Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 70



Khách sạn xảy ra vụ án nằm cạnh quảng trường trung tâm huyện Toàn Nghĩa, hoàn cảnh rất không tồi, nhóm Bộ Hoan vừa dừng xe trước cửa khách sạn lập tức có nhân viên chạy ra hỏi họ muốn ở trọ không, Diệp Lai lấy thẻ chứng nhận ra, yêu cầu đi xem căn phòng Chu Trọng từng ở.

Phục vụ nhỏ tiếng nói, “Xin chị chờ một chút.”

Cô ta chạy về quầy gọi điện báo cho ông chủ Chu Trí, đầu bên kia Chu Trí do dự một lát rồi bảo cô ta dẫn người đi trước, anh ta đến ngay.

Bộ Hoan vừa bước lên cầu thang vừa hỏi phục vụ, “Bây giờ không có khách ở trong phòng đó chứ?”

“Đương nhiên không có.”

Thực tế mấy ngày trước lúc làm ăn tốt, bọn họ đúng là có suy nghĩ sắp xếp khách vào phòng đó, nhưng sau khi hỏi ý ông chủ thì được dặn cứ để trống trước đã, sau này tính tiếp.

Căn phòng Chu Trọng ở có giường lớn đặt giữa phòng, hiện đã dọn dẹp sạch sẽ, thảm cũng đổi tấm mới, Hàn Bân cầm ảnh chụp hiện trường vụ án so sánh với căn phòng hiện giờ, tìm được vị trí vũng máu lớn – bên phải phía trước bàn.

Du Đạc nói, “Em thấy nếu chúng ta có mặt ngay sau khi xảy ra vụ án có lẽ sẽ nhìn ra được vài thứ.”

Bây giờ thì quá trễ, manh mối đều đã biến mất.

Diệp Lai nhìn ảnh chụp nói, “Trên tấm thảm này có dấu vết bị đè đúng không?”

Du Đạc duỗi đầu nhìn ảnh trên tay Hàn Bân, cậu đã chú ý tới cái này từ trước.

“Chắc là lúc đó đồ cổ Long Cửu Tư phỏng chế được để ở đây, trên tác phẩm nghệ thuật kia chắc chắn dính đầy máu.”

“Nếu đầu hắn ngã xuống đây, vậy hắn vốn đứng ở đó?” Bộ Hoan thử đi lại khu vực xung quanh vũng máu.

Hàn Bân nói, “Dừng.”

Bộ Hoan đứng lại, “Chỗ này?”

Hắn quan sát trên dưới trái phải, những người khác cũng thế, cuối cùng ánh mắt mọi người đều dừng ở trần nhà, có một tấm ván gỗ không được ghép khít với tấm bên cạnh, Bộ Hoan đeo găng tay cao su, khiêng ghế qua, đứng lên, tay hắn ấn lên trần nhà, dùng sức đẩy tấm ván gỗ theo khe hở, quả nhiên có thể di chuyển, dời tấm ván xong liền cầm đèn pin chiếu sáng, trên tấm ván gỗ còn dính chút keo, chỗ đó từng dán thứ gì đó.

“Có người gắn camera ở chỗ này, nhưng bây giờ không còn nữa.”

Diệp Lai nói, “Vân tay, DNA, chắc sẽ lưu lại thứ gì chứ?”

“Ừm, rất có thể, cuối cùng không uổng công đi một chuyến.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Du Đạc nhìn ra ngoài qua mắt mèo, “Ông chủ khách sạn đến.”

Diệp Lai nói, “Chờ chút hẵng mở cửa.”

Họ nhanh tay trả đồ đạc trong phòng về chỗ cũ.

“Được rồi, mở đi.”

Bên ngoài là Chu Trí và một nhân viên phục vụ, Chu Trí thấy người tới đều là người mình không quen biết nên hơi nghi hoặc, “Mọi người ở đồn Công an?”

Diệp Lai đưa thẻ chứng nhận cho ông ta xem, “Đúng, từ thủ đô đến.”

Chu Trí sững sờ rồi cười nói, “A, xin chào!”

Ông ta giới thiệu nhân viên phục vụ bên cạnh cho nhóm Diệp Lai, “Đây là Tiểu Triệu, lúc cô ấy đến dọn phòng thì phát hiện vết máu.”

“Xin chào.” Diệp Lai mở sổ ghi chép, “Hàng ngày cô đều dọn phòng lúc mười giờ?”

Tiểu Triệu nói, “Mười giờ đến mười giờ ba mươi, lúc tôi đến phòng này hẳn là khoảng thời gian này.”

“Sau đó báo cảnh sát ngay?”

Chu Trí nói, “Họ gọi cho tôi trước, tôi lập tức báo cảnh sát, đồ đạc trong phòng chúng tôi đều không động vào, giữ nguyên đến khi cảnh sát đến.”

Du Đạc nói, “Ông chủ, người vào trọ chú đều ghi lại số căn cước chứ?”

“Đương nhiên, bây giờ kiểm tra nghiêm lắm, không có thẻ căn cước chúng tôi không dám cho vào ở đâu.” Chu Trí gọi điện thoại kêu người mang sổ ghi chép thân phận khách trọ của khách sạn lên, “Nhưng mà đồn Công an đã điều tra rồi.”

Bộ Hoan cười nói, “Công việc của chúng tôi là phúc tra.”

“Hóa ra là thế.”

Phục vụ lên rất nhanh, Chu Trí nhận sổ rồi đưa cho Diệp Lai.

Diệp Lai nói, “Tiểu An chắc chắn thích bản điện tử hơn.”

Tuy ở đồn Công an có bản sao danh sách nhưng cô vẫn chụp lại ghi chép trong một tuần trước và sau khi xảy ra vụ án để gửi cho Tiểu An.

Bộ Hoan nói, “Ảnh số cũng xem là điện tử ha.”

Diệp Lai nói, “Anh đến trước mặt Tiểu An mà nói.”

“Thôi đừng.” Vai Bộ Hoan run lên, đến lúc đó em gái nhỏ kia chắc chắn sẽ chủ động cùng cưỡng chế phổ cập thường thức máy tính cho hắn mấy tiếng liền, mà Trình Cẩm chắc chắn rất tình nguyện tác thành.

Hàn Bân mở tài liệu trên tay, lúc đó những chỗ khác trong khách sạn chẳng hạn như hành lang, đều không phát hiện vết máu, bây giờ càng không có khả năng tìm ra bởi đã qua hai tháng. Như thế hình như không còn gì để tra, cũng không đúng, “Ghi chép đậu xe cũng phải tra.”

Chu Trí lập tức nói, “Cái này đồn Công an cũng tra… Ừ, tôi gọi người mang lên ngay.”

Trong khi chờ người mang ghi chép đậu xe lên, Diệp Lai hỏi, “Ông chủ, chú nhìn thấy Long Cửu Tư đi vào phòng Chu Trọng?”

Chu Trí nói, “Tám giờ hơn anh ta đến, kéo theo một cái hòm lớn, tôi thấy Chu Trọng xuống đón anh ta, vì nơi này không có thang máy nên hai người đó cùng nhau mang cái hòm lên phòng Chu Trọng ở lầu hai, lúc tôi đi về là khoảng mười một giờ, trước đó không thấy họ ra khỏi phòng.”

Phục vụ đưa ghi chép đậu xe lên, Chu Trí lại chuyển cho Diệp Lai.

Diệp Lai mở ra, lần nữa chụp ảnh gửi cho Tiểu An, lúc đang gửi điện thoại của cô reo lên, Trình Cẩm gọi đến.

“Lão đại? Dạ, anh muốn đến đây? Được, bọn em ở đây chờ anh.”

Bộ Hoan nói, “Trình Cẩm muốn đến?”

Diệp Lai gật đầu, “Sắp đến rồi, anh ấy đến quảng trường rồi.” Cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trông thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đang xuống xe trước khách sạn. “Lão đại!” Cô vẫy tay với họ.

Sau khi Trình Cẩm lên trên, Diệp Lai nhỏ tiếng thuật lại phát hiện của họ.

Trình Cẩm gật đầu, “Làm rất tốt.”

Anh đi vào phòng nhìn một chút, sau đó quay đầu nhìn Chu Trí đang đứng ngoài hành lang, “Chú là ông chủ nơi này?”

Chu Trí hơn năm mươi tuổi, ông ta đang suy tư quan sát Trình Cẩm, nghe thấy Trình Cẩm hỏi mình mới hoàn hồn, “Đúng, tôi là ông chủ nơi này.”

Trình Cẩm nói, “Có tiện cho chúng tôi xem phòng bên cạnh không?”

“Hả? A, được.” Chu Trí bảo phục vụ mở cửa phòng bên cạnh.

Trình Cẩm vào xem một vòng, bố trí giống hệt phòng Chu Trọng, “Diệp Tử, đưa ảnh chụp hiện trường vụ án cho anh.” Diệp Lai đưa cho anh, anh lật qua lật lại rồi nói, “Ông chủ, lại cho tôi xem phòng bên cạnh phòng này một chút.”

Chu Trí phất tay để phục vụ đi mở cửa.

Trình Cẩm đứng ngoài cửa nhìn vào trong, quay mặt về phía Chu Trí nói, “Mấy căn phòng này đều có hai chiếc ghế, tại sao trên ảnh phòng Chu Trọng chỉ có một?”

Anh nói xong cũng không đợi Chu Trí trả lời đã dẫn đầu quay lại phòng Chu Trọng, “Căn phòng này bây giờ tại sao có hai cái ghế?”

“…” Chu Trí có hơi chân tay luống cuống, “Tôi… Tôi cũng không biết, tôi thấy thiếu một cái ghế nên mới cho người bổ sung.”

Dương Tư Mịch nói, “Nói dối.”

Hắn nhận lấy ảnh trên tay Diệp Lai so sánh với căn phòng, nhíu mày, hắn cũng không nhìn ra được gì bèn trả ảnh lại cho Diệp Lai.

Trình Cẩm nói, “Tư liệu Chu Trọng.”

Du Đạc nói, “Chu Trọng, nam, bốn mươi sáu tuổi, người Quảng Đông…”

Trình Cẩm ngắt lời Du Đạc, “Chiều cao, cân nặng.”

Du Đạc nói, “Cao một mét bảy mươi lăm, nặng một trăm sáu mươi kilogram.”

Trình Cẩm kéo ghế trong phòng, dùng sức lung lay, “Cái ghế này có thể chịu được bao nhiêu kilogram? Chu Trọng đứng lên sẽ làm sập ghế?”

Du Đạc nói, “Chuyện này phải xem sức chịu nén…” Mọi người im lặng. Cậu thấy không ai muốn nghe mình giải thích liền nói luôn, “Tầng lầu này cao ba mét, Chu Trọng đứng lên cái ghế này nhón chân lên…”

Trình Cẩm phất tay nói, “Được rồi.”

Anh quay đầu nhìn Chu Trí, “Ông chủ, cái ghế bị hỏng đâu?”

Chu Trí đang suy tư nhìn nhóm Trình Cẩm, nghe Trình Cẩm lại hỏi mình, ông ta nhìn thẳng Trình Cẩm, nói, “Tôi không biết cậu đang nói gì.”

Dương Tư Mịch nhíu mày.

Trình Cẩm nói, “Hàn Bân, kiểm tra xem mặt bàn có vết máu không.”

Rèm cửa dày nặng bị kéo lại, Bộ Hoan dời cái bàn dựa tường vào giữa phòng, Hàn Bân lấy bình phun dung dịch phun khắp mặt bàn, sau đó lấy đèn ra chiếu vào, có vết máu ở góc bàn cạnh tường, khó trách người của đồn Công an không chú ý, vì góc bàn này cách xa vũng máu lớn trong phòng, lại còn kề sát tường, không ai nghĩ sẽ có vết máu chạy đến đó.

Diệp Lai nói, “Lão đại, xem ra có người lau sạch vết máu trên bàn đồng thời di chuyển nó, vết máu này là của Chu Trọng sao?”

“Chờ kết quả xét nghiệm của Hàn Bân.” Trình Cẩm nói, “Chắc là Chu Trọng, hắn và Long Cửu Tư hẹn gặp ở đây, dùng camera gắn trên trần phòng quay lại quá trình gặp mặt, sau khi Long Cửu Tư rời đi, Chu Trọng dời ghế, muốn lấy camera trên trần, không ngờ chất lượng ghế không tốt, hắn ngã xuống, đầu đập phải góc bàn dẫn đến mất máu quá nhiều… Nhưng là ai mang hắn đi?”

Anh lại quay đầu nhìn Chu Trí.

Chu Trí không sợ hãi nhìn Trình Cẩm, “Tôi không biết gì hết.”

Dương Tư Mịch liếc nhìn Chu Trí, nói với Trình Cẩm, “Em nói chuyện với ông ta.”

Trình Cẩm khẽ giật mình, hiếm khi Dương Tư Mịch tình nguyện chủ động đảm đương công tác nhưng chính vì vậy mới càng khiến người ta không yên lòng, anh cười nói, “Tư Mịch, đừng làm loạn.”

Dương Tư Mịch nghiêng đầu nhìn anh, “Thế nào xem như là làm loạn?”

Trình Cẩm nói, “Tóm lại em đừng làm gì cả.”

Dương Tư Mịch chớp mắt, vươn tay lấy điện thoại Trình Cẩm, Trình Cẩm không ngăn hắn, Dương Tư Mịch nhấn một dãy số, “Tiểu An, điều tra ông chủ khách sạn Chu Trí, càng kỹ càng tốt.”

Cúp điện thoại, Dương Tư Mịch bỏ di động vào túi Trình Cẩm, “Cái gì cũng không được làm?”

Trình Cẩm cười, “Được rồi, em có thể dùng di động của anh để gọi điện thoại.”

Anh kéo tay Dương Tư Mịch, lúc đụng ngón tay hắn thì cảm thấy nhói nhói, ừm, móng tay Dương Tư Mịch đến giờ cắt rồi. Nụ cười của Trình Cẩm vẫn như cũ, ôm lấy Dương Tư Mịch, “Đừng lo, anh sẽ giải quyết.”

“Ừm.” Dương Tư Mịch rũ mi mắt, dựa vào Trình Cẩm, nhắm mắt lại như ngủ thiếp đi.

Bộ Hoan nói, “Đã không thấy vật chứng thì ông chủ nhất định phải phối hợp điều tra với chúng tôi, cùng chúng tôi đến đồn Công an một chuyến?”

Hàn Bân nói, “Tất yếu.”

Diệp Lai và Du Đạc cùng nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm gật đầu nhẹ, còn nói, “Điều tra khách sạn thêm đi.”

Có lẽ không tra được gì nhưng cứ tra thêm đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.