Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 2



“Nhưng tôi có thể giúp anh tra án, anh cũng phải giúp tôi một chuyện.” Dương Tư Mịch mở khóa điện thoại, ấn mở một tấm ảnh, “Giúp tôi tìm người này.”

Trong tấm ảnh là một người đàn ông trung niên, da mặt ngăm đen, nếp nhăn trên trán và rãnh mũi má rất sâu, thoạt nhìn là người làm công việc thể lực dãi gió dầm mưa.

“Hắn là ai? Anh tìm hắn làm gì?”

“Hắn tên lão Thản, là phần tử khủng bố, trước đây hoạt động ở nước ngoài, năm ngoái tổ chức của hắn bị tiêu diệt, hắn trốn về nước, chúng tôi nghi ngờ anh Đạt – ông chủ Duyệt Sắc chứa chấp hắn.”

“Các anh là ai?”

“Bộ An ninh.”

“… Làm sao tôi biết anh nói thật?”

Dương Tư Mịch suy nghĩ, “Tôi có thể gọi video cho cục trưởng của anh trước mặt anh.”

Hắn gọi điện thoại về bộ An ninh, sau đó thông qua bộ liên lạc với cục trưởng của Trình Cẩm.

Trình Cẩm nhìn ông chú Địa Trung Hải trong video, không sai, đây đúng là cục trưởng nhà anh.

“Nếu anh không phải bảo vệ thật, sao lại phải kính nghiệp ngăn cản tôi?”

“Lời nói và việc làm của tôi phải phù hợp với thiết lập người nằm vùng, nhiệm vụ của tôi là không tiếc bất cứ giá nào bắt được lão Thản.”

“… Tôi là “bất cứ giá nào”?”

“Đúng.” Dương Tư Mịch không hề áy náy.

Trình Cẩm rất bực, bước nhanh rời khỏi phòng.

Dương Tư Mịch đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hắn nhìn thấy Trình Cẩm đi từ trong nhà ra, bước nhanh về phía trước nhưng được một đoạn thì không cách nào đi tiếp, anh ngây người dừng tại chỗ, đột nhiên giang ngang hai cánh tay ngửa mặt lên, ngả người xuống đất, anh mở rộng tứ chi, màn trời chiếu đất nằm đó ngước nhìn bầu trời.

Dương Tư Mịch nhìn một hồi, đẩy cửa sổ ra, nhảy từ lầu hai xuống, Trình Cẩm nghe thấy tiếng động, giật mình nhỏm người dậy nhìn về phía hắn.

Dương Tư Mịch đi tới chỗ Trình Cẩm.

Thấy đối phương không sao, Trình Cẩm nằm xuống lại, lấy tay gối sau đầu.

Dương Tư Mịch đến cạnh Trình Cẩm, khom gối ngồi xuống.

Gió nổi gió ngừng, mây tụ mây tan.

“Lâu rồi không thả lỏng thế này.” Nói xong, Trình Cẩm đổi giọng, “Tôi giúp anh tìm người nhưng anh phải giúp tôi tra án trước.”

Dương Tư Mịch lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.

[Đi tra một vụ án.]

[Vụ án?]

[Vụ án của cảnh sát đó.]

[Cảnh sát bị cậu làm bị thương? Cậu ta vẫn đang hôn mê, chưa qua thời kỳ nguy hiểm.]

[Anh ta đang điều tra một vụ án, các anh đi tra xem vụ án đó là thế nào.]

[Cậu muốn giúp cậu ta điều tra? Cậu phát hiện lương tâm à?]

[Đi tra.]

“Tôi bảo người đi tra rồi.” Dương Tư Mịch nhét di động vào túi trở lại, giơ tay chạm Trình Cẩm, về mặt thị giác, tay hắn xuyên qua cánh tay Trình Cẩm, hắn nhấn ngón tay như đánh đàn dương cầm, chơi vui đến quên cả trời đất.

Trình Cẩm rất bất đắc dĩ, người này sao cứ như trẻ con thế.

***

“Chính là nơi này.” Diệp Lai xé giấy niêm phong trên cửa, mở cửa, làm tư thế “mời”.

“Cảm ơn.” Bộ Hoan cười với cô, đôi mắt hoa đào giương lên như đang ném mị nhãn.

Lố lăng cái gì. Diệp Lai thầm lườm mắt trong lòng.

Hàn Bân trầm mặc lướt qua họ, đi vào phòng đầu tiên.

Ba người đi lại xem xét bốn phía.

Diệp Lai đã tới hiện trường, cùng đồng nghiệp lục soát chỗ này mấy lần, manh mối có ích đều được đóng gói mang về, lần này lại tới thuần túy là đi theo Bộ Hoan và Hàn Bân, họ là người cấp trên phái xuống, nói là trong tay họ có một vụ án có thể tồn tại liên hệ với vụ án Lucy nên tới xem tình hình. Trong cục cho Diệp Lai giúp đỡ họ, thật ra là bảo cô làm chân sai vặt.

Bộ Hoan nhìn trái ngó phải, sờ cái này chuyển cái kia, thấy trên bàn trang điểm có một cái ly nhựa bèn tiện tay mở nắp ly nhìn vào, bên trong chỉ còn chút xíu nước, trên thành ly dính một mảnh cánh hoa khô, hắn kề sát miệng ly, mũi hít hít.

“Hàn Bân, cậu qua đây.”

Hàn Bân và Diệp Lai đi qua, Hàn Bân nhận cái ly, ngửi ngửi, gật đầu, “Mang về cho Du Đạc xét nghiệm.”

“Sao vậy?” Diệp Lai hỏi, “Cái ly này từng chứa thứ gì?”

“Ma túy.”

Diệp Lai giật mình, “Thảo nào có người muốn giết lão đại chúng tôi, hóa ra vụ án này liên quan đến ma túy.”

Buôn ma túy là tội nặng, đám ma túy đều là kẻ liều mạng, bị ép là dám ra tay với cảnh sát.

Bộ Hoan liếc mắt ra hiệu cho Hàn Bân, hai người họ biết chuyện Trình Cẩm thật ra là Dương Tư Mịch tạo nghiệt.

***

Tiếng nước ngừng, cửa phòng tắm mở, Dương Tư Mịch đi ra.

Trình Cẩm ngẩng đầu, sau đó xoa trán, Dương Tư Mịch không mặc quần áo.

Dương Tư Mịch đi tới chỗ tủ quần áo, kéo cửa tủ, lấy áo choàng tắm treo trên móc áo khoác lên người, tùy tiện thắt đai lưng, đi qua ngồi xuống ghế sofa, tư thế ngồi của hắn khá là không câu nệ tiểu tiết, áo choàng tắm mặc cũng như không.

Hắn cầm điện thoại di động, mở khóa, gửi tin nhắn.

[Vụ án sao rồi?]

[Phát hiện ma túy trong phòng người bị hại, không biết có liên quan tới việc nạn nhân bị hại hay không.]

[Ma túy hoa khô?]

[Đúng vậy. Thứ đồ này ở trong quán đó?]

[Ừ. Cảnh sát kia thế nào?]

[Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có lẽ không tốt lắm.]

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, “Trong phòng người bị hại của anh tìm được ma túy.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Ma túy gì?”

“Một loại hoa khô, chúng ngâm hoa vào ma túy, sau đó sấy thành hoa khô, đốt lên hít.”

“Lucy hít loại ma túy này?”

“Không biết, tôi không quen cô ta.”

Trình Cẩm thở dài.

Dương Tư Mịch ngồi trên ghế sofa đối diện nhìn anh không chớp mắt, giống như đang chờ anh nói tiếp, Trình Cẩm suy nghĩ, nói, “Tôi tìm từng gian phòng rồi, phần tử khủng bố anh muốn tìm không có ở đây.”

Dương Tư Mịch rũ mắt, tỏ ý mình biết rồi.

Trình Cẩm không lên tiếng nữa, từ từ lâm vào trầm tư.

“Bịch”, điều khiển tivi xuyên qua đầu Trình Cẩm rơi xuống đất, là Dương Tư Mịch ném.

Trình Cẩm im lặng nhìn hắn, “Sao vậy?”

“Anh tên gì?”

“… Trình Cẩm. Còn anh?”

“Dương Tư Mịch.”

“À.” Trình Cẩm không có ý định kéo dài đề tài. Anh là một người chết, xã giao với người chết không có ý nghĩa.

Nhưng Dương Tư Mịch bây giờ rất có hứng thú với anh, nên mới chủ động gợi lên đề tài mới, “Đánh cờ không? Tôi tìm được một bộ cờ tướng trong ngăn kéo.”

Trình Cẩm rất bất đắc dĩ, “Tôi không cầm quân cờ được.”

“Tôi giúp anh.”

Trình Cẩm đọc, Dương Tư Mịch đi cờ thay anh. Nếu có người đứng xem hẳn sẽ tưởng Dương Tư Mịch đang đánh cờ với bản thân.

Tóc Dương Tư Mịch chưa khô, giọt nước từ đuôi tóc xoăn xoăn nhỏ xuống, rơi lấm tấm lên bàn cờ.

“Đi lau tóc đi.”

“Không đi.”

Dương Tư Mịch chẳng những không đi mà còn hất đầu, giọt nước vẩy khắp nơi, áo choàng tắm cũng bị hắn lắc đến bung mở.

Trình Cẩm không nhịn được nữa, đưa tay đè đầu hắn, “Đừng động nữa.”

Trình Cẩm vốn không thể chạm được Dương Tư Mịch nhưng không biết tại sao, lần này lại chạm được, Trình Cẩm lập tức thu tay về, lui lại, cách xa Dương Tư Mịch.

Dương Tư Mịch híp mắt, Trình Cẩm cảm thấy hắn thật giống con mèo lớn, mặc dù bầu không khí căng thẳng nhưng tư duy Trình Cẩm vẫn không tạm dừng.

“Vừa xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết…”

Dương Tư Mịch đưa tay cho Trình Cẩm, “Thử lại lần nữa.”

Trình Cẩm đi tới, chạm vào tay Dương Tư Mịch, không chạm được, anh khôi phục trong suốt rồi.

“Vừa nãy là làm như thế nào? Vì tôi hất tóc nên chọc anh giận?” Dương Tư Mịch lại hất đầu như ca sĩ Rock n’ Roll biểu diễn trên sân khấu.

Trình Cẩm dở khóc dở cười, “Anh đừng quấy…”

Dương Tư Mịch dĩ nhiên không nghe lời anh, còn khiêu khích đi vào phòng tắm xối ướt người rồi chạy loạn nhảy loạn trong phòng, làm khắp nơi ẩm ướt lạch tạch nhưng Trình Cẩm chỉ thấy buồn cười, không nổi cơn xúc động mãnh liệt muốn ngăn cản hắn nữa.

***

Nửa tháng sau, anh Đạt hỏi quản lý Trương, “Chuyện Tiểu Dương thế nào rồi?”

“Tên cảnh sát biến thành người thực vật nhưng bên cảnh sát không nghi ngờ chúng ta, cũng không đến quán điều tra, em cảm thấy việc này hẳn là qua rồi.”

Thật ra chỉ là cục Công an phối hợp làm việc với bộ An ninh, không đến quán bọn họ điều tra mà thôi.

“Tiểu Dương vẫn ở trang trại cá?”

“Đúng vậy, em còn sợ cậu ta không sống được, không ngờ tính kiên nhẫn của cậu ta không tệ.”

Anh Đạt cười, “Vẫn là tuổi còn trẻ… Chú Cao nói cậu ta còn giở tính trẻ con chơi hất nước trong phòng.”

Quản lý Trương hùa theo, “Tuổi cậu ta không lớn mà.”

“Chú thấy cậu ta thế nào?” Câu hỏi này của anh Đạt hơi có ý tứ sâu xa.

Quản lý Trương nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, “Dáng dấp đẹp, tài nghệ giỏi, to gan, không sợ chết, tương đối nghe lời, chỉ là tầm mắt hạn hẹp, để cậu ta đến trang trại cá ở mấy ngày cậu ta còn phàn nàn nói không đi làm không có lương.”

Anh Đạt cười to, “Yêu tiền thì tốt, chỉ sợ cậu ta không yêu tiền.”

“Anh Đạt, anh muốn dùng cậu ta ạ?”

“Chú thấy được không?”

“Anh Đạt thấy được vậy chắc chắn được, mắt nhìn người của anh lúc nào cũng chuẩn!”

Anh Đạt cười mấy tiếng, nói, “Thế này đi, mai chú đón cậu ta về thành phố, chiều mai anh gặp cậu ta một lát.”

Sắp xếp chuyện Dương Tư Mịch xong, anh Đạt đi gặp kỹ thuật viên của gã, “Ông anh, tôi tìm trợ thủ cho anh rồi, cậu ta đã thấy hoa khô, xem như có hiểu biết, chắc có thể san sẻ công việc với anh.”

Kỹ thuật viên này là một năm trước tự tìm tới cửa, nói biết một kỹ thuật chế ma túy an toàn, hơn nữa kỹ thuật này chỉ có mình gã hiểu, người khác không biết.

“Hắn không thể nào từng thấy!” Kỹ thuật viên bộ dạng hung tợn, “Hắn ở đâu? Tôi phải vạch trần ngay trước mặt hắn.”

Anh Đạt cười ha hả, “Có lẽ là cậu ta tính sai, người trẻ tuổi bây giờ biết chút mặt ngoài là dám nói khoác ngay, chờ ngày mai tôi dẫn cậu ta tới, anh cho cậu ta mở mang kiến thức cái gì gọi là chân tài thực học.”

Sau khi anh Đạt đi, kỹ thuật viên giậm chân mắng to, “Mịa nó, muốn qua sông đoạn cầu? Anh đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!”

Gã biết anh Đạt tìm trợ thủ cho gã chỉ là viện cớ, điều đối phương thật sự muốn làm chính là trộm kỹ thuật của gã, đá gã đi.

Sáng sớm hôm sau, Đại Cường đến farmstay đón Dương Tư Mịch.

Về đến Duyệt Sắc, quản lý Trương và đám anh em cùng nhau đón tiếp Dương Tư Mịch.

Lúc bọn họ ăn cơm, Trình Cẩm dạo khắp quán từ trên xuống dưới, quay về nói với Dương Tư Mịch, “Người anh muốn tìm cũng không ở đây.”

Dương Tư Mịch rũ mắt.

Quản lý Trương cười nói, “Say à? Vậy không uống nữa.”

Dương Tư Mịch cậy mạnh, “Tôi không say!”

“Không say cũng không uống.” Chiều nay anh Đạt muốn gặp Dương Tư Mịch, quản lý Trương nào dám chuốc say hắn, “Cậu đi chọn một cô em, ngủ một giấc, thả lỏng chút.”

Dương Tư Mịch lập tức đưa ra yêu cầu, “Tôi muốn ngực bự! E E gì đó ngực bự…”

“E E? Ely hả? Được, anh gọi nó tới, để nó hầu hạ Tiểu Dương nhà ta thật tốt.”

Trên lầu có phòng, Dương Tư Mịch liền ôm Ely lên lầu.

Ely vẫn rất vui lòng, tuy Dương Tư Mịch chỉ là tên bảo vệ nghèo túng nhưng dáng dấp hắn đẹp.

Sau khi vào phòng, Dương Tư Mịch đẩy Ely ngã xuống ghế sofa, sau đó mở máy karaoke, đưa mic cho cô ta, “Hát cho tôi nghe?”

Ely chọn một bài tình ca, vừa hát vừa ném mị nhãn cho Dương Tư Mịch, sóng mắt như nước, dưới đáy nước mọc ra một đôi tay nhỏ níu Dương Tư Mịch lại, mạnh mẽ kéo hắn vào nước.

Dương Tư Mịch giỏi bơi lội, giống như người không liên quan đứng dậy đi tới quầy bar nhỏ lấy đồ uống.

Trình Cẩm đi theo, “Anh định làm thế nào?”

Dương Tư Mịch rót một ly vang sủi màu hồng, móc ra một lọ thuốc nhỏ từ trong túi, nhỏ mấy giọt nước thuốc vào ly rượu, lắc đều, bưng về ghế sofa đưa cho Ely.

Ely vẻ mặt ngọt ngào nhận ly rượu, dùng hay tay nâng ở trước ngực giống như thứ cô ta nâng thật ra là trái tim Dương Tư Mịch.

“Tôi cũng hát một bài cho cô.” Dương Tư Mịch cầm mic lên nói, bắt đầu hát, giọng hát còn rất êm tai.

Hắn học bộ dạng của Ely, vừa hát vừa dùng mắt đưa tình, hắn thâm tình chậm rãi nhìn vào mắt Ely, khẽ nắm tay cô ta để cô ta nâng ly đến bên môi.

Ely si ngốc đối mặt với Dương Tư Mịch, vô tri vô giác uống hết ly rượu có bỏ thuốc.

Không đợi Dương Tư Mịch hát hết một bài, ánh mắt Ely đã tan rã, cô ta đổ người lên ghế sofa, môi hơi hé, một dòng chỉ bạc trào ra khỏi khóe miệng.

Trình Cẩm nhíu mày, “Anh cho cô ấy uống cái gì?”

“Chỉ là chất gây ảo giác thôi, tiện cho tôi nhanh chóng thôi miên cô ấy.”

Trình Cẩm cúi đầu nhìn Ely, đây là bị thôi miên? Cảm giác như bị thuốc làm ngu đi vậy.

Dương Tư Mịch tới gần Ely, nhỏ giọng hỏi, “Lần cuối cô gặp Lucy, cô ấy đang làm gì?”

“Lucy, cậu ấy, người cậu ấy thơm quá…”

“Nước hoa? Hay là hương hoa?”

“Là mùi bánh quy, không, là hoa, một gói hoa hồng lớn, tôi thấy cậu ấy bỏ vào túi…”

Trình Cẩm như có điều suy nghĩ, “Ma túy hoa khô?”

Có vài loại ma túy sẽ có mùi thơm tương tự bánh quy.

Dương Tư Mịch hỏi tiếp, “Hoa hồng của cô ấy ở đâu ra?”

“Không biết.”

“Là anh Trương cho cô ấy sao?”

“Anh Trương.” Giọng Ely trở nên khẩn trương, “Anh Trương giận lắm, anh ấy tức điên lên, tìm Lucy khắp nơi…”

“Anh Trương thường ở lại quán, anh ta có một phòng riêng, là gian phòng nào?”

“Phòng ở tầng trên cùng.”

Trình Cẩm đứng dậy, “Tôi đi xem thử.”

Anh đã đi qua gian phòng đó nhưng không xem kỹ.

Lần này anh xem hết sức chăm chú, anh với đầu vào vách tường, hộc tủ, két sắt mà xem.

Cuối cùng anh tìm được đồ ở dưới giường.

Trong thùng giấy dưới gầm giường chất đống mấy thứ rất then chốt, mấy con dao răng cưa đa chức năng, một đôi đồ vật của nữ phong cách khác nhau, tất chân nội y bằng vải dệt, có trang sức như khuyên tai vòng cổ, kể cả một cái vòng tay kiểu dáng giống hệt cái của Lucy.

Trình Cẩm có suy nghĩ kinh dị rằng Lucy không phải cô gái đầu tiên quản lý Trương giết, quản lý Trương có lẽ là sát thủ liên hoàn, đã giết rất nhiều phụ nữ, còn thu gom đồ trang sức của họ làm vật kỷ niệm.

Trước đây Trình Cẩm không nghĩ theo hướng sát thủ liên hoàn vì trong ấn tượng của anh, không có vụ án chưa phá nào có mức độ tương đồng vụ án Lucy này, đặc điểm lớn nhất của sát thủ liên hoàn là động cơ giết người, cách giết người và đối tượng bị giết đều cố định.

Trình Cẩm ra khỏi phòng, đi xuống lầu tìm quản lý Trương, anh muốn cẩn thận quan sát tên biến thái cuồng giết người này ở khoảng cách gần.

Quản lý Trương đang gọi điện thoại, “Được, anh Đạt, được được, em đi nói với Tiểu Dương…”

Trình Cẩm vội chạy lên lầu báo cho Dương Tư Mịch, “Quản lý Trương muốn lên tìm anh.”

Dương Tư Mịch đi đến cạnh Ely, kéo cổ váy cô ta, “xoẹt” một tiếng, xé ra đến tận…

Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Tư Mịch cởi áo tháo dây nịt, để trần thân trên kéo quần lên đi mở cửa.

Quản lý Trương đứng ngoài cửa nhìn hình ảnh Dương Tư Mịch, lộ ra nụ cười chế giễu, sau đó nhìn vào trong phòng, thấy Ely trần truồng nằm trên ghế sofa, hô hấp của gã trở nên dồn dập, ánh mắt cũng trắng trợn như dã thú đói bụng, nhìn chằm chằm con mồi không dời mắt nổi.

“Anh Trương?”

Quản lý Trương thoáng hoàn hồn nhưng ánh mắt vẫn lơ lửng, “Tiểu Dương à, anh Đạt muốn gặp cậu, nhanh sửa sang lại đi.”

Gã lại liếc nhìn trong phòng rồi mới run rẩy cơ má, liếm môi rời đi.

Dương Tư Mịch đóng cửa.

Trình Cẩm ra vẻ căm ghét, “Biến thái.”

Dương Tư Mịch nhặt dây nịt trên mặt đất, vừa đeo vừa nói, “Con ngươi phóng to, biểu cảm mất khống chế, hắn vừa hít ma túy.”

“Không hít cũng là biến thái.” Trình Cẩm nói, “Hắn là hung thủ giết Lucy, trong phòng hắn có mấy con dao răng cưa, còn thu gom một đống trang sức nữ, hẳn là chiến lợi phẩm hắn lấy từ nhiều người bị hại.”

Dương Tư Mịch cài dây nịt, bắt đầu mặc áo, “Tôi sẽ không gọi cảnh sát tới bắt hắn ngay lúc này, phải tìm được lão Thản trước.”

Bây giờ bắt quản lý Trương sẽ gây ra biến số cho nhiệm vụ của hắn.

Trình Cẩm gật đầu, anh đã chuẩn bị tâm lý, anh và vụ án của anh đều là “bất cứ giá nào”.

“Ely thì sao đây? Không thể bỏ mặc cô ấy ở đây.” Trình Cẩm lo sau khi họ đi quản lý Trương sẽ tới.

“Hắn sẽ không gây án trong quán.”

Trình Cẩm vẫn không yên tâm, “Lỡ như?”

“Vậy để chị em của cô ấy chăm sóc đi.”

Dương Tư Mịch cầm tấm thảm bọc Ely lại, ôm cô ta vào phòng nghỉ ở lầu dưới.

Mọi người trong quán bị hành động này của hắn làm choáng váng.

Có thể tưởng tượng, trong một thời gian rất dài, Ely sẽ thành “dưa” trong quán, tiêu điểm chú ý, nhưng vậy cũng có điểm tốt, cô ta sẽ an toàn hơn, quản lý Trương sẽ không mạo hiểm động vào một người bị chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.