Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 79



Trình Cẩm và Dương Tư Mịch trở về cục, Trình Cẩm nói cho Vệ Đông tiến triển hiện giờ.

Vệ Đông hỏi, “Anh không định dùng cách của Tạ Tử Sơ?”

“Tôi phải nghĩ đã.” Trình Cẩm nói, “Có một chuyện cứ làm tôi bối rối, cửa thông lên tầng trệt ở hiện trường trao tặng rốt cuộc được mở như thế nào? Tôi đoán nó được mở từ bên trong, Nghiêm Chinh đi từ cửa hàng, thông qua cửa đã mở để vào hiện trường, hắn nán lại đó ít nhất mười lăm phút nhưng không có ai chú ý tới hắn, tại sao?”

Vệ Đông nói, “Tôi tưởng các cậu đã bỏ qua vấn đề này.”

“Vì phó Bộ trưởng Khuất bảo tôi đừng quản…” Một tia chớp lóe lên trong đầu Trình Cẩm, triển khai mạch lạc trong bóng tối.

Trình Cẩm hơi nheo mắt, “Tôi biết tại sao các anh đều không nhắc tới chuyện này, vì cửa do Vệ Lập Quần mở, Vệ Lập Quần cũng tham gia nhiệm vụ này của các anh. Anh ta muốn dụ địch xâm nhập, không ngờ lại dẫn sói vào hại chính mình.”

Mắt Vệ Đông khẽ động, nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm nói, “Anh ta không phải người của bộ An ninh, tại sao các anh muốn anh ta tham gia vào?”

Vệ Đông lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không biết tường tận tình hình.”

Anh ta phát hiện Dương Tư Mịch đang nhìn mình liền giật mình vội vàng đổi sang biểu cảm khác.

Trình Cẩm nói, “Tôi nghĩ vì anh ta đi quá sâu, các anh không thể không cho anh ta tham gia vào. Bởi nguyên nhân Tạ Tử Sơ, Vệ Lập Quần tiếp xúc với Nghiêm Chinh, anh ta giả vờ giao dịch với hắn, còn đưa hắn đến hiện trường trao tặng để lấy lòng tin. Nhưng Nghiêm Chinh phát hiện Vệ Lập Quần thật ra là nằm vùng nên đã giết anh ta.”

Du Đạc nói, “Ở hiện trường trao tặng có người bị mua chuộc?”

“Không chắc, hội trường tuy có giám sát truyền tin nhưng không cấm, Nghiêm Chinh không nằm trong danh sách khách mời nên thiết bị truyền tin của hắn không bị giám sát, có lẽ là người bên ngoài truyền tin cho hắn, báo cho hắn biết đây là cạm bẫy.”

Tiểu An nhìn mọi người, “Vậy càng hỏng bét nhỉ? Bất kỳ ai biết chuyện đều có khả năng là người truyền tin, đều có thể là kẻ phản bội.”

Trình Cẩm nói, “Nên chúng ta cần phải để Nghiêm Chinh nói đáp án cho chúng ta. Du Đạc, báo cho Diệp Tử, anh đồng ý cách dẫn Nghiêm Chinh ra của Tạ Tử Sơ.”

Du Đạc nói, “Tạ Tử Sơ tin được không?”

Trình Cẩm nói, “Đáng thử một lần.”

“Đó là người phụ nữ phiền phức.” Vệ Đông nói, “Thật ra tôi từng thử liên lạc với Nghiêm Chinh, nhưng hắn không lộ diện.”

“Có lẽ anh không bại lộ…” Trình Cẩm vốn muốn quan tâm đôi câu nhưng anh chợt nghĩ tới một khả năng, “Anh liên lạc với Nghiêm Chinh lúc nào? Lúc anh và Hàn Bân ở Hoa Đào Trắng? Anh lấy Hàn Bân làm mồi câu?”

Vệ Đông nhanh nhẹn lùi mấy bước. Đúng, anh ta dùng Hàn Bân làm mồi, anh ta gửi tin nhắn cho Nghiêm Chinh, nói sẽ đưa kẻ tình nghi mưu sát Vệ Lập Quần đến nhưng Nghiêm Chinh không xuất hiện.

Vệ Đông bị mọi người trừng tới tê hết da đầu, anh ta hắng giọng, “Mấy người nghĩ vậy?”

Trình Cẩm mỉm cười, tay anh đồng thời nhấn một cái nút ở mặt dưới bàn, tiếng còi báo động vang dội khắp tòa nhà, cảnh vệ vũ trang đầy đủ đi lên lầu hai bằng thang máy và thang bộ, Vệ Đông bị bao vây, anh ta nghẹn lời, “… Cần khoa trương thế này không?”

Văn phòng nào cũng có người đi ra xem náo nhiệt, Tạ Minh cũng vậy, “Xảy ra chuyện gì!”

Tiểu An nói to, “Ông chú này có hiềm nghi phản bội!”

Bị cả trăm ánh mắt chăm chú chiếu vào, Vệ Đông muốn hộc máu, trời ạ, không nên đến cục Mười lăm, không phải là có đến không có về đấy chứ?

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi gặp Lưu Bội.

Trình Cẩm chống tay, hai bàn tay đan lại che trước mặt, chặn lại ánh mắt và cả biểu cảm của anh.

“Có nghĩ chúng tôi sẽ lại đến tìm chị không? Tạ Tử Sơ nói đã gặp chị.”

Lưu Bội nói thẳng, “Nếu cậu có bằng chứng thì mời lấy ra, nếu không tôi từ chối nói chuyện với các cậu.”

Trình Cẩm nói, “Chị chỉ muốn nói câu này?”

Lưu Bội nhìn Trình Cẩm một hồi, nói, “Trong tay có đồ thật thì lấy ra đây, phô trương thanh thế không dọa được tôi đâu.”

Trình Cẩm hơi nhíu mày nhưng không nói gì, anh mở ghi âm của Tạ Tử Sơ lên cho Lưu Bội nghe.

Lưu Bội nghe xong, nói, “Thật kỳ lạ, cô ta biết rõ Vệ Lập Quần không thích mình.”

Trình Cẩm nói, “Chỉ có thể nói rằng với cô ta, Vệ Lập Quần vẫn quan trọng hơn chị.”

“Là tiền của tôi so sánh với Vệ Lập Quần.” Lưu Bội thở dài, “Tôi không định làm gì Vệ Lập Quần cả, tôi đi tìm Tạ Tử Sơ chỉ vì muốn cô ta cho tôi biết hai người họ xảy ra chuyện gì, còn việc tôi đưa tiền cho cô ta, hành vi này được phép, lúc đi phỏng vấn chúng tôi thường trả tiền cho người được phỏng vấn.”

Trình Cẩm dường như bị thuyết phục, “Hợp tình hợp lý.”

Anh đứng dậy, Dương Tư Mịch bên cạnh không nhúc nhích, hình như đã ngủ, Trình Cẩm xoay người nửa ôm hắn lay hắn tỉnh, “Tư Mịch?”

Dương Tư Mịch không mở mắt, như con búp bê to xác mặc cho Trình Cẩm hí hoáy – kéo hắn dậy, dẫn hắn đi ra ngoài.

Lưu Bội hơi kinh ngạc, “Chỉ vậy thôi?”

“Việc điều tra tiếp theo tôi sẽ bàn giao cho người khác.” Trình Cẩm nói, “Không chúc chị may mắn được rồi.”

Lưu Bội, “…”

Tạ Tử Sơ và Nghiêm Chinh hẹn sáng hôm sau sẽ gặp nhau ở quảng trường Ngân Hà.

Tạ Tử Sơ đến quảng trường đúng giờ, những người khác phân tán bốn phía cách xa cô ta, nguy trang thành người qua đường.

Nghiêm Chinh không xuất hiện nhưng Tạ Tử Sơ đột nhiên nói, “Tôi biết Nghiêm Chinh ở gần đây, tìm anh ấy đi!”

Mọi người nghe được lời cô ta qua tai nghe, nhanh chóng kiểm tra xung quanh, Tạ Tử Sơ cũng làm vậy, cô ta bỗng nhiên rời khỏi ghế dài, chỉ vào một hướng và hô to, “Anh ấy ở đó!”

Trong rừng cây cạnh quảng trường, một người đàn ông vẻ ngoài xấu xí đang đứng đó, gã nghe thấy tiếng la của Tạ Tử Sơ thì cấp tốc móc súng ra ngắm vào cô ta, tiếng súng vang lên, Tạ Tử Sơ ngã xuống, nhóm Trình Cẩm ở gần nên vội chạy đến.

Tạ Tử Sơ vươn tay về phía Trình Cẩm, “Tôi muốn nói với anh…” Cô ta bị bắn trúng vùng bụng, khóe môi có giọt máu trượt xuống.

Trình Cẩm nửa quỳ cạnh cô ta, thử đè chặn vết thương, “Không sao đâu, cô kiên trì một chút, xe cấp cứu đến ngay…”

Anh quét mắt bốn phía, Dương Tư Mịch đã chạy vào rừng cây, thật không biết làm sao tốc độ của hắn có thể nhanh như vậy.

Anh nói với những người khác, “Mọi người đi hỗ trợ đi, tôi ở lại là được.”

Nhóm Diệp Lai đuổi theo Dương Tư Mịch, để lại Tiểu An luống cuống đứng cạnh Trình Cẩm.

Sắc mặt Tạ Tử Sơ trắng bệch, hơi thở bất ổn nhưng cố chấp muốn nói chuyện, “Tôi muốn nói cho anh tôi biết thủ lĩnh tổ chức tôi là ai.”

Tiếng cô ta cực kỳ yếu ớt, Trình Cẩm cúi người xuống nghe.

Tạ Tử Sơ nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy người bên cạnh anh… tôi đã nhận ra, cùng là mùi hương gỗ trầm, cùng đeo chiếc nhẫn màu đen, cùng là đôi mắt… phát sáng, lại còn nói Vệ Lập Quần sẽ không thích một cô gái… cao hơn anh ấy mười centimet…”

Trình Cẩm hãi hùng khiếp vía, “Không, cô nhận nhầm người rồi. Tôi đoán cô cũng không thấy mặt người kia, đúng không?”

Người kia rốt cuộc là ai? Từ Thiệu Phi sao? Tại sao gã muốn giả trang thành bộ dạng của Dương Tư Mịch? Để hãm hại Dương Tư Mịch? Nhưng nghe giọng điệu Dương Tư Mịch thì hai người không kết thù.

“Không nhìn thấy mặt nhưng tôi không cần nhìn mặt cũng có thể đoán được…”

Trình Cẩm nhanh chóng nói tiếp, “Đúng, không cần nhìn mặt, nghe giọng cũng nghe ra được là hai người khác nhau, cô nghe thấy giọng người kia, cô cẩn thận nhớ lại xem, chắc chắn không phải giọng Tư Mịch.”

Tạ Tử Sơ cười đứt quãng, “Anh không tin? Tôi biết anh sẽ không tin… Anh cũng là kẻ ngốc… Hắn hại chết Vệ Lập Quần, hắn và Nghiêm Chinh hại chết anh ấy…”

“Cho nên cô giả vờ dẫn Nghiêm Chinh vào cái bẫy của chúng tôi nhưng thật ra là muốn làm gì Tư Mịch sao?” Trình Cẩm nhanh chóng suy nghĩ, quảng trường có bom? Không, xác suất rất nhỏ. Nghiêm Chinh không đến một mình, hắn có đồng bọn? Trình Cẩm không yên lòng Dương Tư Mịch, muốn đi tìm hắn.

Tiểu An đứng cách một đoạn, em dời mắt đi không nhìn Trình Cẩm và Tạ Tử Sơ, cũng không nghe hai người nói chuyện vì Tạ Tử Sơ nhìn như sắp chết, trơ mắt nhìn một người từ từ mất đi sự sống quá đáng sợ.

Đột nhiên em nghe thấy hai tiếng súng, vang lên ngay bên tai, em bị chấn động đến ù tai, vừa quay đầu liền thấy Trình Cẩm đang ngã sang một bên, ngực anh trúng hai phát đạn, áo bị nhuộm đỏ một mảng lớn, vết máu vẫn đang lan rộng, lúc ngã anh còn cố nghiêng người đi để mình không đè lên Tạ Tử Sơ bị thương nặng.

Trên tay Tạ Tử Sơ là một khẩu súng nhỏ, loại súng bỏ túi này lực sát thương không mạnh nhưng giết người ở khoảng cách gần thì không thành vấn đề, súng này là cô ta dặn Nghiêm Chinh giấu ở một băng ghế khác, Nghiêm Chinh nghĩ Tạ Tử Sơ muốn chạy trốn nên nể tình đồng nghiệp giúp cô ta một tay.

Trình Cẩm giãy dụa nhìn Tạ Tử Sơ, phổi anh thủng hai lỗ, anh cảm giác cơ thể mình như ống bễ đang réo vang, anh đau muốn ngất nhưng cố duy trì tỉnh táo vì còn nhớ mong vấn đề chưa kịp hỏi, “Tạ Tử Sơ, người kia có… điểm đặc biệt gì?”

“Anh đã sắp chết còn nhớ tới… chuyện này? Tôi biết… tôi không giết được hắn, nhưng tôi có thể giết anh, tôi muốn ngày ngày đêm đêm… đều biết vậy chẳng làm, tôi muốn…”

Tiểu An sợ ngây người cuối cùng ý thức được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, em máy móc bước đến hai bước, giơ tay lên, cầm súng nhắm vào Tạ Tử Sơ, nã đạn một lần tiếp một lần, tiếng Trình Cẩm ngăn cản em không hề nghe thấy, sau khi súng hết đạn em bắn tiếp mấy phát nữa mới ném nó đi, cả người run rẩy quỳ gối cạnh Trình Cẩm khóc to, “Lão đại… Anh đừng chết…”

Trình Cẩm muốn nói mình không sao, muốn nói Tiểu An không nên nổ súng với người bị thương nặng, muốn phàn nàn tiếng súng làm điếc tai mình, còn có xe cấp cứu anh gọi chắc sắp đến rồi… Nhưng tiếng khóc của Tiểu An lớn quá, anh biết dù anh nói gì Tiểu An cũng đều không nghe thấy, vì thế anh chỉ dùng sức lực mạnh nhất có thể nắm chặt tay Tiểu An.

Tiếng súng vừa vang, Dương Tư Mịch liền quay đầu, hắn không quan tâm Nghiêm Chinh nữa mà cấp tốc chạy ngược về.

Nghiêm Chinh lập tức nắm lấy cơ hội nhảy ra từ sau cái cây gã đang nấp, nổ súng về phía Dương Tư Mịch nhưng Dương Tư Mịch cứ như mọc mắt sau đầu, hắn tránh đạn đồng thời xoay tay nổ súng về phía sau, động tác nước chảy mây trôi, lúc trúng đạn ngã xuống mặt Nghiêm Chinh rặt một vẻ không thể tin.

Dương Tư Mịch không quay đầu, từng gốc cây vút ra sau lưng hắn…

Nhóm Bộ Hoan nghe được tiếng súng từ hướng quảng trường thì đều quay đầu nhìn về đó, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng súng trong rừng cây, cả nhóm liền nhìn sang, tiếp theo thấy Dương Tư Mịch chạy về.

Diệp Lai vội nói, “Thầy Dương, thế nào? Không sao chứ?”

Dương Tư Mịch nói ngắn gọn, “Người ở trong kia.”

Hắn chạy thẳng ra khỏi rừng cây, liếc mắt liền thấy Trình Cẩm ngã trên đất, mặt đất còn có rất nhiều máu đỏ tươi… Thế giới trở nên im ắng và không còn màu sắc, ngoại trừ Trình Cẩm nằm trong vũng máu, Dương Tư Mịch không nghe cũng không nhìn được gì, hắn mờ mịt ôm lấy Trình Cẩm nhưng không biết phải đi đâu, phải làm sao…

Xe cấp cứu đến, bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy giường cấp cứu đến, “Anh gì ơi! Xin hãy buông anh ấy ra!”

Trời đất ngừng xoay tròn, thế giới huyên náo trở lại, Dương Tư Mịch đặt Trình Cẩm lên giường cấp cứu, nắm chặt tay anh.

“Tư Mịch… Anh không sao.” Trình Cẩm luôn tỉnh táo, anh giật giật bàn tay đang nắm tay Dương Tư Mịch, “Bây giờ nghe thấy… anh nói không?”

Dương Tư Mịch chớp mắt, thần trí hắn từ từ quay về, “Em chỉ là bị dọa.”

Hắn bị cảm giác kinh hãi dọa.

Trình Cẩm bật cười, sau đó bị máu chảy vào cuống phổi làm sặc, ho lên… Tiếng ho thảm thiết dường như vĩnh viễn không dừng được, máu tươi nhìn mà giật mình cũng chảy đầy…

Ngày này trở thành ngày mà người trong tổ đặc án không muốn nhớ lại nhất.

Dương Tư Mịch cúi đầu hôn bờ môi nhuốm máu của Trình Cẩm, Trình Cẩm cố nén cơn ho, thế mà nén được thật, anh lộ ra nụ cười vặn vẹo vì đau, “Được rồi, cái này… rất hiệu quả, anh đỡ nhiều rồi.”

Diệp Lai đứng sau Dương Tư Mịch đang khóc, cô ôm chặt Tiểu An không có ý thức chỉ biết ngơ ngác.

Trình Cẩm nói, “Tiểu An, anh không sao. Đừng khóc… Không chết được, dù đau muốn chết… Diệp Tử, chăm sóc… Tiểu An.”

Diệp Lai vội vàng gật đầu và lau khô nước mắt nhưng Tiểu An lại òa khóc, “Lão đại!”

Bác sĩ nhìn Tiểu An rồi nhìn Trình Cẩm, anh ta bị dáng vẻ Trình Cẩm kinh động, không rõ một người chịu vết thương kiểu này làm sao sống…

Dương Tư Mịch nhìn bác sĩ và y tá bệnh viện, nói, “Đưa họ đi hết đi.” Hắn nói với người của bộ An ninh.

Tiếp theo hắn nhìn Bộ Hoan, “Anh đi lấy xe, chúng ta về sở Nghiên cứu.”

Nhóm bác sĩ y tá bị người của bộ An ninh vây lại, kháng nghị kiểu gì cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe cấp cứu bị người khác lái đi.

Trong xe cấp cứu, Dương Tư Mịch hôn Trình Cẩm thêm cái nữa, “Anh không sao đâu, lấy đạn ra sẽ khỏe lại.”

Trình Cẩm nở nụ cười vặn vẹo, “Anh biết.” Tiếng anh cũng bị bóp méo vì quá đau. “Tạ Tử Sơ…”

Dương Tư Mịch tiếp lời, “Chết rồi.”

Trình Cẩm cho Dương Tư Mịch một ánh mắt đừng quấy, “Cô ta nói thủ lĩnh… tổ chức của cô ta, trên người hắn có… mùi gỗ trầm, trên tay đeo… nhẫn đen, mắt biết phát sáng, nói chuyện rất phách lối.”

Dương Tư Mịch vô tội nhìn Trình Cẩm, “Em?”

Trình Cẩm cố cười, “Là người tiêm thuốc nước… của Thích Văn Thanh… giống em, có lẽ kỳ nam quả thực có điểm tốt… cho cơ thể em, tình trạng của em… tốt hơn hắn nên hắn mới bắt chước… em mang những món trang sức này. Vì vậy người này… mới để mắt đến sở Nghiên cứu, vì hắn muốn biết… tiến độ nghiên cứu.”

Anh đã nghĩ rõ ràng, người này hẳn không phải Từ Thiệu Phi, hành vi cách thức của gã khác Từ Thiệu Phi, nói cách khác, có người đang mạo danh Từ Thiệu Phi, lợi dụng tên tuổi làm việc, sau đó còn giả mạo Dương Tư Mịch – không biết là cố ý hay trùng hợp.

Dương Tư Mịch lại cúi đầu hôn Trình Cẩm, “Anh đừng nói nữa, ngày mai nói tiếp cho em.”

“Không, nói bây giờ.” Trình Cẩm nói, “Còn có Vệ Lập Quần bị giết bởi anh ta biết… người kia là ai, tiếc là anh ta chết rồi, anh ta muốn giúp chúng ta…”

“Chúng ta sẽ báo thù cho anh ta, bây giờ anh phải nghỉ ngơi.”

Trình Cẩm tiếp tục nói, “Nghiêm Chinh…”

“Trình Cẩm, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi.” Dương Tư Mịch nghĩ thôi đừng vội nói cho anh biết Nghiêm Chinh cũng chết rồi.

“Được.”

Trình Cẩm nhìn bộ dạng Dương Tư Mịch, biết Nghiêm Chinh chắc chắn đã bị hắn giết, như vậy sợ rằng rất khó tìm ra người bán Vệ Lập Quần, những người khác trong tổ chức hẳn sẽ bị Chung Nhạc Sinh và cục Chín bắt được nhưng quyết sẽ không biết nhiều hơn Nghiêm Chinh và Tạ Tử Sơ…

Quên đi, nghỉ ngơi trước, anh muốn nói đã nói xong, phổi trúng đạn thật sự hết sức đau đớn, Trình Cẩm cảm giác mỗi hơi thở đều có máu tràn ra khỏi miệng mũi, không biết sao Dương Tư Mịch vẫn hôn được, hai người họ có thể đi quay phim truyền hình máu chó nhất…

“Ngày mai gặp.” Mắt Trình Cẩm từ từ đóng lại, anh biết ngày mai anh sẽ tỉnh lại, anh kiên trì muốn nói xong vì sợ trong lúc ngủ sẽ quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.