“Trình Cẩm nói với dì cậu ấy đang nghĩ việc từ chức.” Tạ Minh nhìn Dương Tư Mịch ở đối diện, “Cháu nghĩ sao?”
“Anh ấy thích là được.”
“Tư Mịch, cậu ấy không phải người thích rảnh rỗi.”
Dương Tư Mịch rất buồn bực, bắt đầu giày vò ghế xoay mình đang ngồi, dùng tốc độ có thể làm người ta chóng mặt xoay tròn một vòng lại một vòng, sau đó đột ngột dừng lại.
“Sau khi anh ấy từ chức, bọn cháu có thể đi mỗi đất nước một lần. Rời khỏi bộ An ninh thì mấy năm không được ra nước ngoài? Qua thời hạn bọn cháu có thể đi du lịch thế giới, anh ấy sẽ không rảnh rỗi.”
Tạ Minh nói, “Hai đứa phải kiểm tra sức khỏe hàng tuần.”
Dương Tư Mịch nói, “Nên mới có phát minh máy bay.”
Tạ Minh nhíu mày, “Tư Mịch, cậu ấy không cần từ chức, ít nhất dì không hi vọng cậu ấy từ chức, cho nên dựa vào tình hình hiện tại, cần làm kiểm tra…”
“Cháu phản đối.”
“Nếu Trình Cẩm đồng ý thì sao?”
“Dì vốn không bàn bạc với anh ấy. Cháu không thể đại diện sao? Dì không thể nghe cháu sao?”
Tạ Minh nói, “Cháu có thể đại diện cho cậu ấy, dì có thể nghe cháu nhưng chúng ta nói thì không tính.”
Bà cầm điều khiển từ xa trên bàn, bật màn hình tinh thể lỏng treo trên tường lên, màn hình hiện lên cảnh Trình Cẩm ngồi trên ghế sofa ở phòng nghỉ đọc báo.
Hôm nay lại tới ngày kiểm tra thân thể, sau khi Trình Cẩm và Dương Tư Mịch tách ra thì được báo cần chờ trong phòng nghỉ một lúc, anh thầm nghĩ thiết bị hỏng hay nhân viên nghiên cứu xin nghỉ đây. Thấy trong phòng nghỉ có giá sách báo, anh liền lấy một xấp báo rồi ngồi xuống ghế đọc.
Không lâu sau, có người đẩy mở cửa phòng nghỉ, Trình Cẩm ngẩng đầu, đi vào là một ông lão tóc trắng, Trình Cẩm cười với ông ta, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc báo, có tin tức tai nạn giao thông hấp dẫn anh, tai nạn trên đường cao tốc, mười chiếc tông liên hoàn, mười ba người chết, mười sáu người bị thương.
Thế giới này mỗi ngày đều xảy ra tai nạn giao thông nhưng không phải tai nạn nào cũng gợi lên hồi ức của bạn.
Vụ tai nạn trên báo xảy ra ở đường cao tốc thuộc quản lý của thành phố Thiên Minh, nguyên nhân tai nạn là một chiếc ô tô cỡ nhỏ bể bánh, người điều khiển xe tên Uông Trí Viễn – cục trưởng đương nhiệm cục Công an thành phố Thiên Minh, một nhà bốn người đều ở trên xe, không ai sống sót.
Thành phố Thiên Minh, Trình Cẩm đã gần mười năm không về quê, anh giật giật khóe miệng.
“Cậu cười gì vậy?”
“Sao cơ?” Trình Cẩm mờ mịt ngẩng đầu, thấy ông lão ngồi trên ghế sofa bên cạnh đang nhìn mình không chớp mắt, giống như rất tò mò về anh.
Trình Cẩm cười ôn hòa, “Nhớ tới chút chuyện cũ.”
Ông lão lộ ra vẻ mặt vô vị, “Thế thì có gì buồn cười, đã là chuyện cũ cậu còn nhớ làm gì.”
Trình Cẩm lại cười.
Ông lão híp mắt nghi ngờ nhìn Trình Cẩm, đầu óc hỏng rồi?
Trình Cẩm cười nói, “Vị kia nhà tôi tính tình có hơi giống ngài.”
Trong phòng khác, Dương Tư Mịch lập tức nhìn sang Tạ Minh, “Giống chỗ nào?” Hắn cau mày, “Sao cháu lại giống lão già xấu này được?”
“Cậu ấy nói tính tình hai người giống, dì nghĩ ý là hai người đều có thiên phú diễn.” Tạ Minh cười nói, “Dì không biết cháu học được dùng từ “xấu” để hình dung người khác đấy.”
Dương Tư Mịch nói, “Là Trình Cẩm luôn dùng xinh đẹp để hình dung cháu.”
“…” Tạ Minh không tin Trình Cẩm sẽ dùng xinh đẹp để mô tả một người đàn ông, dù người đó là người trong tim anh.
Dương Tư Mịch nhanh chóng nói, “Anh ấy nói mắt cháu đẹp, tóc đẹp, ngón tay đẹp…” Hắn nói ra một chuỗi, “Cộng lại không phải là cả người cháu à?”
Tạ Minh, nghe như lời tâm tình trên giường quá vậy?… Dì không muốn biết chi tiết kiểu này.
Dương Tư Mịch nói tiếp, “Anh ấy còn nói hồi bé trông cháu xinh đẹp như búp bê.”
“… Tư Mịch, cháu là người trưởng thành lại còn là chuyên gia Tâm lý học, cháu biết ngôn ngữ của loài người không hoàn toàn đại diện cho suy nghĩ.”
“…” Tạ Minh rất tình nguyện nghe Dương Tư Mịch nói chuyện nhiều nhưng bà không muốn nghe hắn kể chuyện riêng tư. Bà giả vờ không nghe thấy gì, tập trung nhìn màn hình tinh thể lỏng.
Ông lão tóc trắng hỏi Trình Cẩm, “Cậu kết hôn rồi?”
Trình Cẩm cười nói, “Không, chúng tôi là người chủ nghĩa bị ép cũng không cưới.”
“Tôi nghe hiểu.” Ông lão khinh thường nói, “Người trong nhà không đồng ý chứ gì? Chắc chắn là mấy người bảo thủ, quản bọn họ làm gì, tự các cậu vui là được.”
Chính phủ không phát giấy hôn thú đó. Trình Cẩm cười nói, “Đúng, ngài nói có lý.”
Ông lão nói, “Vị kia nhà cậu là người thế nào? Đặc biệt là tính tình, nói nghe xem nào, tôi cũng muốn biết có giống tôi thật không.”
“Trong mắt tôi dĩ nhiên là mười phân vẹn mười.” Trình Cẩm vừa nói vừa cười, cười rất vui vẻ, lại bổ sung, “Còn tính tình, rất khó lường.”
Ông lão đắc ý vuốt tay vịn ghế sofa dưới lòng bàn tay, “Đây cũng không phải khuyết điểm, giỏi giống tôi.”
Dương Tư Mịch trợn mắt nhìn ông lão trong màn hình, “Lão già này đang phí thời gian của chúng ta, dì út, gọi Trình Cẩm đi kiểm tra sức khỏe, làm xong về nhà.”
“Tư Mịch, phải tôn trọng người già.”
Dương Tư Mịch đứng lên, cái ghế trượt đi thật xa vì động tác của hắn, “Cháu đi tìm Trình Cẩm.”
“…”
Trên màn hình, Trình Cẩm và ông lão đã nói sang chủ đề trò chuyện mới, Trình Cẩm chỉ tin tức tai nạn giao thông kia cho ông lão xem, ông lão lấy kính lão từ trong túi ra đeo lên, “Tôi xem nào, xảy ra chuyện gì?”
Trình Cẩm nói, “Có phải các ông muốn cho tôi đến Thiên Minh điều tra vụ án không?”
Nếu không sao lại cố tình đặt tờ báo này ở trên cùng, đây rõ ràng là nhắm vào anh.
Ông lão không ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Trình Cẩm qua lớp kính lão, tỏ vẻ rất kinh ngạc, “Cái gì?”
“Gần đây luôn bị yêu cầu làm các bài kiểm tra tâm lý.” Trình Cẩm cười nói, “Thành phố Thiên Minh là nơi tạo ra tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho tôi, cũng là nơi chứa nhiều ký ức nhất. Tôi đã lâu không quay về, đi thăm một lần trước khi quên mất cũng không tồi.”
Ông lão trầm mặc, dường như không biết tiếp lời thế nào, hoặc có lẽ chỉ không muốn nói chuyện.
Có người gõ cửa, cửa được đẩy ra, “Anh Trình, phòng kiểm tra chuẩn bị xong rồi, mời đi theo tôi.”
Trình Cẩm đứng lên, nói với ông lão, “Tôi đi trước, ngài chú ý sức khỏe.”
“…”
Trình Cẩm đi rồi, ông lão không phục lắm trừng mắt nhìn về phía camera ẩn, “Tôi nói cho mấy người biết, sức khỏe tôi rất tốt! Còn trẻ lắm!”
Tạ Minh suýt không nhịn được trợn trắng mắt, đã hơn bảy mươi còn…
Bà tắt màn hình, bất đắc dĩ nhìn Dương Tư Mịch không vui ra mặt, “Chính là điều tra vụ án, cháu xem, Trình Cẩm đã quyết định đi.”
Dương Tư Mịch nói, “Dì đã muốn làm kiểm tra, vậy cháu cũng phải làm.”
Tạ Minh nói, “Nếu liên quan tới Trình Cẩm, cháu trực tiếp tìm cậu ấy đi.”
“Không thể cho anh ấy biết.”
Tạ Minh khuyên, “Đừng quậy, Trình Cẩm không phải vật thí nghiệm của cháu.”
“Nhưng cháu muốn biết đáp án, trước khi cháu chết.”
Tạ Minh cực kỳ hoảng sợ, “Cái gì mà chết với không chết? Nào có nghiêm trọng đến thế, bọn họ giấu dì cái gì?”
Quái lạ, chẳng lẽ Hải Đồng Nhất cũng không đáng tin như Thích Văn Thanh sao?
“Bọn họ không giấu dì cái gì. Nhưng tình trạng của cháu cháu tự biết.” Dương Tư Mịch đi hướng ra ngoài.
Tạ Minh gọi hắn, “Tư Mịch, chờ chút, nói rõ đã.”
Dương Tư Mịch không dừng bước, Tạ Minh nói, “Đừng ép dì đi hỏi Trình Cẩm.”
Dương Tư Mịch dừng lại, quay người trở về, giữa đường thuận tay giữ cái ghế bị hắn đẩy ra ban nãy, kéo ghế tới đối diện Tạ Minh, ngồi xuống.
Sau khi Trình Cẩm rời phòng nghỉ, Khuất Dược mở cửa đi vào, “Ông Trì…”
Ông lão vỗ tay vịn ghế sofa, rất tức giận nói, “Ngậm miệng! Ai già?! Thằng nhóc kia vừa rồi thế mà dám nói tôi chú ý sức khỏe.”
Khóe mắt Khuất Dược khẽ co rút khó mà phát hiện được, “Đừng để bụng, ngài biết người trẻ tuổi bây giờ đều rất biết chọc giận người khác mà.”
“Cậu nói nhóc ấy cố ý? Cậu ta biết tôi là ai?”
Khuất Dược khó xử nói, “Tôi không biết.” Hắn dỗ ông lão, “Mắt nhìn người của tôi kém xa ngài mà.”
Ông lão hừ thêm tiếng nữa nhưng sắc mặt đã dịu đi, “Thôi, không so đo với đám người lớp sau các cậu.”
Khuất Dược liên tục gật đầu, “Ngài rộng lượng nhất.”
“Ừ, người đầu óc không dùng được, tôi so đo cái gì?” Ông lão nói, “Vậy để cậu ta đi…” Ánh mắt ông ta liếc nhìn tờ báo trong tay rồi nhanh chóng dời đi, “Thiên Minh tra vụ án đó đi.”
Khuất Dược tiếp tục gật đầu, “Vâng vâng.”
Ông lão hết hứng đứng dậy, “Chán… Được rồi, tôi muốn về nhà.”
Khuất Dược mở cửa cho ông lão, ông ta vừa đi vừa nói, “Đúng rồi, cậu thanh niên hồi nãy, đối tượng của cậu ta làm gì? Tại sao gia đình không đồng ý cho kết hôn?”
Khuất Dược nghe xong, suýt chút trượt chân ngã, “Khụ, ông Trì, tư liệu của Trình Cẩm đã đưa hết cho ngài, ngài không xem ạ?”
“Tôi đương nhiên xem rồi!” Lúc đó ông ta mệt nên không tự xem mà để người khác đọc cho mình nghe, nhưng trong lúc nghe lại không cẩn thận ngủ quên, thành ra cơ bản không nghe được chữ nào.
Khuất Dược chỉ đành nói, “Cậu ấy và Dương Tư Mịch sống cùng một nhà.”
Ông lão hơi sửng sốt, “Người bên cạnh Dương Tư Mịch chẳng phải tên Trình Cẩm sao? Cậu thanh niên hồi nãy chính là Trình Cẩm?” Ông ta biết Dương Tư Mịch và Trình Cẩm. Hai đứa trẻ này xuất chúng hơn người, trong bộ rất được chú ý. “Hóa ra là hai người này, sao cậu không nói sớm?”
Khuất Dược, “…”
“Nếu là vậy, tôi phải gặp hai đứa một lát, đi một chuyến đâu có dễ!”
Khuất Dược vội nói, “Ông Trì, ngài còn buổi họp phải tham gia mà, lần sau nhé, ngài muốn gặp lúc nào cứ gọi điện cho tôi, tôi đưa ngài đi.”
Sau khi về Trình Cẩm kể cho Dương Tư Mịch nghe hôm nay anh gặp một ông lão hơn bảy mươi tuổi, anh mô tả lại dáng vẻ cho Dương Tư Mịch, “Ông ấy là ai?”
Dương Tư Mịch nói, “Trì Ký Chi.”
“Quả nhiên là Bộ trưởng.”
Dương Tư Mịch nói, “Ông ta là Bộ trưởng danh dự, tuổi đã cao còn…”
Trình Cẩm cười, “Tư Mịch, có phải anh đi Thiên Minh em không vui không?”
Anh ôm Dương Tư Mịch, lái xe của Tạ Minh đã quen, tự động làm lơ nội dung hài hòa trong kính chiếu hậu.
“Anh rất muốn cùng em trở lại đó xem một lần. Chúng ta phải đến nghĩa trang công cộng Thu Sơn một chuyến, gặp người nhà của anh.” Mấy năm nay Trình Cẩm không về quê nhưng vẫn luôn trả tiền cho dịch vụ nghĩa trang để nhân viên ở nghĩa trang chăm sóc mộ phần.
“Em tưởng anh không muốn trở về.”
Trình Cẩm nói, “Không muốn đối mặt không phải là không thể đối mặt, dù sao người nhà đều ở đó, hơn nữa còn là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”
Dương Tư Mịch nói, “Vậy anh cũng muốn đi gặp bố mẹ em phải không?”
Trình Cẩm hôn lên trán Dương Tư Mịch, ôm chặt hắn, cười nói, “Được.”