Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 67



Trình Cẩm hỏi, “Tư Mịch, anh mất ký ức một tuần này bằng cách nào?”

Dương Tư Mịch chớp mắt, dúi đầu vào ngực Trình Cẩm, tiếng nói ậm ờ xuyên qua quần áo truyền vào không khí, “Tại em.”

Ngón tay Trình Cẩm luồn vào mái tóc xoăn nhẹ của Dương Tư Mịch, kéo nhè nhẹ, “Anh biết. Chẳng lẽ em thôi miên anh?”

Nếu không sao lại thần kỳ quên một đoạn dài?

Dương Tư Mịch ngồi dậy, lắc lắc lọn tóc rối rớt xuống trước mắt, để lộ đôi mắt phát sáng, “Thôi miên? Em muốn làm.”

“Thôi miên? Với anh?”

Dương Tư Mịch nghiêm túc gật đầu.

Trình Cẩm cười ôm chầm Dương Tư Mịch, xoa rối tóc hắn, “Ha, anh chắc chắn nghe nhầm rồi.”

“…”

Buông Dương Tư Mịch ra xong, Trình Cẩm mở xem sổ ghi chép, Dương Tư Mịch dựa vào người anh cùng xem, đó là quyển nhật ký có hình đi kèm, bị thiếu trang, không có ghi chép liên quan đến biệt thự trên núi Vân Đỉnh của Liễu Duệ.

Trình Cẩm nghiêng đầu nhìn Dương Tư Mịch, “Muốn phát biểu cảm nghĩ không?”

Dương Tư Mịch nói, “Anh viết rất hay.”

Mỗi ngày đều dùng một nửa độ dài miêu tả tình trạng của hắn, về chuyện này hắn không có ý kiến gì.

Trình Cẩm nói, “Ngày bị thiếu đã xảy ra chuyện gì?”

Chậm nhất hai ngày sau họ sẽ rời Thiên Minh, nếu có chuyện gì ở đây mới có thể làm rõ thì hai ngày này là cơ hội cuối cùng của anh.

Dương Tư Mịch vẫn nhìn sổ ghi chép trên tay anh, “Bây giờ anh chỉ có thể xem chuyện cũ.”

Chuyện cũ có đặc sắc hơn cũng không còn cảm giác thân lâm kỳ cảnh nữa.

“Chuyện cũ anh viết vẫn có sức hấp dẫn lắm, anh rất muốn biết kết cục.” Trình Cẩm kiên trì.

“Thôi miên.”

Trình Cẩm xoa trán, “Được, giao dịch thành công, anh cho em thôi miên, bây giờ nói cho anh rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì đi.”

Thật ra anh phỏng đoán được đại khái nhưng anh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến khu lưu giữ ký ức của anh bị cháy một vùng nhỏ.

“À.” Dương Tư Mịch suy nghĩ rồi nghiêm túc nói, “Em biểu diễn một kỹ năng đặc biệt anh không thích.”

Dùng máy bay trực thăng biểu diễn kỹ năng đặc biệt? Trình Cẩm bình tĩnh nói, “Chuyện thôi miên, anh đổi ý.”

“…”

Lúc ăn cơm Trình Cẩm hỏi nhóm Diệp Lai chuyện tiền giả có phần sau không.

Bộ Hoan cười nói, “Tiền giả à, cách xử lý chắc chắn là tiêu hủy.”

“Khác gì nói nhảm không.” Diệp Lai nói, “Lão đại, đống tiền giả nằm trong tủ bảo hiểm của Phạm Xương Vĩ, anh ta sẽ bị ngân hàng sa thải, ngoài vi phạm quy định cho vay còn có nguyên nhân chính là ngân hàng nghi ngờ anh ta bỏ tiền giả vào máy rút tiền nhưng luôn không tìm được bằng chứng xác thực, không ngờ bằng chứng nằm ngay trong ngân hàng.”

Trình Cẩm biết Phạm Xương Vĩ, trong sổ tay của anh có cái tên này, người này là viên chức cấp trung ở ngân hàng Công thương, với lại có liên quan đến buôn lậu ít nhiều.

“Phạm Xương Vĩ thì sao, vẫn chưa tìm được?”

Bộ Hoan nói, “Làm không tốt thì đã tèo rồi.”

Hàn Bân bổ sung kỹ hơn, “Không tìm được người sống cũng không tìm thấy thi thể.”

Du Đạc nói, “Lão đại, chúng ta có tra vụ án tiền giả này không?”

Bộ Hoan đảo tròn con ngươi, “Anh cảm thấy chúng ta về sớm thì tốt hơn.”

Hắn giả vờ lơ đãng quét qua những người khác, ám chỉ tình trạng Trình Cẩm không tốt, vẫn nên về sớm thôi.

Không ai tiếp thu ám chỉ của hắn, ít nhất không thể hiện ra.

Diệp Lai do dự nói, “Lão đại, về vụ án tiền giả, thật ra có một vụ khác liên quan đến nó, lúc em tra các vụ trọng đại gần đây thì chú ý thấy.”

Cô cũng ủng hộ về thủ đô sớm, nhưng Trình Cẩm hỏi, cô vẫn nói đúng tình hình thực tế.

Hai tháng trước, một người làm tiền giả mất tích, cảnh sát nghi bị mưu sát, bọn họ bắt được một kẻ tình nghi nên nghi phạm đang bị thẩm tra, sắp bị khởi tố tội giết người.

Động tác Tiểu An rất nhanh, lập tức tìm được tài liệu liên quan trong kho dữ liệu và in ra, Trình Cẩm nhận tài liệu, lật xem, Dương Tư Mịch cũng liếc nhìn, sau đó ánh mắt hắn hơi động, cầm điện thoại Trình Cẩm đi ra.

Kẻ tình nghi có cái tên không tệ: Long Cửu Tư.

Mà ông ngoại Trình Cẩm họ Long, đúng lúc có một người con trai cũng tên Long Cửu Tư.

Dương Tư Mịch bấm số Tạ Minh, “Dì út.”

Tạ Minh cười nói, “Tư Mịch, sao rảnh rỗi gọi cho dì thế?” Bà muốn nhận cuộc gọi từ Dương Tư Mịch có thể nói là mỏi mắt mong chờ mới được, “Vụ án Thiên Minh các cháu làm tạm được.”

“Tạm được?”

Tạ Minh nói, “Vụ án điều tra rõ nhưng lực độ không đủ.”

“Ý dì là thời hạn thi hành án? Đó là chuyện của Viện kiểm sát, bọn họ cần cố gắng hơn.”

Tạ Minh nói, “Nhưng các cháu chỉ cung cấp bao nhiêu đó bằng chứng, bọn họ muốn cố gắng cũng không có phương hướng.”

Dương Tư Mịch mất hết kiên nhẫn, “Là dì nói bọn cháu chỉ phụ trách điều tra vụ án mưu sát, vụ án buôn lậu do ban ngành liên quan phụ trách.”

Tạ Minh không nói gì, đúng, nhiệm vụ của bộ An ninh đã hoàn thành, những chuyện khác là việc của ban ngành khác…

“Cháu không muốn nói chuyện này với dì.” Dương Tư Mịch nói, “Cháu muốn hỏi người tên Long Cửu Tư có liên quan đến một vụ án mưu sát?”

“Có chuyện đó, Long Cửu Tư có quan hệ huyết thống với Trình Cẩm, nói đúng ra hắn là cậu cả của Trình Cẩm, hắn liên quan đến một vụ án, Trình Cẩm có thể điều tra vụ án này, đây là cơ hội sửa chữa quan hệ với ông ngoại cậu ấy.”

Dương Tư Mịch nói, “Dì thấy dì quản ít quá hay nhiều quá?”

Nếu không nên nói cho họ Long Cửu Tư là kẻ tình nghi giết người ngay từ đầu, hoặc dứt khoát đừng để họ đến thành phố Thiên Minh.

Tạ Minh nói, “Vụ án Thiên Minh rất quan trọng. Mà vụ án Long Cửu Tư, theo nguyên tắc Trình Cẩm không được tiếp xúc.”

Dương Tư Mịch nói, “Không theo nguyên tắc thì sao?”

“Các cháu điều tra trước, nếu làm có chỗ không thích đáng, dì sẽ lập tức rút các cháu về.”

Dương Tư Mịch trực tiếp cúp điện thoại, Tạ Minh thất thần một lát mới tắt di động.

Trình Cẩm gọi Tiểu An, “Tra tình trạng gia đình Long Cửu Tư.”

Tiểu An tìm trong kho dữ liệu hộ tịch, “Quao, người nhà này tên ngầu ghê luôn! Bố mẹ Long Cửu Tư tên Long Hành Vũ và Âu Dương Cẩm Thu, em trai em gái tên Long Cửu Vấn và Long Cửu Ca.”

Trình Cẩm cười nói, “Âu Dương Cẩm Thu? Hóa ra tên anh xuất phát từ tên bà ngoại.”

Nhóm Tiểu An ngây ngẩn cả người, “Lão đại?”

Trình Cẩm nói, “Tra tiếp đi, có thể tra được Long Cửu Ca gả cho Trình Chấn, sau đó có một đứa con trai tên Trình Cẩm.”

Anh buông đũa, đứng dậy đi mất.

Dương Tư Mịch đuổi theo Trình Cẩm, từ phía sau giữ chặt tay anh, Trình Cẩm quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười hơi trông thiếu sức sống, “Cuộc sống càng ngày càng hỏng bét.”

Dương Tư Mịch nói, “Trước giờ anh không nói vậy.”

Trình Cẩm cười nói, “Người mất trí nhớ năng lực tự kiềm chế sẽ giảm xuống.”

Dương Tư Mịch lôi Trình Cẩm lên sân thượng, dưới cây dù cỡ lớn có ghế nằm thoải mái, hắn đẩy Trình Cẩm xuống ghế, sau đó dạng chân ngồi lên người anh, bưng mặt anh, hôn xuống, Trình Cẩm cười, hôn một lúc anh liền ngừng Dương Tư Mịch lại, “Tư Mịch, quá kiêu căng rồi.”

Dương Tư Mịch nói, “Anh nói năng lực tự kiềm chế của anh giảm, với em đây không phải khuyết điểm.”

Trình Cẩm cười to, “Hóa ra trong mắt em anh còn có khuyết điểm?”

Dương Tư Mịch chớp mắt, đổi giọng, “Một ưu điểm chuyển thành một ưu điểm khác.”

“Gặp được em là chuyện may mắn nhất đời anh.” Trình Cẩm cười đẩy người phía trên, “Nhưng mà chúng ta vẫn lui về thôi, sau này tốt nhất cũng đừng xuất hiện ở khách sạn này nữa.”

Hôm nay trên sân thượng có không ít người đâu.

Trong nhà hàng, Tiểu An còn đang cảm thán, “Tên ông ngoại lão đại ngầu quá, tên bà ngoại cũng dễ nghe, tên mấy người khác cũng thú vị.”

Bộ Hoan cười nói, “Sau này em có con có thể nhờ ông ấy đặt tên.”

Hàn Bân nói, “Đầu tiên, ông ấy sắp tám mươi tuổi rồi.” Ông ấy có sống đến khi Tiểu An lập gia đình không rất khó nói. “Tiếp theo, rất rõ ràng, Trình Cẩm và nhà ngoại quan hệ không tốt.”

Du Đạc chống cằm, dùng thìa khuấy trứng hấp trong chén mình đến khi nát bấy.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ lão đại cắt đứt quan hệ với gia đình?”

Diệp Lai nói, “Có thể, chị chưa từng nghe lão đại nhắc đến ông bà ngoại, anh ấy cũng chưa trở về lần nào.”

Bộ Hoan lắc đầu, “Cậu ấy cái gì cũng không nói, thật ra chúng ta chẳng biết gì về cậu ấy cả.”

Hàn Bân nói, “Bọn tôi cũng không hiểu anh.”

Bộ Hoan lập tức nói, “Mỗi người đều có bí mật, Trình Cẩm cũng vậy. Được rồi, thế chúng ta phải tra vụ án tiền giả này à?”

“Em trong mắt anh chị không có bí mật.” Tiểu An nói, chuyện nhà em mọi người đều biết rõ.

“Chị cũng không có bí mật, nhà chị chính là gia đình phổ thông.” Diệp Lai cười kéo Tiểu An, sau đó nói, “Chắc chắn phải tra vụ án Long Cửu Tư, còn vụ án tiền giả, dường như hai vụ này có liên quan? Nếu có thể gộp thành một thì tiện quá.”

Du Đạc nói, “Nếu Long Cửu Tư giết người…”

Mọi người đồng thanh, “Ngậm miệng!”

Huyện Toàn Nghĩa của thành phố Thiên Minh có một thôn tên Trân Bảo Phường, nơi này là di chỉ di tích lịch sử, tuy không quá nổi tiếng nhưng người trong giới đồ cổ đều biết đến. Nghe nói rất nhiều bảo vật dân gian thất lạc đều tụ tập ở đây, còn nghe nói rất nhiều người từng đào được bảo vật vô giá với giá siêu rẻ.

Nhà ông ngoại Trình Cẩm nằm ở Trân Bảo Phường, chỗ này trông như cổ trấn du lịch, hai bên đường là tiệm nhỏ hương vị cổ xưa, bên trong trưng bày đủ loại tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, về phần có phải đồ cổ hay không họ không giám định được, chỉ có Du Đạc biết sơ sơ, cậu phổ cập cho mọi người chút kiến thức chơi đồ cổ căn bản.

Tiểu An hưng phấn nhìn đông nhìn tây, “Chúng ta phải mang chút đồ kỷ niệm về chứ ha?”

Hàn Bân nói, “Em định hôm nay sẽ tiêu sạch tiền tiết kiệm à? Em phải hỏi người ta có cho em quẹt thẻ không trước đã.”

Trình Cẩm chú ý người trên phố nhìn thấy họ đều quan sát một lượt rồi ánh mắt tập trung hết lên người Dương Tư Mịch, Trình Cẩm nhíu mày, kéo Dương Tư Mịch vào một cửa tiệm ven đường, hỏi ông chủ, “Trên người em ấy rốt cuộc có món gì đáng giá?”

Ông chủ là ông chú trung niên đeo kính hơn bốn mươi tuổi, mắt cũng đang nhìn… tay Dương Tư Mịch, ông ta vội ho khan, “Vòng tay của cậu ta ở đâu ra?”

“Người khác tặng.”

Ông chủ gật đầu nói, “Vòng tay này khá thú vị.”

Ông ta nhìn Dương Tư Mịch, “Tôi thấy cậu cũng không yêu quý nó cho lắm, nếu cậu không thích thì có thể bán lại cho tôi không?”

Mắt Dương Tư Mịch nhìn xuống chuỗi tràng hạt gỗ trầm trên tay mình, yêu quý? Tàm tạm, ít nhất lúc rửa mặt Trình Cẩm sẽ bảo hắn cởi ra.

Hắn mỉm cười nói, “Ông có thể ra giá bao nhiêu?”

Mắt ông chủ chợt lóe tia sáng, “Cậu thấy ba mươi lăm ngàn được không? Nếu không thích hợp chúng ta có thể thương lượng, tôi thật sự thích chuỗi tràng hạt này của cậu, thật lòng muốn mua.”

“Ba mươi lăm ngàn? Năm trăm ba mươi ngàn cũng không thể bán.” Tiếng nói khàn khàn chững chạc truyền từ ngoài cửa vào.

Ánh mắt nhóm Trình Cẩm đều tập trung lên cổ tay Dương Tư Mịch, trời ơi, hóa ra thứ này đáng giá thế sao? Ông Tề đúng là hào phóng.

Ông chủ cười thở dài, “Lão Long vương, sao ngài hạ cố đến chơi thế?” Đến thì đến, còn muốn phá việc làm ăn của ông ta, bình thường lão già này có thích lo chuyện bao đồng đâu.

Một ông lão râu tóc bạc trắng xuất hiện ở cửa tiệm, ông mặc áo đối khâm cổ đứng kiểu Trung, hai tay chắp sau lưng, thoạt nhìn thân thể vẫn khỏe mạnh, ông lần lượt nhìn nhóm Diệp Lai, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Trình Cẩm, trong giọng nói điềm tĩnh xen lẫn chút thương cảm, “Lần đầu ông gặp cháu.”

Ông dừng một chút rồi nói tiếp, “Ông tên Long Hành Vũ.”

Trình Cẩm nói, “Ông ngoại.”

Dương Tư Mịch cảm giác được cơ thể Trình Cẩm hơi cứng đờ, hắn nắm tay Trình Cẩm, nhìn Trình Cẩm lại nhìn Long Hành Vũ, hắn cần gọi không?

Trình Cẩm cười nói, “Tư Mịch, đây là ông ngoại anh. Ông ngoại, đây là Dương Tư Mịch.”

Dương Tư Mịch nói, “Ông ngoại, chào ông.”

Long Hành Vũ im lặng.

Tiểu An cười nói, “Lão đại, bọn em có phải cũng nên học theo anh gọi ông ngoại không.”

Bộ Hoan lẩm bẩm tại sao cũng phải gọi ông ngoại hả, gọi ông không phải được rồi à… Diệp Lai đạp hắn một cước.

Trình Cẩm bật cười, “Gọi to vào.”

“Chào ông ngoại.” Nhóm Tiểu An liên tục lên tiếng.

Long Hành Vũ vội ho khan, quay người đi ra ngoài tiệm, “Đi thôi, về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.