Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 2: TG 1 Nhóc quỷ beta đáng thương (2)



2: Em rất ngoan, là một người mẫu rất lễ phép.

Ô Nhạc Trừng không chỉ được ăn bánh mì, lúc về chị hầu gái còn lén lút nhét thêm cho em một hộp sữa bò.

Ánh nắng mặt trời lúc sáng sớm cực kì ấm áp, ngay cả gió cũng thổi dịu dàng nhẹ nhẹ.

Ô Nhạc Trừng cầm hộp sữa bò, cúi đầu đá viên đá nhỏ trên đường, nhìn em có tâm trạng rất tốt, khóe môi vẫn luôn cong lên, "Anh ta cũng không đáng sợ như cậu nói."

Không mắng em cũng không đánh em, còn cho em ăn bánh mì nữa chứ.

9364: 【. 】

Dựa theo nhân thiết mà nói, Giang Duật Ngôn cũng không phải là người có lòng tốt

Phát triển này thật đúng là kỳ quái.

Sau khi từ nhà họ Giang về căn nhà màu trắng cũ nát, Ô Nhạc Trừng không dám chạy loạn, em chỉ ngồi trước cửa sổ nhìn những cậu chủ đó chơi bóng, lại vừa lo lắng cho bữa trưa của mình.

Nhưng không biết có phải Ô Tụng cuối cùng cũng nhớ đến em hay không, tới giờ ăn, đột nhiên có người mang cơm đến cho em.

Không chỉ vậy, buổi chiều còn có công nhân điện lực tới đây nối lại mạch điện trong căn nhà, cỏ dại trước phòng cũng có người đến đây nhỏ bỏ.

Ô Nhạc Trừng mở cửa sổ ra, cúi đầu nhìn thợ làm vườn nhổ cỏ, tò mò hỏi: "Anh ơi, là ba em nhờ anh đến đây sao?"

Giọng em trong trẻo rồi lại mang theo một tia mềm mại, âm cuối không tự giác mà nâng giọng lên, nghe cực ki đáng yêu.

Thợ làm vườn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn em.

Tay Ô Nhạc Trừng chống cằm, mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, lại hỏi thêm một lần nữa.

Vóc dáng thợ làm vườn rất cao, nhưng lại trẻ tuổi ngoài ý muốn, khuôn mặt cũng khá đẹp trai, chỉ là đột nhiên đỏ mặt và đỏ tai làm anh ta nhìn qua có hơi ngốc nghếch, không biết tại sao mà anh ta còn nói lắp: "Không, không phải, là cậu chủ để tôi tới đây."

Anh ta nói xong, lập tức vội vàng cúi đầu nhổ cỏ, nhưng lại có chút luống cuống tay chân.

Trong lòng thợ làm vườn ảo não.

Anh ta cảm thấy bản thân mình bị yêu tinh mê hoặc.

Người sống trong căn nhà màu trắng này là ai, đã sớm truyền khắp toàn bộ người hầu.

"Bướm xã hội" đầy tiếng xấu đang huấn luyện "bướm xã hội" khác, tất cả mọi người đều biết mục đích Ô Tụng mang em vào khu nhà giàu.

Mấy gia tộc có quyền có thế trong giới thượng lưu đều là chán ghét bọn họ, ngay cả đám người hầu nhắc tới bọn họ cũng là vẻ mặt châm chọc.

Lúc thợ làm vườn nghe được những tin đồn về "bướm xã hội", còn cảm thấy ghét bọn họ, thiếu niên còn nhỏ tuổi như vậy lại không chăm chỉ đi học, cố tình muốn tới đây để quyến rũ đàn ông.

Những cậu chủ alpha cao quý đó sao có thể sẽ coi trọng loại người như vậy được chứ.

Anh ta vốn nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thợ làm vườn đột nhiên lại không quá xác định.

"Bướm xã hội" rất xinh đẹp, đôi mắt liên tục chớp chớp như biết nói.

Tuyến thể của những cậu chủ alpha đó sắp thành thục rồi, cả người đều là tinh lực không thể giải toả, một beta xinh đẹp lại không thể bị đánh dấu như em giống như một miếng bánh kem ngon lành.

Là vị cậu chủ nào sẽ dẫn đầu leo lên cửa sổ đây?

Alpha đều là thô bạo mạnh mẽ, bọn họ chỉ biết dựa theo bản năng mà đi chiếm hữu, đi phá hư, có lẽ lúc răng nanh hung ác cắn sau cổ, nhóc bánh kem nhất định sẽ khóc nức nở.

Beta không thể bị đánh dấu, những alpha đó có khả năng là sẽ nóng nảy sẽ khó chịu, sẽ trở nên giống một con chó điên, có lẽ nhóc bánh kem sẽ bị cắn suốt cả một đêm, giọng nói trong trẻo cũng sẽ trở nên nghẹn ngào.

Thật đáng thương.

Mặt thợ làm vườn đỏ bừng lên, động tác mất tự nhiên mà khép hai chân lại, trong lòng cũng đã đang đau lòng thiếu niên.

Anh ta lén lút nâng mắt nhìn, thiếu niên ngồi trước cửa sổ đang loay hoay không biết làm cái gì, phần gáy trơn bóng trắng nõn lộ ra trước mắt anh ta, anh ta vô thức mà nuốt nước miếng.



Mỗi ngày Ô Nhạc Trừng đều phải đến phòng tranh của Giang Duật Ngôn.

Vào ngày thứ ba, em cũng đã từ đứng ở cửa biến thành ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng tranh.

Sô pha nhỏ là mới dọn vào, trên ghế là một tấm đệm hoa màu vàng nhạt, ngồi vừa mềm lại vừa thoải mái.

Nhưng người đàn ông vẫn rất lạnh nhạt, cho dù ở chung một phòng anh cũng không nói chuyện.

Phòng tranh quá mức tĩnh lặng thỉnh thoảng chỉ có tiếng Ô Nhạc Trừng nhai nuốt bánh mì.

Quần áo hôm nay của thiếu niên vẫn mát mẻ như cũ, quần đùi dài đến đầu gối, chiếc áo vừa nhấc tay lên là sẽ lộ ra vòng eo mảnh dẻ. Khung xương của em nho nhỏ, nhưng cũng không gầy yếu, giữa hai chân lộ ra một chút thịt đùi mềm mụp.

Có vụn bánh mì rơi trên sô pha, thiếu niên cúi đầu nhìn, cẩn thận nhặt lên rồi nắm trong lòng bàn tay.

Em rất ngoan, là một người mẫu rất lễ phép.

Giang Duật Ngôn cúi đầu dùng điện thoại, làm như không thấy người mẫu trước giá vẽ.

Ánh mặt trời nóng bỏng từ cửa sổ chiếu vào, Ô Nhạc Trừng có chút ngồi không yên, em quay đầu nhìn Giang Duật Ngôn, dò hỏi: "Anh ơi, em có thể về được chưa ạ?"

Em biết người đàn ông không thích nói chuyện, chỉ tự mình nói: "Hôm nay em muốn về sớm để trồng một ít hoa trước nhà."

Nhà của em trụi lủi, trông không đẹp chút nào cả.

Em đợi vài giây, thấy người đàn ông không phản đối, liền đứng dậy rời đi, trước lúc đi em còn không quên vuốt lại tấm đệm màu vàng nhạt cho thẳng thớm.

Thính giác của alpha rất nhạy bén, Giang Duật Ngôn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, lại có thể nghe thấy Ô Nhạc Trừng ở dưới lầu ngọt ngào gọi chị ơi, cảm ơn chị cho em sữa bò.

Em rất dễ thỏa mãn.

Một hộp sữa bò cũng có thể làm đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy cong lên.

Người đàn ông tuỳ tay ném điện thoại di động sang một bên, bước đến trước sô pha, rũ mắt nhìn xuống một lát, giơ tay chạm vào tấm đệm thẳng thớm.

Trên đó như còn lây dính nhiệt độ cơ thể của thiếu niên.

Giang Duật Ngôn cúi đầu, cái mũi để sát vào tấm đệm rồi ngửi ngửi, trong mắt là một mảnh tối đen như mực.

Rõ ràng là một nhóc beta, ngửi thấy lại rất ngọt.



Còn ba tháng nữa là cốt truyện bắt đầu, Ô Nhạc Trừng phát hiện người ở đây cũng không đáng sợ lắm, lá gan cũng trở nên càng lúc càng lớn.

Chỉ cần bên kia sân bóng không có người, em lập tức cầm chiếc xẻng nhỏ mà em mượn được từ thợ làm vườn ra ngồi xới đất trước căn nhà.

Thợ làm vườn đồng ý tìm cho em một ít giống hoa, Ô Nhạc Trừng cũng muốn một căn nhà có vườn hoa.

Mỗi ngày, sau khi trở về từ phòng tranh của Giang Duật Ngôn, em sẽ lập tức cầm chiếc xẻng nhỏ bắt đầu bận rộn, thợ làm vườn cũng sẽ ngẫu nhiên trộm chạy tới giúp em.

Anh ta ở cùng Ô Nhạc Trừng lâu rồi, cũng không còn nói lắp nữa, nhưng vẫn rất dễ dàng đỏ mặt, "Gần đây ngài về ngày càng muộn."

Thợ làm vườn lo lắng, hỏi, "Là cậu chủ Giang làm khó ngài sao?"

Ô Nhạc Trừng lắc đầu, em liếm khóe môi một chút, "Anh ấy không làm khó em, ngược lại còn cho em ăn bánh kem rất ngon."

Cho nên gần đây em mới về muộn như vậy.

Bờ môi Ô Nhạc Trừng bị em liếm vừa ướt lại vừa hồng, thợ làm vườn ngơ ngác nhìn đến mức ngây người.

Có tiếng vui đùa ầm ĩ truyền ra từ một con đường đến sân bóng, Ô Nhạc Trừng như động vật nhỏ cảnh giác ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy mấy bóng người cao lớn, em thả xẻng xuống, xoay người chạy vào trong phòng.

Ô Nhạc Trừng trốn ở sau cửa, nhỏ giọng nói với thợ làm vườn: "Em phải trốn rồi, anh cũng mau trở về đi ạ."

Em vẫn chưa tiếp xúc với những cậu chủ alpha nào khác ngoài Giang Duật Ngôn, nhưng nhìn cơ thể cao lớn cùng với bộ dáng hung ác lúc bọn họ chơi bóng rổ, em có hơi sợ hãi.

Trước khi cốt truyện bắt đầu, em cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ.

Thợ làm vườn lưu luyến rời đi.

Trên sân bóng rổ.

Có người tháo ba lô, ném áo khoác xuống sân, phát ra từng tiếng phanh phanh phanh như động đất.

"...... Ngày nào cũng ngốc nghếch bên cạnh tên thợ làm vườn đó."

"Lá gan em ấy vẫn còn nhỏ vậy à? Đã qua bao nhiêu ngày rồi, vừa thấy chúng ta đến vẫn chạy đi mất."

"Tên thợ làm vườn kia là nhà ai? Đuổi đi đi, nhìn ngứa mắt chết đi được."

"Ai mà chẳng biết trồng hoa chứ, hừ."

Các alpha cao lớn tụ lại lẩm nhẩm lầm nhầm, sự không vui trong mắt như sắp tràn ra ngoài.

Sở Lệ đập bóng rổ vài cái, thấy bọn họ vẫn còn tụ lại, nhíu mày, không vui nói: "Có chơi không?"

Mọi người im lặng, liếc nhìn nhau, một alpha tóc xanh đi lên, cậu ta vẫn còn khá giận, "Anh Sở à, anh nói thử xem, em và tên thợ làm vườn kia ai đẹp trai hơn?"

Hai ngày trước, cậu ta đã từng lén lút đến gần căn nhà màu trắng đó, nhưng còn chưa nghĩ ra nên đến gần thiếu niên như thế nào, thiếu niên vừa thấy cậu ta đã lập tức xoay người chạy đi, ngay cả rèm cũng kéo lại kín mít.

Lúc ấy lửa giận của cậu ta đã dâng lên rồi!

Tức giận đến mức làm cậu ta cầm chiếc xẻng thiếu niên ném xuống xới đất thêm một lần nữa!

Nếu không phải cậu ta không biết trồng hoa, thế nào cậu ta cũng phải trồng ra một vườn hoa bát ngát để thiếu niên nhìn thấy.

Sở Lệ đen mặt, bóng rổ đập xuống sân không ngừng.

Tóc xanh nhớ lại Sở Lệ không thích Ô Nhạc Trừng, cười gượng một tiếng, không dám nói chuyện với anh nữa, vội vàng nói với những người khác, "Chơi bóng, chơi bóng thôi!"

Tâm trạng của Sở Lệ rất khó chịu, trận bóng này anh chơi rất hung, phải nói là hoàn toàn nghiêng về một phía, những người bên đội còn lại nội tâm kêu rên nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể tiếp tục chơi bóng.

Mãi cho đến khi trời dần tối, tốp người trên sân bóng mới lục tục rời đi.

Ô Nhạc Trừng lúc này vẫn luôn ngồi trước cửa sổ nhìn chăm chú, em chưa từng chơi bóng rổ, vậy nên em rất hứng thú với bộ môn này.

"Trông cái đó chơi rất vui."

9364 nói: 【 Bọn họ đều đi hết rồi, ngài có thể xuống đó chơi. 】

Ô Nhạc Trừng rất dao động, nhưng em không có bóng rổ, em đang muốn lắc đầu, ánh mắt lại đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, a một tiếng.

Em chạy xuống cầu thang, mở cửa đi ra ngoài, một đường chạy đến sân bóng, khom lưng sờ sờ dưới ghế dài, một quả bóng rổ màu cam lăn ra.

Ánh mắt Ô Nhạc Trừng sáng lên, em ôm quả bóng rổ lên, học theo những alpha đó mà vỗ vỗ bóng xuống sân.

Nhưng bóng rổ ở trong tay em lại rất không nghe lời, vỗ xuống chưa được hai cái đã lăn đi rồi.

Ngón tay em dính bụi hẩn, có hơi dơ, nhưng thiếu niên lại cong mắt, tròng mắt xinh đẹp như đá quý, cười lên cực kì ngọt.

Bóng rổ lăn một đoạn trên sân, thẳng đến khi nó lăn trúng một đôi giày chơi bóng màu trắng, dừng hẳn lại.

Tầm mắt của Ô Nhạc Trừng vẫn luôn đuổi theo quả bóng rổ, thấy vậy, nụ cười trên mặt tạm dừng một chút, em lén lút ngước mắt lên nhìn, lại đối diện với một đôi mắt hung ác mười phần.

Tay Sở Lệ ôm ngực, nhìn chăm chú vào thiếu niên cách đó không xa, bóng dáng cao lớn của anh hoàn toàn che khuất Ô Nhạc Trừng.

Lúc trước chỉ từng thấy ảnh, hiện tại người thật đang đứng ở trước mặt, Sở Lệ phát hiện đối phương nhìn còn thanh thuần sạch sẽ hơn trong ảnh rất nhiều.

Nhưng Sở Lệ lại không thể hiểu được mà cảm thấy em quyến rũ.

Vừa ngoan lại vừa dâm.

Rõ ràng là anh không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này, nhưng trong đầu lại hiện lên chữ thô tục kia.

Anh trúng tà rồi hả?

Tâm trạng Sở Lệ rất khó chịu, biểu cảm càng thêm hung dữ, anh nhấc chân dẫm lên bóng rổ, cười lạnh nói: "Quả bóng là của cậu sao? Cậu cứ vậy mà chơi à?"

Ô Nhạc Trừng nhỏ giọng xin lỗi, "Xin lỗi anh."

Sở Lệ cười nhạo một tiếng, "Giọng gì mà nhỏ vậy, chưa ăn cơm à?"

Anh đá văng quả bóng rổ ra, nhấc chân đi về phía Ô Nhạc Trừng.

Não Ô Nhạc Trừng trống rỗng, em theo bản năng mà xoay người chạy đi.

Sở Lệ sửng sốt một chút, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt đột nhiên hưng phấn lên, bản năng đuổi theo con mồi của alpha làm anh gấp không chờ nổi mà muốn xông lên hạ gục con mồi, dùng răng nanh cắn sau cổ em, chặt chẽ đè em xuống dưới thân.

Chỉ là suy nghĩ một chút, Sở Lệ đột nhiên có chút chịu không nổi.

Tác giả có lời muốn nói:

Theo đuổi vợ yêu, chính là bản năng của chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.