Sau khi nhóm Trình Cẩm trở về, Tiểu An lén hỏi Dương Tư Mịch, “Thầy Dương, chỗ đó thú vị không?”
Du Đạc rất khó hiểu, “Tại sao em muốn hỏi nghĩa trang thú vị không?”
Tiểu An nói, “Vì khẩu hiệu tuyên truyền của nghĩa trang này là “Hoa viên thành phố ưu mỹ, nơi yên nghỉ lý tưởng”, nếu nó danh xứng với thực thì chắc chắn không tệ.”
Dương Tư Mịch nói, “Cũng được, nhưng Trình Cẩm rất khó chịu.”
“A.” Tiểu An liếc trộm Trình Cẩm, không hỏi thêm nữa.
Trình Cẩm đang nói chuyện mắt Dương Tư Mịch cho Hàn Bân, Hàn Bân nói không sao nhưng Trình Cẩm không yên lòng, Hàn Bân liền tìm thuốc nhỏ mắt cho anh, lúc này Trình Cẩm mới hài lòng.
Hàn Bân thầm nghĩ y đã phát hiện công dụng mới của thuốc an ủi – dùng để đối phó người nhà “bệnh nhân” mắc chứng đa nghi nặng.
Diệp Lai đưa tài liệu cho Trình Cẩm, “Lão đại, em đã liên hệ với cục trưởng Miêu, ông ấy cảm ơn tổ ta giúp tìm ra nguyên nhân Uông Trí Viễn chết. Ông ấy nói Uông Trí Viễn thật ra không phải người đầu tiên chết vì dính tới vụ án buôn lậu. Hai tuần trước, một người tên Quản Thuần Mậu chết trong nhà tù ở Quảng Châu, nói là chết vì đánh nhau trong tù.”
Trình Cẩm thở dài, “Anh biết người này.”
Quản Thuần Mậu cũng là bạn học cấp ba của Trình Cẩm.
Ba năm trước Quản Thuần Mậu bị bắt ở Quảng Châu với tội danh buôn lậu, bị phán mười hai năm tù có thời hạn.
“Cục trưởng Miêu nghi ngờ hắn liên quan đến vụ buôn lậu ở Thiên Minh?”
“Quản Thuần Mậu là pháp nhân của công ty thương mại hữu hạn Kiện Bách, cục trưởng Miêu nghi ngờ có người đứng sau hắn, người này thao túng việc buôn lậu ở Thiên Minh, cục trưởng Miêu đã tiếp xúc với Quản Thuần Mậu nhưng chỉ có một lần, nội tình gì cũng chưa hiểu thì hắn đã chết.”
Du Đạc nói, “Người đứng sau Quản Thuần Mậu có lẽ là mấy người, buôn lậu bình thường đều có quan hệ lợi ích đông đảo.”
“Tra nguyên nhân Quản Thuần Mậu chết xem có phải cố ý mưu sát hay không.” Trình Cẩm nói, “Việc buôn lậu ở Thiên Minh có đối tượng tình nghi không? Chủ yếu điều tra công ty nào?”
“Có ba công ty nhưng pháp nhân của ba công ty này là cùng một người, tên Liễu Duệ.”
Trình Cẩm nhắm mắt, “Khó trách lại bảo anh tới Thiên Minh.”
Vì anh quen Liễu Duệ, có thể dễ dàng tiếp cận anh ta.
Hồi cấp ba, nhà Liễu Duệ rất giàu, bạn cùng lớp đều biết bố Liễu Duệ là ông chủ công ty lớn. Nhưng bố anh ta đã mất từ bốn năm trước vì bệnh ung thư, hiện nay quản lý làm chủ chính là Liễu Duệ.
“Tiếp theo làm gì đây? Đặt bẫy, dụ cậu ta vào lưới? Có thể đặt bẫy thông qua Du Đạc, tối qua cậu ta nhìn thấy Du Đạc, chắc chắn muốn làm quen Du Đạc qua anh…” Tiếng Trình Cẩm càng lúc càng nhỏ.
Dương Tư Mịch phất tay, mọi người im lặng trật tự rời đi. Dương Tư Mịch ngồi xổm bên cạnh Trình Cẩm, ôm lấy anh, cằm đặt lên vai anh.
Trình Cẩm thở dài, “Nhiều năm không gặp, mọi người đều hoàn toàn thay đổi.”
“Không muốn tra thì đừng tra.”
“Phải tra, đã chết hai người rồi.”
Lần trở về hiếm hoi lại là để làm việc có thể sẽ đưa bạn cũ vào nhà tù, anh nên về thăm sớm hơn mới phải.
Buổi tối, Trình Cẩm nhận được điện thoại của Kế Thành báo rằng buổi họp lớp được tổ chức vào tối mai, địa điểm chính là khách sạn Hoa Nguyên.
Trình Cẩm cười nói, “Các cậu hiệu suất cao vậy luôn à?”
Kế Thành nói, “Đã nói là chuyện gọi mấy cuộc điện thoại mà, không phức tạp như cậu tưởng đâu. Thế nào, tối mai cậu không có sắp xếp khác chứ?”
“Không có, có cũng phải để trống.”
“Được lắm, tối mai gặp.”
“Chờ chút.” Trình Cẩm trọ ở khách sạn Hoa Nguyên nên anh dặn Kế Thành khi nào đến hẵng gọi mình, “Tôi đỡ phải một mình ngồi chờ.”
Kế Thành cười to, “Được, cậu là chủ chốt, bọn tôi đến sẽ gọi cậu ra sân.”
Kế Thành tìm được hơn hai mươi bạn học, thêm mấy thầy cô, tổng cộng chừng ba mươi người nên đặt ba bàn tiệc.
Mọi người gặp nhau thì đều kích động, lệ nóng doanh tròng ôm nhau, tiếp đó vây quanh mấy thầy cô hồi tưởng lại ngày xưa, trò chuyện hồi lâu mới vào bàn ngồi, sau khi dọn món mọi người đều không ăn mà không ngừng thay nhau mời rượu.
Kế Thành đã kết hôn, vợ anh ta cũng là bạn học Trình Cẩm, tên Hách Thiến, làm việc ở cục Thuế, Kế Thành thì làm việc ở ngân hàng, khá xứng đôi, Trình Cẩm cũng kính rượu họ, “Tuy không ngờ hai cậu sẽ thành đôi nhưng xứng lắm, chúc các cậu hạnh phúc mỹ mãn, đương nhiên sớm sinh quý tử nữa.”
Kế Thành và Hách Thiến đều cười, Hách Thiến cười nói, “Thấy trên tay cậu cũng đeo nhẫn mà. Cậu cũng kết hôn rồi hả? Có con không?”
Trình Cẩm cười nói, “Bọn tôi không định có con.”
“Vậy sao được.” Người xung quanh đều khuyên nhủ, “Vẫn nên sinh một đứa, không có con cái gia đình không được hoàn mỹ.”
Trình Cẩm cười nói, “Người nhà tôi như trẻ con vậy, có em ấy là đủ rồi.”
“A, cậu cưới vợ trẻ? Cô ấy đến tuổi kết hôn rồi nhỉ?”
Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, đừng nói tôi già, mấy cậu chẳng lẽ đều đã kết hôn sinh con?”
Tất nhiên không phải, mọi người nhanh chóng dời mục tiêu công kích, Liễu Duệ cũng bị giục cưới, anh ta cười nói, “Để từ từ, cô ấy nói cô ấy có chứng sợ kết hôn.”
Mọi người cùng xua anh ta, “Đó là cậu không đủ thành ý, không cho con gái người ta cảm giác an toàn.”
Liễu Duệ cười nói, “Là các cậu có thành kiến, thế nào cũng cho rằng đàn ông có tiền sẽ hư hỏng.”
Phái nữ đều mồm năm miệng mười ồn ào, “Vốn là thế!”
Thời gian trôi nhanh, đêm ngày càng khuya, mấy thầy cô lớn tuổi đã về trước, những người khác thì cứ nán lại đến tận lúc nhà hàng đóng cửa, Liễu Duệ, Kế Thành và vài người nữa tranh nhau trả tiền, phục vụ liền cười nói, “Đã có người thanh toán rồi ạ.”
“Ai trả?” Liễu Duệ quay đầu nhìn mọi người, thấy Trình Cẩm đứng một bên bèn hỏi người thu ngân, “Có phải cậu ấy trả không?”
Trình Cẩm cười nói, “Không phải tôi. Tôi biết các cậu sẽ tranh nhau thanh toán, tôi sẽ không lãng phí khoản tiền này đâu.”
Mọi người đều cười.
Người thu ngân cười nói, “Là bạn của anh Trình trả.”
Liễu Duệ đi qua vỗ vai Trình Cẩm, “Anh em tốt, đủ tấm lòng.” Anh ta nhận định là Trình Cẩm trả tiền.
Trình Cẩm dở khóc dở cười, lúc này mắt anh lướt qua vai Liễu Duệ trông thấy một người quen mắt, là cô gái anh và Dương Tư Mịch nhìn thấy ở nghĩa trang.
Kế Thành nói, “Liễu Duệ, bạn gái cậu đến kìa!”
Liễu Duệ quay đầu, đi về phía cô gái đó, kéo cô gái cùng quay lại giới thiệu với mọi người, “Đây là Bạch Cẩn.”
Bạch Cẩn cười nói, “Chào mọi người, tôi đến đón Liễu Duệ, không quấy rầy mọi người chứ?”
“Không có, đúng lúc chúng tôi cũng định về, cô mau dẫn cậu ấy về nhà đi, hôm nay uống không ít đâu.”
Liễu Duệ cười nói, “Còn không phải do các cậu rót?”
Mọi người cười đùa một lát rồi lục tục rời đi, Trình Cẩm đứng ở cửa khách sạn tiễn bọn họ, nhìn người thì lái xe người lại đón xe, từng người từng người biến mất trong màn đêm.
Về phòng, Trình Cẩm thấy mọi người đều có mặt, anh nhíu mày, “Trễ thế này còn chưa ngủ?”
Tiểu An đang vùi đầu vào game chia ra chút xíu lực chú ý, “Bọn em không buồn ngủ, lão đại, các bạn học của anh thế nào?”
Trình Cẩm nói, “Không ai nghe trộm?”
“Đương nhiên là không!”
Trình Cẩm nói, “Bọn họ không thế nào cả. Giờ này còn ở đây chẳng lẽ là có tin tốt muốn báo cho anh?”
“Tin tốt không có nhưng em tra được vài thứ.” Diệp Lai nói, “Vụ đánh nhau khiến Quản Thuần Mậu chết có một phạm nhân tên Mã Lộc tham gia vào, hắn từng làm việc ở Thiên Minh.”
Trình Cẩm nói, “Làm sao tra được?”
“Hắn có tiền án, hắn từng làm bảo vệ ở club Kim Nguyệt, đánh người bị thương, có lưu lại biên bản tại đồn công an.”
Trình Cẩm trầm ngâm nói, “Tiếp tục điều tra.”
Bộ Hoan nói, “Tìm thấy chiếc xe làm Uông Trí Viễn gặp tai nạn rồi, nó bị giữ ở bãi xe sự cố, không tra được chủ xe.”
Trình Cẩm gật đầu, suy nghĩ rồi hỏi, “Khoản vay Uông Trí Viễn vay ngân hàng đã trả hết?”
Du Đạc nói, “Trả hết rồi, bên ngân hàng nói Uông Trí Viễn thế chấp mấy căn hộ, bọn họ cũng không làm việc trái quy tắc.”
“Sau khi nhận được khoản vay, ông ta giao tiền cho ai sử dụng?”
“Chưa tra được.”
Trình Cẩm thở dài.
Dương Tư Mịch an ủi anh, “Họ sẽ tra được.”
Hắn nhìn những người khác, dưới sức ép của hắn mọi người ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Cẩm bật cười, “Được rồi, ai về phòng người ấy đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Rạng sáng, có người chìm trong mộng đẹp, có người còn đang cuồng hoan, lúc này chính là lúc club Kim Nguyệt náo nhiệt nhất, mọi người đều bận rộn xoay vòng, không ai chú ý ông chủ có mặt hay không.
Trời đã sáng, nên đóng cửa nghỉ, có nhân viên thấy cửa phòng nghỉ của ông chủ không khóa kỹ, khi đi ngang qua liền liếc nhìn khe cửa, sau đó đứng yên như dính thuật định thân, hồi lâu sau mới khàn khàn phát ra mấy chữ, “Giết người…”
Chín giờ sáng hôm sau, Diệp Lai lần nữa gọi điện cho cục trưởng Miêu Thông, trao đổi tình tiết vụ án với ông, “Cục trưởng Miêu, trước khi chết Quản Thuần Mậu cũng định nói thật với cảnh sát phải không?”
Miêu Thông nói, “Hắn không bày tỏ ý đó. Người cho Quản Thuần Mậu một nhát trí mạng tên Mã Lộc, Mã Lộc từng là bảo vệ ở club Kim Nguyệt, có phải cô đang điều tra club Kim Nguyệt không?”
“Đúng vậy.”
“Cô đúng hướng rồi, ông chủ club Kim Nguyệt Trương Sĩ Thừa đêm qua đã giết người.”