Trình Cẩm đi quanh trường học, đi được nửa đường thì đụng phải Lục Ngang, “Trường này nhỏ thật.”
Trên mặt Lục Ngang và Trình Cẩm đều không có ý cười, “Đúng vậy, nhỏ thật.”
Trình Cẩm nói, “Anh biết chuyện tôi bị Dương Tư Mịch thôi miên mất trí nhớ?”
Anh không đoán sai, Dương Tư Mịch vì lúc trước bị Lục Ngang uy hiếp nên bây giờ mới chọn thẳng thắn với anh, để nhanh chóng giải trừ uy hiếp.
Lục Ngang lắp bắp kinh hãi, vừa quan sát Trình Cẩm vừa nói, “Đúng, một ít người biết.”
Trình Cẩm gật đầu, “Nói chi tiết chút.”
Lục Ngang không nhìn ra Trình Cẩm đang nghĩ gì nhưng anh ta cũng không muốn đắc tội Dương Tư Mịch bèn tiện miệng nói, “Dương Tư Mịch làm vậy hẳn là có lý do, anh không hỏi à?”
Trình Cẩm nói, “Không hỏi, tôi sợ tôi còn ở cùng em ấy sẽ không nhịn được ném em ấy vào hồ.”
Anh nhìn Lục Ngang từ đầu tới chân, “Anh cũng ở bộ An ninh?”
“Xem như phải, đại khái… một thời gian sau sẽ được gọi về.” Lục Ngang tiết lộ chút “cơ mật”.
Trình Cẩm gật đầu, phái ra ngoài rồi thăng chức, xem như là quy tắc thành văn.
“Anh nói một ít người biết là một ít người nào?”
“Nhất định phải biết chuyện này – một ít người dự phòng những chuyện đột phát sau khi xảy ra sự việc kia.”
Trình Cẩm tính toán, Thích Văn Thanh và Hải Đồng Nhất cùng nhân viên nghiên cứu chắc chắn biết, Tạ Minh biết, lên trên nữa là mấy người Khuất Dược cũng biết.
Anh nhìn Lục Ngang, “Tại sao anh cần biết?”
Khóe miệng Lục Ngang nhếch lên khó thấy, xem ra mình không đủ trọng lượng, “Xin lỗi, cơ mật.”
Trình Cẩm nhìn Lục Ngang một hồi, “Sau khi anh được gọi về bộ An ninh, không phải sẽ được điều đến cục Khoa học Kỹ thuật chứ?”
Cục Khoa học Kỹ thuật không có bao nhiêu sức nặng trong bộ An ninh, điều tới đó chức vị sẽ cao hơn. Hơn nữa cần có người biết tình hình của anh và Dương Tư Mịch, ngoài các lãnh đạo cấp cao cũng chỉ có người ở cục Khoa học Kỹ thuật.
“Xin lỗi, cơ mật.” Khóe miệng Lục Ngang giật một cái, dù mất trí nhớ không ảnh hưởng đến vận tốc chuyện động của đại não thì đầu óc người này cũng không cần chuyển nhanh vậy chứ.
Trình Cẩm gật đầu, “Thôi được.”
Giọng điệu bình tĩnh này làm người ta rất ghét, Lục Ngang muốn bùng cháy rồi mà ngoài mặt vẫn phải ung dung thản nhiên.
Trình Cẩm lại nói, “Anh ngoài dùng chuyện thôi miên uy hiếp Dương Tư Mịch, sẽ không còn kế hoạch dự phòng đâu nhỉ, chẳng hạn dùng thuốc giải bức hiếp em ấy, em ấy không làm việc giúp anh, anh sẽ cản trở chuyện thuốc giải…”
Anh dùng ánh mắt như phát hiện giống loài mới quan sát Lục Ngang, “Anh có thể lắm.”
Lục Ngang liệt mặt nhìn Trình Cẩm, “Anh muốn thế nào?” Bị nhìn thấu nhanh như thế… hình như còn bị uy hiếp ngược lại.
Trình Cẩm nói, “Đang nghĩ.”
“…”
Hai người đứng ngốc một lúc.
Lục Ngang nói, “Dương Tư Mịch không sợ anh biết chuyện thôi miên, anh ta không tắt thiết bị giám sát, nhưng tôi lần đầu biết anh ta lợi hại tới mức có thể thôi miên người hôn mê.”
Trình Cẩm nói theo phản xạ, “Lẽ nào không phải người đang hôn mê, không đề phòng càng dễ bị thôi miên sao?”
Lục Ngang suy nghĩ, nhún vai, “Tôi không biết, đâu có học Tâm lý học.”
Trình Cẩm nâng ánh mắt, nhìn núi cao phía sau trường học, “Em ấy không sợ tôi biết vì trước đây tôi đã đồng ý cho em ấy thôi miên.”
Lục Ngang nhìn Trình Cẩm bằng ánh mắt kỳ lạ, “Trò tình thú của các anh chơi hơi quá đấy.”
Trình Cẩm quay đầu nhìn Lục Ngang, “Cái gì?”
Lục Ngang sửa miệng, “Tôi nói anh làm sao biết anh đồng ý cho anh ta thôi miên mình?”
Trình Cẩm nói, “Tôi có một đống sổ ghi chép, chuyện này cũng được ghi lại.” Mà Dương Tư Mịch lại không xóa đi, thật đúng là không lo lắng anh sẽ biết chân tướng.
Lục Ngang khô khan an ủi, “Ít ra bây giờ anh không cần lo chuyện mất trí nhớ.”
Trình Cẩm chẳng thấy được an ủi chút nào, cũng khô khan đáp trả, “Từ đầu tôi đã không lo.”
Lục Ngang bị chặn họng, tán gẫu khó quá đi. Nhưng anh ta cảm thấy giờ là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm với Trình Cẩm – hai người đã trò chuyện rất sâu sắc, nếu bầu không khí thân thiện hơn chút cũng không phải không thể “hóa thù thành bạn”.
Cho nên anh ta lại hỏi, “Vậy anh đang lo cái gì? Lo anh ta phản xã hội?”
Ánh mắt Trình Cẩm chuyển lạnh, anh thật sự lo điều này nên hết sức kiên nhẫn với Dương Tư Mịch, nhưng không cần người khác đặc biệt nói ra.
Lục Ngang nhượng bộ, “Được rồi, tôi không nhắc tới nữa.”
Trình Cẩm thu ánh mắt chiếu lên mặt Lục Ngang về, “Tôi đoán tôi sẽ không mất trí nhớ quá lâu.”
“Thật sao?”
“Ừm, có thứ gì đó là mấu chốt để tôi khôi phục trí nhớ, chỉ cần tìm ra là được.”
“À.”
“Không vội. Tôi muốn biết nhất là tại sao em ấy làm vậy.”
Lục Ngang thở dài, “Các anh nghĩ nhiều thật.”
Trình Cẩm trầm mặc sau đó chợt hỏi, “Có phải em ấy sắp chết không?”
Lục Ngang rất muốn giật nẩy người nhưng có trước đó làm nền, anh ta biết đầu óc Trình Cẩm chuyển cực nhanh nên không quá kinh ngạc, “Anh biết cái gì?”
“Anh đây là thừa nhận à?” Trình Cẩm lấy lại bình tĩnh, “Tình trạng em ấy rất kém, với lại tùy hứng hơn trước đây.”
Lục Ngang thầm nghĩ Dương Tư Mịch luôn anh đây là nhất mà.
“Anh nhớ trước đây? Tôi tưởng anh mất trí nhớ.”
Trình Cẩm mất kiên nhẫn, “Mấy lời nói nhảm này, anh muốn khuấy động không khí hả?”
Lục Ngang im lặng nhưng cảm thấy Trình Cẩm thất lễ càng hợp với hành vi của người mất trí nhớ.
“Tình trạng của anh ta đại khái là trong cơ thể sinh ra một loại tế bào biến đổi bệnh lý, đang nhanh chóng giết chết tế bào bình thường.”
“Giống tế bào ung thư?”
“Đúng, giống tế bào ung thư nhưng tốc độ khuếch tán nhanh hơn, trước mắt dường như không có ảnh hưởng quá lớn với anh ta nhưng sau khi vượt qua giới hạn, cơ thể anh ta sẽ sụp đổ.”
“Nhanh cỡ nào?”
“Rất nhanh, có lẽ là một tháng.” Đây cũng là lý do Lục Ngang muốn Dương Tư Mịch đến gặp Trì Nhược Ngu, chờ hắn phát bệnh thì không kịp nữa.
Não Trình Cẩm trống rỗng, mờ mịt trầm mặc hồi lâu bộ não chết máy mới khởi động lại, “Các anh không có cách nào sao?”
“Không phải chúng tôi đang nghiên cứu thuốc giải đấy à? Hơn nữa chúng tôi phát hiện có người ngầm nghiên cứu loại thuốc này, chúng tôi muốn tìm được người đó, hợp tác với hắn.”
Trình Cẩm biết Lục Ngang nói tới thủ lĩnh tổ chức đã giết Vệ Lập Quần, anh nói theo phản xạ, “Kẻ đó không thể giữ.”
Hô hấp Lục Ngang cứng lại, “Tôi cho rằng thuốc giải là quan trọng nhất. Chẳng lẽ đối với anh chuyện của Dương Tư Mịch không còn là quan trọng nhất?”
Trình Cẩm không trả lời, ngược lại chuyển chủ đề, “Quan hệ của anh và Trì Nhược Ngu là gì?”
“…” Lục Ngang hơi tuyệt vọng, bây giờ họ phải trao đổi bí mật với nhau sao? Được lắm.
“Tôi quen Trì Nhược Ngu từ nhỏ, thanh mai trúc mã, mười mấy tuổi liền yêu sớm, cãi nhau chia chia hợp hợp. Nhưng lần đầu cô ấy phát bệnh không phải vì tôi mà bởi cha mẹ cô ấy ly hôn, không lâu sau mẹ cô ấy chết ngoài ý muốn, cô ấy không chịu được nên phải nhập viện, Dương Tư Mịch cũng ở bệnh viện đó, lúc cô ấy xuất viện Dương Tư Mịch vẫn ở lại.”
Trình Cẩm nói, “Tua nhanh đi.”
“… Lần thứ hai phát bệnh là vì tôi, sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi quyết định đính hôn, nhưng sau đó tôi hối hận, tôi gia nhập bộ An ninh, gặp được một cô gái rất cá tính, tôi cảm thấy mình và Nhược Ngu không còn thích hợp, tôi nói chuyện chia tay với cô ấy sau đó cô ấy nằm viện lần hai.”
“Một năm sau, Dương Tư Mịch đi gặp cô ấy, chữa khỏi cho cô ấy, cô ấy xuất viện, chúng tôi tái hợp, mấy tháng sau cô ấy bỏ đi, tôi tìm được người, cô ấy về với tôi, nhưng qua mấy tháng cô ấy lại bỏ đi, cứ thế lặp đi lặp lại…”
Trình Cẩm nói, “Vậy bây giờ cô ấy hoàn toàn quên anh, anh nên cảm thấy nhẹ nhõm mới phải.”
Lục Ngang cười lạnh, “Nếu anh biết người quấn lấy anh mỗi ngày sắp chết, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm?”
“Tình huống của tôi và Dương Tư Mịch không giống anh, không thể so sánh.” Trình Cẩm nói, “Nhưng tôi cũng không nhẹ nhõm, có lẽ chỉ người chết mới nhẹ nhõm.”
Hai người trầm mặc. Không biết bao lâu sau Lục Ngang thở dài, “Tôi yêu cô ấy, chỉ là tình yêu của chúng tôi không đồng bộ, cô ấy thích tôi tôi thích cô ấy, cô ấy yêu tôi tôi vẫn thích cô ấy, cô ấy không yêu tôi nữa tôi mới bắt đầu yêu cô ấy.”
“Bây giờ cô ta không yêu anh?” Trình Cẩm nghĩ tương đối nhiều, “Chẳng lẽ cô ta đang yêu ai đó ở đây?”
Lục Ngang gật đầu, “Du Quang Húc, nhân viên quản lý trường học, xem như cấp cao.”
“Người thế nào?”
Lục Ngang cười khổ, “Không phải vấn đề người… Anh ta trông không tệ lắm, cũng rất thích Nhược Ngu nhưng chẳng qua mới quen cô ấy một năm, tình cảm không sâu, nếu anh ta biết cô ấy mắc bệnh mất trí nhớ hẳn sẽ không còn thái độ như bây giờ. Không biết anh có hiểu không, cô ấy không yêu tôi cũng không sao, nhưng cô ấy là trách nhiệm của tôi, tôi hi vọng cô ấy hạnh phúc.”
Trình Cẩm mỉm cười, Lục Ngang tưởng Trình Cẩm hiểu ý mình, “Dương Tư Mịch không thể giúp cô ấy khỏi bệnh, không sao cả, chỉ cần xác định cô ấy có thể sống tốt là được.”
Trình Cẩm cười nói, “Lúc trước hình như anh không nghĩ vậy.”
Lục Ngang cố ý cười nhạo, “Anh sẽ giả bộ sao? So với anh tôi đã rất may mắn rồi. Ít ra Nhược Ngu còn sống, tôi còn gì không vừa lòng?”
“Anh đang cười trên nỗi đau của người khác hay bất bình hộ Dương Tư Mịch?”
“Tuy tính tình Dương Tư Mịch làm người ta hận nghiến răng nhưng tôi quen anh ta lâu hơn anh. Nếu anh thật sự quên anh ta, anh ta sẽ rời đi. Chính miệng anh ta nói.” Lục Ngang bất bình hộ Dương Tư Mịch, “Anh ta không cần anh cẩn thận dỗ dành. Cho nên anh có dám đi nói cho anh ta biết anh đã quên, không còn yêu anh ta?”
“Anh cho rằng tôi đang lừa gạt tình cảm của em ấy?”
“Không phải à? Anh là người mất trí nhớ, có thể có tình cảm gì với anh ta?”
Trình Cẩm im lặng, “Không nói rõ với anh được. Nói vậy là tôi mất trí nhớ, Dương Tư Mịch có lẽ sắp chết, chúng tôi đã đủ thảm rồi, nên anh có đề nghị tốt hơn không? Ngoài bảo chúng tôi chia tay.”
Não Lục Ngang hạ nhiệt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cho ra một đề nghị rất đáng tin, “Anh cần một bác sĩ tâm lý.”
Trình Cẩm sâu kín nói, “Tôi nhìn như rất kiên nhẫn nhưng thật ra không phải.”
Lục Ngang dùng ánh mắt hỏi lời này có ý gì, chỉ thấy Trình Cẩm vẫy chào, “Cút, tôi không muốn gặp lại anh.”
“…”
Trình Cẩm đây là muốn đánh nhau đúng không, Lục Ngang bắt đầu xắn tay áo, đúng lúc này Tiểu An khóc lớn chạy đến, “Lão đại, thầy Dương nhảy hồ rồi!”
Trình Cẩm chạy về phía hồ, Lục Ngang cũng chạy theo, hai người chạy đến cầu tàu, lướt mắt nhìn khắp hồ.
Trình Cẩm hô, “Người đâu?!”
Lục Ngang cuộn ngón tay để ngay trước mắt nhìn ra xa, sau đó chỉ vào giữa hồ nói, “Ở đó, anh ta bơi rất nhanh.”
Trình Cẩm tập trung nhìn, đúng là ở đó có một chấm đen nhỏ, hình như là người đang bơi, Diệp Lai và Du Đạc ở sau chèo thuyền đuổi theo nhưng còn cách rất xa.
Tiểu An vẫn đang khóc, em vừa khóc vừa túm chặt ống tay áo Trình Cẩm.
Trình Cẩm thở dài, “Yên tâm, anh sẽ không nhảy hồ.” Tiểu An không buông tay, còn khóc to hơn.
Lục Ngang nói, “Chỗ này sao không có chiếc ca nô nào vậy? Hai người kia chèo thuyền không quen tay, lúc nào mới đuổi kịp đây.”
Trình Cẩm nói, “Đừng chọc giận tôi vào lúc như thế này.”
Lục Ngang ngậm miệng.
Trình Cẩm nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra nói, “Lấy xe, chúng ta chạy xuôi theo hồ, xem em ấy lên bờ chỗ nào.”
Ba người chạy đến bãi đậu xe. Lục Ngang lái xe, Trình Cẩm ngồi ở ghế phụ lái, vị trí này hướng về phía hồ.
Lục Ngang nói, “Xin lỗi, vừa nãy tôi nói sai.”
Trình Cẩm vẫn nhìn ngoài cửa sổ, “Cái gì?”
Lục Ngang nói, “Anh cứ dỗ dành anh ta đi.”
“…Ngậm miệng.”
Lục Ngang lại nói, “Nếu anh ta nhìn thấy xe chúng ta rồi không lên bờ thì sao?”
“Ngậm miệng, đừng ép tôi rút súng.”
Uy hiếp tôi nghiện luôn rồi? Lục Ngang muốn nói mình cũng có súng nhưng hai người giơ súng uy hiếp lẫn nhau thì chẳng ra làm sao nên anh ta vẫn nhịn xuống.
Dương Tư Mịch quả nhiên không lên bờ, hắn bơi lên đảo nhỏ giữa hồ.
Lục Ngang dừng xe ở bờ hồ cách đảo nhỏ gần nhất, đây là khúc cong lõm vào hồ, ba người xuống xe, đi đến ven hồ, Lục Ngang hỏi Trình Cẩm, “Anh định đi qua à, nhưng tôi nghi anh mà bơi qua, có thể anh ta sẽ nhảy xuống nước bơi đến chỗ khác.”
Tay Trình Cẩm đè lên súng, Lục Ngang giơ tay lui về sau.
Lát sau Lục Ngang lại nghĩ kế, “Bằng không gọi trực thăng đến?”
Tiểu An hô, “Thầy Dương xuống nước!”
Đúng vậy, Dương Tư Mịch xuống hồ từ đảo nhỏ, bắt đầu bơi về phía bờ, còn là hướng đến chỗ họ.
Mọi người mừng rỡ, Trình Cẩm nói, “Thảm.”
Tiểu An chạy đến xe tìm, không tìm được, suýt thì khóc, “Không có thảm.”
Lục Ngang nói, “Để tôi.”
Anh ta gọi điện thoại kêu Triệu Bồi mang thảm và quần áo đến.
Triệu Bồi lập tức lái xe đến, anh ta và Dương Tư Mịch gần như đến nơi cùng một lúc.
Sau khi Dương Tư Mịch bơi đến chỗ nước cạn, Trình Cẩm liền đi ra kéo hắn lên bờ, Dương Tư Mịch hình như không chú ý thấy cảm xúc Trình Cẩm đã ở ranh giới bạo phát, hắn còn đang cười, “Trình Cẩm, học sinh mất tích ở trên đảo nhỏ.”
Trình Cẩm nhìn Lục Ngang đứng một bên, “Nghe rõ chưa? Đi cứu người đi.”
“…” Lục Ngang thầm nghĩ phát giận với tôi làm gì? Nhưng anh ta vẫn gọi Triệu Bồi sang một bên thương lượng chuyện cứu người.
Trình Cẩm cởi quần áo ướt trên người Dương Tư Mịch ra, cầm thảm bọc lấy hắn, cũng nghiêm túc cảnh cáo, “Em không được không sợ hãi gì như thế nữa.”
Dương Tư Mịch nghi hoặc, “Em tưởng tìm được bọn họ anh sẽ vui.”
“Nói bậy!” Trình Cẩm gào thét.
Diệp Lai và Du Đạc cũng đến bờ, hai người chèo thuyền đến, thấy Trình Cẩm hình như đang phát cáu liền do dự không đi lên.
Trình Cẩm nhìn họ một lát, nắm chặt cổ tay Dương Tư Mịch nói nhỏ, “Em đúng là thích giày vò anh, anh mất trí nhớ nhưng anh yêu em, hiểu chưa?”
… Anh chỉ là cần thêm chút thời gian thích ứng.
Nhưng họ bây giờ thiếu nhất là thời gian, hóa ra đây chính là không đủ thời gian yêu em. Trong lòng Trình Cẩm đau thương kịch liệt.
Dương Tư Mịch nói, “Không có ai rõ hơn em. Anh là của em.”