Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 69



Từ Trân Bảo Phường đến huyện Toàn Nghĩa mất hơn một tiếng đi ô tô.

Đường quốc lộ rất hẹp nhưng khá đẹp.

Long Hành Vũ không đi cùng, Trình Cẩm cũng không hi vọng ông đi, dù sao ông đã lớn tuổi.

Trình Cẩm ngồi sát cửa sổ, Dương Tư Mịch nhoài lên người anh nhìn ra ngoài, “Trình Cẩm, nơi này đẹp thật.”

Trình Cẩm cũng nhìn, chỉ là một ngọn núi xanh hóa tàm tạm, vô số nơi đẹp hơn nhiều, anh hờ hững đáp, “Ừm.”

Dương Tư Mịch nói, “Sau này chúng ta đến nữa nhé.”

Trình Cẩm ôm Dương Tư Mịch, “Chuyện này phải xem tình hình.”

Nếu cậu cả anh thật sự giết người, vậy sau này anh muốn đến cũng không đến được.

Trình Cẩm phát giác Dương Tư Mịch mang theo vật gì đó rất cộm người, anh sờ túi Dương Tư Mịch thì thấy một thứ cưng cứng bèn móc ra xem, là hai quả óc chó cổ điêu khắc tinh mỹ, thoạt trông như được chạm khắc từ ngọc màu nâu đỏ, hình như là hình mười tám vị La Hán.

“Tư Mịch?”

Dương Tư Mịch nói, “Ông ngoại cho.”

Du Đạc ngồi hàng trước nghe vậy bèn quay người bám ghế nhìn một hồi, “Trước đây em từng thấy thứ giống cái này nhưng hình khắc không giống, nghe nói phải đến hai trăm ngàn một đôi.”

“…” Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch.

Dương Tư Mịch nói, “Một trăm năm mươi ngàn một cái, ông ngoại nói.”

“…” Trình Cẩm tiếp tục nhìn Dương Tư Mịch.

Dương Tư Mịch nói, “Ông nói cho em chơi, nhưng lúc cầm chơi không được để hai cái va chạm với nhau, sẽ va hỏng.”

Nói cách khác căn bản không chơi được, làm bóng ném cũng không được, chỉ có thể cầm trong tay ngắm.

Hàn Bân nói, “Phiền phức.”

“Rất đẹp mà.” Tiểu An nói, “Thầy Dương, anh không thể cất chung trong một túi, phải cất riêng mới an toàn.”

Bộ Hoan đang lái xe xem hết mọi chuyện qua kính chiếu hậu, hắn nhỏ tiếng nói với Diệp Lai ngồi bên cạnh, “Đây có xem như nhận hối lộ không?”

Diệp Lai nói, “Anh câm miệng, quà gặp mặt thôi.” Dù món quà gặp mặt này quá nặng.

Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm, để ở chỗ anh.”

Trình Cẩm thấy hết sức đau đầu.

Đến huyện Toàn Nghĩa, Diệp Lai liên hệ đồn Công an, người ở đồn đưa họ đến nhà khách công trước, sau khi cất hành lý mới cùng đến đồn Công an huyện.

Đồn trưởng đồn công an huyện Toàn Nghĩa tên Thái Côn, anh ta nhậm chức mấy năm đây là lần đầu tiên gặp án giết người, trong lòng rất thấp thỏm, vất vả đến lúc vụ án sắp xét xử, kết quả một nhóm người chui ra từ miệng cấp trên muốn điều tra lại khiến anh ta không ngủ yên nổi.

“Đồn trưởng, bọn họ sắp đến rồi.”

“Được, chúng ta cũng xuống lầu thôi.”

Thái Côn và đội trưởng đội cảnh sát Hình sự Hồng Vĩnh Bình cùng đi đến đại sảnh, quả nhiên chưa được hai phút xe của tổ Trình Cẩm đã chạy vào.

Hai bên chào hỏi, Diệp Lai thấy mặt Trình Cẩm không có bao nhiêu ý cười liền nói với Thái Côn, “Đồn trưởng Thái, tôi đã đề cập trước với anh, chúng tôi cần một căn phòng trống.”

“Đúng, mời đi bên này.” Thái Côn dẫn đường, lên lầu hai, đẩy mở cửa một căn phòng, “Cô nói phòng họp là được nên tôi cũng đã cho người mang văn phòng phẩm đến.”

Trên bàn hội nghị đặt sẵn giấy bút văn phòng phẩm, còn có hai cái máy tính.

“Cảm ơn, còn tài liệu vụ án?”

Hồng Vĩnh Bình giao chồng tài liệu trong tay cho Diệp Lai, “Đều ở đây.”

“Được rồi, vô cùng cảm ơn, vậy các anh cứ bận việc đi, để chúng tôi ở đây là được.”

Thái Côn và Hồng Vĩnh Bình đứng ở cửa phòng họp nhìn người tổ đặc án lần lượt ngồi xuống, Du Đạc liệt kê nội dung chính của vụ án lên bảng trắng trên tường, Tiểu An bật máy tính rồi bật cả laptop của mình…

Thái Côn liếc mắt ra hiệu với Hồng Vĩnh Bình: chúng ta đi trước đi.

Đi được một đoạn, Thái Côn nói, “Cậu chú ý một chút, bọn họ muốn gì thì mau mau sắp xếp cho họ.”

Hồng Vĩnh Bình nói, “Sẽ làm.”

Thái Côn gật đầu, quay người đi về phòng làm việc của mình.

Tài liệu vụ án không dày, tình tiết cũng không phức tạp.

Người bị hại mất tích tên Chu Trọng, từng bị phạt tù giam ba năm vì tội buôn bán tiền giả, một năm trước ra tù, không lâu trước thì đến huyện Toàn Nghĩa – nguyên nhân không rõ, hắn thuê phòng ở một khách sạn, sau đó đột nhiên mất tích, chỉ để lại vũng máu lớn trên sàn – sáng hôm sau nhân viên khách sạn vào phòng dọn dẹp thì phát hiện ra.

Máu là của Chu Trọng, từ lượng máu cảnh sát phán đoán Chu Trọng đã tử vong, không ai có thể sống nổi sau khi mất nhiều máu như thế.

Việc này liên quan đến Long Cửu Tư là bởi có người làm chứng đêm trước đó chú ta đã đến phòng Chu Trọng, chú ta cũng thừa nhận nhưng khăng khăng lúc mình rời đi Chu Trọng vẫn còn sống.

Nhân chứng tên Chu Trí, là ông chủ khách sạn, ông ta thấy Long Cửu Tư đi vào phòng Chu Trọng, hơn nữa đến tận mười một giờ khuya Long Cửu Tư cũng chưa đi ra.

Long Cửu Tư rời đi lúc nào, không ai biết vì trong khách sạn không có giám sát.

Cảnh sát cho rằng người mất máu nhiều như thế không thể tự rời khỏi phòng, nhất định bị người khác mang đi, Long Cửu Tư đến phòng đó nên có hiềm nghi rất lớn.

Long Cửu Tư nói chú ta gặp Chu Trọng để giao dịch một tác phẩm nghệ thuật.

Cảnh sát nghi là đồ cổ, hơn nữa là đồ cổ giả, Chu Trọng nhìn thấu đồ Long Cửu Tư mang đến là hàng giả, hai người phát sinh tranh chấp, Long Cửu Tư dùng một loại hung khí nào đó đập chết Chu Trọng – cảnh sát không tìm được hung khí, sau khi giết người Long Cửu Tư dùng hòm lớn mình mang theo sắp đặt thi thể Chu Trọng đưa lên xe, cuối cùng tìm chỗ chôn.

Tiểu An nghe đến say sưa, “Câu chuyện này thật thú vị, với lại còn có ý nghĩa giáo dục, chuyên gia làm tiền giả đi mua đồ cổ, kết quả đụng phải chuyên gia làm giả đồ cổ, tiền hắn dùng để mua đồ cổ chắc là tiền giả rồi, hai người đánh nhau quá bình thường.”

Du Đạc nói, “Đánh cái gì, hai người này là cùng chung chí hướng.”

Diệp Lai nói, “Chu Trọng chết thật?”

Hàn Bân nói, “Dưới tình huống bình thường, mất năm mươi phần trăm máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cũng có người mất hơn bảy mươi phần trăm máu vẫn không chết, có điều tình huống như này được gọi là cải tử hồi sinh.”

Bộ Hoan cười nói, “Đại nạn không chết tất có hậu phúc nha.”

Du Đạc nói, “Câu này cực kỳ không hợp lý.”

“Được rồi.” Trình Cẩm nói, “Tiểu An, có thể tra được gì không?”

Tiểu An gục xuống bàn, “Không có gì cho em tra hết, khách sạn kia không có camera. Còn giám sát công cộng, trong huyện chỉ có ba ngã tư đường lắp camera, hơn nữa từ khách sạn lái xe rời đi có thể tránh được cả ba giao lộ này.”

Diệp Lai nói, “Lão đại, chúng ta nên đến khách sạn hỏi lại phải không, xem có ai khác nhìn thấy gì không?”

Trình Cẩm nói, “Đi nào. Tư Mịch, chúng ta đi gặp nghi phạm.” Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài trước, Dương Tư Mịch ngồi trên ghế nhìn Trình Cẩm đi ra, chờ Trình Cẩm đi đến cửa, dừng lại quay đầu vươn tay với hắn, “Tư Mịch?” Dương Tư Mịch mới đứng dậy.

Diệp Lai dùng khuỷu tay chọc Bộ Hoan, “Chúng ta cũng đi.”

Tiểu An nói, “Em đi cùng anh chị nha, ở lại cũng không có việc gì làm.”

Du Đạc nói, “Em ở lại trông coi đi, rất có thể có gì cần em tra.”

Tiểu An đè Du Đạc ngồi xuống chỗ của mình, “Anh ở lại, anh tra cũng giống em tra.”

Du Đạc nhìn máy tính của Tiểu An, “Em chuẩn bị cho anh dùng máy tính của em thật à?”

Tiểu An giãy dụa hồi lâu, “Được rồi… Em vẫn vất vả chút vậy, em ở lại!”

Thật sự không yên tâm giao máy tính vào tay người khác, dù là đồng bọn.

Hàn Bân nói, “Tôi cũng đi, chỗ này không có thi thể cần tôi kiểm tra.”

Bộ Hoan duỗi lưng, “Đi thôi, hiếm khi mọi người đều rảnh rỗi. Nhưng mà đây là chuyện từ hai tháng trước, chúng ta đến khách sạn sợ là cũng không tra được gì, lần này hình như hơi không ổn thật…”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi đến trại tạm giam, cảnh sát địa phương dẫn họ đi.

Ngồi trong xe, Dương Tư Mịch nhìn phong cảnh bên ngoài, “Nơi này cũng không tệ.”

“…” Trình Cẩm nghiêm túc quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ, thị lực anh rất bình thường, đây quả thực chỉ là một trung tâm huyện bình thường nho nhỏ.

Dương Tư Mịch thấy Trình Cẩm không nói chuyện bèn nói tiếp, “Trình Cẩm, có phải anh không thích ăn hạt óc chó không?”

Phản ứng đầu tiên của Trình Cẩm là Dương Tư Mịch định đập hai hạt óc chó cổ ông ngoại cho hắn. Anh rất bất đắc dĩ, “Tư Mịch, thứ đó không biết để bao nhiêu năm rồi, không ăn được…”

Dương Tư Mịch nghi hoặc, “Em biết. Em chỉ muốn nói chuyện với anh. Còn nữa, quả óc chó em để trong túi hành lý.”

Trình Cẩm ngẩn ra, cười nói, “Anh không sao.” Anh nắm chặt tay Dương Tư Mịch, “Đừng lo.”

Long Cửu Tư hơn năm mươi tuổi, dáng dấp rất giống Long Hành Vũ, ngoài mái tóc trắng và cặp kính mắt. Sau khi được giải vào phòng tiếp khách, chú ta cười với Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, dường như tinh thần khá tốt.

Dương Tư Mịch nói, “Xin chào…”

Trình Cẩm ngăn hắn lại, “Tư Mịch, chúng ta đến làm việc công.”

Dương Tư Mịch nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, sau đó quay đầu cười với Long Cửu Tư.

Long Cửu Tư nghi hoặc nhìn Dương Tư Mịch hình như thân thiện với mình quá, lại nhìn Trình Cẩm mặt không thay đổi, chú ta không biết đây là có chuyện gì.

“Các cậu ở đồn Công an hả?”

Trình Cẩm nói, “Đúng, chúng tôi có chút vấn đề muốn hỏi chú.”

“Được rồi.”

Trình Cẩm nói, “Chú và Chu Trọng giao dịch cái gì? Tôi muốn hỏi tại sao chú phải dùng xe tải chở một cái hòm lớn đến khách sạn?”

“Một cái hòm lớn có thể chứa thi thể? Cảnh sát hỏi tôi rồi.” Long Cửu Tư thở dài, “Trong hòm là hàng mỹ nghệ, hàng nhái đồ cổ, thứ đó lớn, đỉnh đồng thau, cụ thể thì thôi tôi không nói, dù sao các cậu nghe không hiểu mấy thứ này. Thật ra tôi muốn gọi người giúp tôi cùng chở qua nhưng ngài Chu này yêu cầu tôi đi một mình – tôi vốn nên phát hiện điều bất thường. Tôi thật sự không biết sau khi tôi đi đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng biết tin anh ta chết từ miệng cảnh sát.”

Trình Cẩm nói, “Cái đỉnh kia chú để lại khách sạn?”

Long Cửu Tư nói, “Đúng.”

Như vậy nếu Long Cửu Tư nói thật, biến mất không chỉ có thi thể Chu Trọng mà còn có chiếc đỉnh lớn kia. Nếu hung thủ là một người, hắn phải chuyển hai chuyến, còn phải có xe tải chuyên nghiệp như của Long Cửu Tư, nhưng thế chẳng phải sẽ tăng nguy cơ bị người khác nhìn thấy sao?

Nếu hung thủ là hai người hoặc một nhóm người, tuy chuyển một chuyến là được nhưng nhiều người động tĩnh cũng lớn… Có điều khách sạn quản lý không nghiêm, người trực ban chưa chắc lúc nào cũng ngồi tại chỗ, nhóm hung thủ ra vào khách sạn rất dễ.

Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, em thấy sao?”

Dương Tư Mịch nói, “Chú ấy nói thật.”

Trình Cẩm nghiêm túc nhìn Dương Tư Mịch, “Đây là việc công.”

Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm, đối với em anh cũng sẽ xử lý theo phép công đúng không?”

“Đúng.” Trình Cẩm không do dự, hàng mi dài của Dương Tư Mịch rung rung.

Trình Cẩm lại nói, “Dù thế nào anh đều theo em, đến chết cũng sẽ theo em, cho nên đừng quậy nữa.”

Dương Tư Mịch rũ mắt nói, “Em biết tình cảm có thể tích lũy, cũng có thể hao mòn.”

“…” Đầu Trình Cẩm lại đau, anh quyết định thật nhanh, “Em muốn gì cũng được hết. Việc công không tính vào.”

Giây tiếp theo, Dương Tư Mịch giương mắt, tâm trạng rõ ràng không tệ, “Lần này em ghi âm lại rồi.”

“…”

Long Cửu Tư tò mò nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch anh qua em lại, rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh, không sai, chú ta còn đang ở trại tạm giam, hai người này tới tìm chú ta tra hỏi, dù trông họ không chuyên nghiệp cho lắm.

Dương Tư Mịch cười với Long Cửu Tư, “Xin lỗi, làm việc công trước.”

Long Cửu Tư, “…” Cậu đừng cười, tôi bị cậu cười mà hoảng hốt như dê đứng trước miệng sói.

Dương Tư Mịch nói, “Chu Trọng biết chú muốn bán đồ cổ giả cho hắn không?”

Long Cửu Tư nói, “Tôi nghĩ hắn biết.”

Dương Tư Mịch nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, “Chu Trọng không biết.”

Long Cửu Tư định giải thích, Dương Tư Mịch nói, “Tôi sẽ không nói cho chú sao tôi nhìn ra chú đang nói dối, dù sao chú cũng không hiểu.”

Long Cửu Tư, “…”

“Chú bán cho hắn bao nhiêu, hơn một triệu?”

Long Cửu Tư không trả lời.

Dương Tư Mịch nói, “Chú bị lừa rồi, hắn đưa cho chú tiền giả đấy, xem ra tiền giả hắn làm không tồi, lừa được mắt chú.”

Làm chuyên gia đồ cổ, Long Cửu Tư không chịu được người khác nói nhãn lực chú ta không tốt, chú ta thốt lên, “Đó là vì tôi không xem kỹ, tôi dùng máy nghiệm tiền giấy, hắn chưa từng lừa được mắt tôi, chỉ lừa máy nghiệm tiền giấy.”

Nói xong chú ta mới phản ứng được mình bị lừa liền đập trán cộp cộp.

Trình Cẩm, “…”

“Anh Chu kia thật sự làm tiền giả?”

Trình Cẩm nói, “Đúng, hắn là nửa người cùng nghề với chú, hai người đều làm giả. Tiền giả chú để ở đâu? Phòng làm việc? Dưới cầu thang trong phòng?”

“Làm sao cậu biết?” Long Cửu Tư nói xong lại hối hận.

Dương Tư Mịch đột nhiên nói, “Ông ngoại tặng quả óc chó chú thích cho tôi.”

“Sao ông ấy có thể làm vậy! Ai? Hai cậu là ai?” Long Cửu Tư nhìn kỹ Dương Tư Mịch và Trình Cẩm, cuối cùng ánh mắt dừng ở mặt Trình Cẩm, “Mẹ cháu là Long Cửu Ca? Cậu nói thảo nào trông hơi quen…”

Trình Cẩm thở dài, kéo Dương Tư Mịch dậy, “Tư Mịch, chúng ta đi.”

Dương Tư Mịch quay đầu nói với Long Cửu Tư, “Chỉ trông hơi quen? Nhãn lực cậu không bằng ông ngoại…”

“Được rồi, Tư Mịch.” Trình Cẩm bước nhanh hơn.

Long Cửu Tư hô, “Chờ chút, chờ một chút!”

Trình Cẩm dừng lại, kết quả Long Cửu Tư hỏi Dương Tư Mịch, “Trên người cậu có mang kỳ nam đúng không? Chẳng lẽ cũng là ông già đưa cậu? Sao tôi không biết ông ấy có? Cho tôi xem chút.”

Trình Cẩm quả quyết lôi Dương Tư Mịch đi.

Long Cửu Tư chưa từ bỏ ý định ở phía sau hô, “Xem chút thôi mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.