TM Cả Nhà Ngươi Đều Là Thụ

Chương 2: Ta hỏi ngươi, bức tranh đâu?



Ta hỏi ngươi, bức tranh đâu?

Đại đa số các cha mẹ đều giống nhau, Lí Thanh Hà sẽ không để cho ba huynh muội chịu thiệt thòi, không phải vì thương hại, nói đến tiền Lí Thanh Hà cũng không thiếu, không nói đến phí từng tháng Tô Thụy Tường cấp cho, Lí Thanh Hà còn có vài phòng riêng, mỗi tháng tiền cho thuê nhà ít nhất cũng có một hai vạn, nàng nói KFC kia có cái gì kích thích chiều cao chứ, nó sẽ không giúp tăng chiều cao, tìm các loại lý do để chối. Nhưng ba huynh muội từng tháng đô hội sẽ gom tiền tiêu vặt cả ba lại, cùng đi mua đồ ăn vặt, KFC cũng không ít lần đi. Nhưng bọn hắn cũng không thấy hiện tượng cao thêm nữa, Tô Bắc Bắc 177 cm coi như là cao, Tô Đông 186 cm, mà Tô Tây cũng có không sai biệt lắm 170 cm.

Đại khái ở tuổi 18, Tô Bắc Bắc cũng rất ít khi tới KFC nữa, nguyên nhân là hắn đột nhiên liền mê nấu ăn, cả ngày quấn quít lấy ma ma Lí Thanh Hà dạy hắn nấu ăn, cũng rất ít khi đi ra bên ngoài ăn. Hắn nấu ăn quả thật không tồi, hắn thế nhưng thật ra vẫn tha thiết muốn nấu cơm cho tân nương tương lai ăn, đáng tiếc điều đó là lúc trước.

Tô Bắc Bắc ngồi ở sofa một bên xem võng trang một bên cầm chân gà.

Điện thoại đột nhiên vang, tên hiện trên màn hình là Vương Thạch.

Vương Thạch là bằng hữu tốt kiêm đồng học của Tô Bắc Bắc, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều cùng lớp cùng trường, quan hệ đó có thể gọi là nhất định. Lên đại học bọn họ cũng cùng học hệ mỹ thuật tạo hình, vì thế sau khi tốt nghiệp hai người cùng nhau đầu tư mở một phòng tranh, phòng tranh chủ yếu là để dạy học, cùng nhau vẽ tranh linh tinh, có đôi khi cũng vẽ theo một số tranh theo ý khách hàng. Nói thế nhưng Vương Thạch phụ trách dạy học ở phòng tranh, còn Tô Bắc Bắc thỉnh thoảng ra ngoài, hắn chủ yếu phụ trách giúp người khác phê duyệt.

“Uy, là Bối Bối sao, bức tranh kia ngươi hoàn thanh xong chưa, Lý tiên sinh đã thúc giục.”

“A! Bức tranh?”

“Đúng vậy, buổi sáng ngày hôm qua giao cho ngươi.”

Tô Bắc Bắc lúc này mới nhớ tới, buổi sáng ngày hôm qua Vương Thạch vô cùng lo lắng đem hắn gọi tới phòng tranh, cầm tấm ảnh kêu hắn vẽ thành tranh, còn nói cái gì mà người đó ngày mốt muốn lấy, cho nên tận lực phải làm gấp, tốt nhất là ngày mai hoàn thành. Tô Bắc Bắc vốn nghĩ sáng nay vẽ, kết quả cùng Tần Vân nói chuyện, cho nên đã quên. Hiện tại bây giờ đã 4 giờ chiều.

“Không phải ngày mai mới giao a, ta lập tức bắt đầu.”

“Người nọ nói nếu bức tranh hôm nay hoàn thành sẽ cấp một ngàn khối, ngươi xem xem, một ngàn khối lại không có.”

“Được được, ta hiện tại bắt đầu a, sáng mai liền giao bản thảo.”

“Được rồi, ngươi nhanh lên a.”

Điện thoại đầu tắt, Tô Bắc Bắc một người cười khổ lẩm bẩm: “Bản thân ngươi nếu trải qua nhiều chuyện không hay ho, liệu ngươi còn có tâm tình đi vẽ tranh.”

Hắn thở dài, dựa vào sofa, xem ra buổi tối hôm nay lại thức đêm, xem ra lại ngủ không được.

Đứng dậy pha cho chính mình ly cafe, Tô Bắc Bắc lại nhu nhu huyệt thái dương có chút ảo não, thần trí mới thanh tỉnh một chút, Tô Bắc Bắc mới đến trong phòng tranh lấy tấm ảnh.

Mới nhìn khung tranh của bức họa Tô Bắc Bắc đã cảm thấy dù thế nào cũng có chút không thoải mái, lúc sau mới phát hiện không đúng.

Trong tấm ảnh là hai người đang hôn, chẳng qua đương sự là hai nam nhân, trên một mảnh cỏ mênh mông, mặt trời chiều lơ lửng giữa không trung, hai nam nhân giữa mặt cỏ ôm hôn, ánh nắng chiều tà chiếu trên người hai người, khiến tấm ảnh trở nên càng thêm phong phú.

Tô Bắc Bắc mở giá vẽ, lấy giấy ra, bắt đầu động bút.

Đáy lòng hắn có một tiếng nói cho hắn, kỳ thật hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tốt nhất đem hai người kia đổi thành hắn cùng tương lai hắn.

Bức tranh hoàn thành sớm so với Tô Bắc Bắc tưởng tượng, có điều do hắn uống cafe nhiều nên ngủ thế nào cũng không yên, Tô Bắc Bắc đành phải dựa vao sofa mở TV xem phim hoạt hình Đàn cừu và Sói sám.

Kỳ thật sói sám rất thích cừu đi, hắn chưa bao giờ đem cừu giết rồi đem nấu, cố ý để sơ hở cho cừu, hắn kỳ thật có thể vì cừu mà ăn chay, chỉ tiếc, hắn là một con sói.

Tô Bắc Bắc đang miên man suy nghĩ, một bóng người đột nhiên hiện lên trong đầu, cảnh tượng buổi chiều cùng tên ngoại bán nam kia hôn môi đột nhiên vô cùng chân thật hiện lên trong đầu hắn.

Hắn lúc này vì sao lại nghĩ đến y?

Buổi sáng ngày hôm sau Tô Bắc Bắc bị tiếng chuông di động đánh thức, hắn đứng dậy nhu nhu mắt, tiếp điện thoại lười biếng hỏi: “Uy? Ta là Tô Bắc Bắc, xin hỏi ngươi là ai?”

Đầu kia hiển nhiên là Vương Thạch, hắn nghe giọng Tô Bắc Bắc chậm rì quả thực đã nghĩ phải trực tiếp đem hắn ăn sống nuốt tươi. Hắn cố nén trụ ý nghĩ muốn vọt tới nhà Tô Bắc Bắc đánh người, mở miệng nói: “Tô Bắc Bắc, ngươi chạy nhanh lại đây cho ta, bức tranh kia ngày hôm qua người ta muốn giao a, ngươi nếu không lại đây, ngươi cứ chờ xem.

Vương Thạch nói”Ngươi chờ xem” là thời điểm thường thường không có chuyện tốt, bình thường lúc này nếu không nghe theo hắn, ngươi khẳng định sẽ chết không toàn thây.

Nhớ rõ lúc bọn họ học lớp 11, Vương Thạch kêu Tô Bắc Bắc giúp hắn đưa thư tình cho Hoa Hoa, lúc ấy còn nói: “Tô Bắc Bắc ngươi nếu không đưa cho Hoa Hoa, ngươi cứ chờ xem!” Tô Bắc Bắc lại đem thư tình của Vương Thạch ném đi, ngày hôm sau Hoa Hoa tìm tới cửa, nói Vương Thạch giúp nàng nói với Tô Bắc Bắc nàng đã thầm thích từ lâu, Hoa Hoa vừa vặn cũng thầm mến Tô Bắc Bắc, chỉnh Tô Bắc Bắc bị nữ sinh kia quấn lấy cả học kỳ, về sau nữ sinh kia chuyển trường, Tô Bắc Bắc mới có thể giải phóng, trước khi nữ sinh kia đi còn ẩn tình đưa tình theo sát hắn nói cả đời nàng cũng sẽ không quên hắn. Khiến Tô Bắc Bắc sợ hãi, từ nay về sau hắn rút ra một đạo lý: riêng Vương Thạch cùng nữ tử khó dây vào.

Tô Bắc Bắc lập tức thanh tỉnh, nhìn di động đã 11h30, vội vã tắt điện thoại, mở tử lấy quần áo, rồi mở cửa ra ngoài.

Thực dễ dàng tưởng tượng một nam nhân ở trên đường mặc quần lót hồng nhạt, đang luống cuống tay chân mặc quần áo, tuy nói khuôn mặt nhìn rất thanh tú, có điều một bàn tay trong đó đang cầm một túi to chứa sữa rửa mặt cùng kem đánh răng, bàn chải đánh răng, còn có một cái ly, như vậy thật sự là đại trượng phu?

Khi Vương Thạch thấy Tô Bắc Bắc, Tô Bắc Bắc cũng cùng lúc thần tình tươi cười nhìn hắn, có điều Vương Thạch lại cười không nổi.

Tô Bắc Bắc đưa mắt nhãn quyển, trên thân mặc áo sơmi, hạ thân mặc quần đùi, trên chân đi dép lê, lúc ấy Vương Thạch thiệt tình đã nghĩ đây là tên bệnh thần kinh.

Tô Bắc Bắc thật thoải mái đi tới bên hắn bắt tay, tay kia thì cầm bàn chải đánh răng.

Bên cạnh còn có mấy nữ sinh đang cầm di động chụp ảnh.

Vương Thạch từ nhỏ chỉ biết Tô Bắc Bắc thiếu tâm mắt, nhưng thiệt tình chưa thấy qua Tô Bắc Bắc ngang ngược để lộ nhược điểm như vậy, đột nhiên nhớ tới chính sự, cũng vô tâm tình cùng Tô Bắc Bắc nói chuyện tào lao, hướng về phía Tô Bắc Bắc đang đi, tỉ mỉ nhìn kỹ Tô Bắc Bắc một lần, lại vòng quanh Tô Bắc Bắc dạo qua một vòng, sau đó nhìn chằm chằm Tô Bắc Bắc bất động.

Tô Bắc Bắc bị hắn nhìn như vậy, trong lòng không hiểu có loại cảm giác sởn cả tóc gáy dâng lên, như thế nào cũng cảm thấy hắn giống thi thể đang bị một tên pháp y giải phẫu.

Qua một lúc lâu, Vương Thạch mới chậm rãi mở miệng: “Tô Bắc Bắc, ta hỏi ngươi, bức tranh đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.