa mở chỗ thông giữa các khoang và bắt đầu tràn vào khu điều hành bay lờ mờ. Ở đó ba người đàn ông đang lơ lửng nghỉ ngơi thoải mái trong giấc ngủ không trọng lượng.