Tơ Đồng Rỏ Máu

Chương 7: Trò chơi và tội ác



Khi cùng Na Lan trở ra hành lang ngoài khu bệnh nặng, đứng ngắm mưa bụi ngoài cửa kính, Ba Du Sinh nhận xét, “Anh thấy là nghe Mễ Trị Văn huyên thiên xong, cô đã lật lại vấn đề, rằng liệu lão có bị tâm thần phân liệt thật không.”

Na Lan nói, “Khi học chuyên tu môn thần kinh học lâm sàng ở Đại học Y khoa Giang Kinh, em từng tiếp xúc với nhiều bệnh nhân tâm thần phân liệt, nhưng còn lâu mới được gọi là chuyên gia. So với các bác sĩ cấp chủ nhiệm của Tổng viện thần kinh thì em chỉ là múa rìu qua mắt thợ, đâu có tư cách để nghi ngờ lão?”

“Nhưng cô vẫn nghi ngờ.”

“Mễ Trị Văn thông minh đến mức khiến em phát sợ.” Na Lan bất giác nhìn ra cửa chính, đưa mắt về phái khu chăm sóc bệnh nhân nặng, như thể Mễ Trị Văn nghe được họ nói chuyện, mặc dù hai bên cách nhau vài lần cửa và tường vách.

Ba Du Sinh thắc mắc, “Anh là dân ngoại đạo nhưng có nghe nói, rất nhiều bệnh nhân tâm thần phân liệt cực thông minh. Ví dụ John Nash trong Tâm hồn cao đẹp[1], nhưng điều đó không có nghĩa là…”

[1]. Tên một bộ phim Mỹ, nhân vật chính là một người điên và là nhà toán học kỳ tài.

“Mễ Trị Văn có khả năng quan sát một động thait1 rất nhỏ rồi suy ra tâm trạng em. Lão còn bỏ nhiều công sức để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và con người em. Anh xem, ba năm vừa rồi lão toàn nằm trong tù mà vẫn biết cha em bị hại và vài chi tiết về chuyên môn nghiệp vụ của em…”

Ba Du Sinh thở dài, “Có lẽ… anh phải chịu một phần trách nhiệm. Việc cô bị cuốn vào ‘vụ án năm xác chết’[2] ít nhiều cũng có liên quan đến anh. Sau khi vụ ấy được khám phá, tờ Tin chiều Tân Giang chẳng chịu buông tha cô, họ khai thác bao nhiêu chuyện về gia đình cô. Nếu Mễ Trị Văn là độc giả trung thành của tờ báo đó thì đương nhiên lảo nắm được tình hình. Trong tù vẫn cho đọc báo, huống chi ngày nay bọn họ cũng được lên mạng tra cứu chút đỉnh.”

[2] Xem “Vụ án năm xác chết” trong cuốn Hồ Tuyệt Mệnh.

Na Lan gượng cười, “Tất cả là tại em, mình làm mình chịu, đâu thể trách gì anh!” Đúng thế, hồi đó tờ Tin chiều Tân Giang đã ráo riết truy kích cô. Nào là đăng ảnh bơi lội của Na Lan hồi nhỏ, nào là phóng sự đau thương về vụ cha cô bị hại… cuộc sống của bị xới tung! Mễ Trị Văn hoàn toàn có thể đọc một lô các bài báo rồi tìm ra những bí mật đời tư thực ra không hề bí mật của cô.

Na Lan , “Cứ cho là lão đã đọc báo, nhưng khả năng khái quát và soi xét rất tinh tường, rồi kỹ xảo ăn nói dền dứ… khiến em khó mà tin lão là một bệnh nhân tâm phần phân liệt! Nhưng em lại không thể không tin sự chẩn đoán của các chuyên gia.”

Rốt cuộc Ba Du Sinh đã hiểu Na Lan định nói gì. Anh hơi nhướng mày, kinh ngạc, “Cô định nói là…”

“Em định nói là, đối với những kẻ như Mễ Trị Văn, dù có bệnh tâm thần phân liệt hay không, cách tốt nhất là mặc xác lão! Lão bảo em tin rằng, dùng cái chữ ấy có thể tìm thấy Nghê Phượng Anh. Nếu đó là lời nói rổ dại của con bệnh thì chúng ta không cần lãng phí thì giờ làm gì. Nếu lão chỉ giả vờ tâm thần phân liệt, và lời lão nói là thật, thì đúng là chúng ta có thể nghiên cứu cái chữ ấy để tìm ra Nghê Phượng Anh. Khi tìm thấy Nghê Phượng Anh, chúng ta đồn thời có thể sẽ chui vào một cái bẫy mà lão đã thiết kế tinh vi. Em không iết đó là cái bẫy như thế nào, nhưng em không sao tin được lão là người tình nguyện chủ động làm việc thiện.”

“Nhưng ta nên giải thích thế nào về câu nói cuối cùng của lão, vụ án ‘ngón tay khăn máu’ vẫn còn tiếp diễn?”

Ba Du Sinh nói, “Không loại trừ khả năng lão chỉ ba hoa khoác lác. Cũng có thể, đó là một chiêu bài để lão mặc cả, hòng thoát khỏi án tù chung thân.”

“Em cực ghét cái cảm giác mình bị thao túng. Một khi nghe theo lão để bắt đầu khám phá ý nghĩa cái chữ ấy, bắt đầu bước vào trò chơi mà lão thiết kế và điều khiển, thì rất có thể ta sẽ vô tình cung cấp bước đi đầu tiên cho nhiều tội ác khác, nói cách khác đó là điểm khởi đầu để vụ án ‘ngón tay khăn máu’ tiếp tục xảy ra! Đây chỉ là nỗi lo sợ mà em thoáng cảm thấy.”

Ba Du Sinh định nói gì đó nhưng lại thôi, anh cân nhắc kỹ lời nói của Na Lan. Cô lặng lẽ chờ anh nghĩ ngợi. Rồi cô lại nhỏ nhẹ tiếp, “Em chỉ chia sẻ với anh một chút lo ngại của em, chứ em vẫn biết mình nên làm gì. Chúng ta không thể bỏ qua bất cứ manh mối nào về vụ án ‘ngón tay khăn máu’.”

Ba Du Sinh khẽ thở ra, anh thấy nhẹ nhõm. Anh đưa trả cô tờ giấy viết cái “chữ” quái dị, nói, “Cô cứ giữ lấy.”

“Em tưởng anh sẽ cầm về để các chuyên gia bên anh phân tích?”

“Anh cầm về cũng chẳng mấy tác dụng. Cô quên lời của lão Thương Hiệt rồi à?”

“Chỉ em mới có thể giải câu đố chữ ấy chắc?” Na Lan gượng cười. “Anh mà lại tin lời đại sư Thương Hiệt ấy thật sao?”

Ra khỏi thang máy, Na Lan lại nhìn thấy Đổng Bội Luân và Chu Trường Lộ ở gần cửa khu nhà, cô ngạc nhiên vì họ có vẻ như đang chờ cô. Lúc này là giờ làm việc, một người là phó giám đốc và một người là sếp tổng tập đoàn, đều bận rộn cả mà lại muốn nói chuyện với cô lần nữa thì hẳn là có việc quan trọng.

Chu Trường Lộ đưa cô tấm danh thiếp, cô ngạc nhiên, mỉm cười cầm lấy. Có ai đó từng nói, bác sĩ là người rất không cần danh thiếp, cứ nhìn cái áo blu trắng của họ là hiểu ngay.

Trên danh thiếp không in các chức danh “Phó giám đốc” hay “Bác sĩ chủ nhiệm”, “Giáo sư khoa Nội”… mà ai cũng biết về ông, mà chỉ in hai chữ “Tiếng Lòng” viết hoa màu tím, dưới đó là một dòng chữ nhỏ “Chu Trường Lộ, ủy viên ban thường vụ”.

“Tiếng Lòng là tên đơn vị tình nguyện mà Đổng Bội Luân và tôi cùng tổ chức ra, dưới danh nghĩa Hội Phụ nữ khu Văn Viên” Chu Trường Lộ lùi lại đứng bên chiếc xe lăn của Đổng Bội Luân. “Là một tổ chức của phụ nữ, là nơi các chị em bị bạo lực xâm hại có thể trợ giúp và giao lưu với nhau. Phạm vi bị xâm hại từ hành vi hình sự cho đến bạo lực gia đình…” Cơ mặt ông Chu Trường Lộ hơi giật giật, đôi mắt hơi khép lại thấp thoáng một nét đau khổ, nhưng Na Lan vẫn nắm bắt được.

Đổng Bội Luân nói, “Chúng tôi muốn mời em, nếu em có thì giờ thì cùng tham gia, em chuyên làm về tâm lý học, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho những người bị hại ở chỗ chúng tôi… ít ra tôi đã từng trải qua. Ngày trước nếu không được chuyên gia tâm lý tư vấn cho, e rằng tôi không thể tiếp tục nghĩ thoáng ra mà sống tiếp được nữa.” Chị ta cúi nhìn đôi chân bất lực của mình, mỉm cười tự chế nhạo. “Cảm ơn họ. Tôi đã tiếp tục bước đi và con bước những bước rất dài.”

Na Lan cảm thấy lòng chộn rộn. Hôm nay cô hơi thô bạo khi gặp Mễ Trị Văn, mộ biểu hiện cho thái độ không dung thứ trước hành vi xâm hại phụ nữ của lão. Tiếng Lòng rất thích hợp với cô. Cô gật đầu đáp, “Vâng ạ.”

Chu Trường Lộ mỉm cười, “Nếu rỗi cháu thử đọc trang mạng của chúng tôi nhé, sử dụng tính năng gì trên weibo ấy nhỉ?”

Đổng Bội Luân cười, “Search.”

Chu Trường Lộ lắc đầu ngượng nghịu, “Đổng Bội Luân chuyên phụ trách tuyên truyền. Chứ tôi dốt máy tính lắm!”

Có một người đã quan sát rõ ràng từ đầu đến cuối.

Na Lan thân mến, cô cho rằng bản thân chưa đủ rắc rối hay sao? Đường đời của cô đã không mấy bằng phẳng, sao cô còn dính vào cặp đôi sầu não này?

Người ấy thừa biết tổ chức do Đổng, Chu khơi mào là chốn nương náu tinh thần của những phụ nữ khổ đau ai oán, tổ chức này có tiếng vang ở Giang Kinh, nhất là về phương diện phản đối bao lực gia đình, có thể nói họ có thương hiệu đình đam trên toàn quốc. Nhưng nó dành cho những kẻ yếu. Na Lan không những không phải kẻ yếu, mà còn thu hút người ấy bằng chính tính cách kiên cường kiểu ngoan cố của cô.

Và cả sự yếu đuối khác thường ẩn sau sự kiên cường ấy nữa.

Người yếu đuối chưa chắc là kẻ yếu. Chẳng phải điều này rất biện chứng hay sao?

Ánh mắt và bước chân của người ấy cùng theo Na Lan di chuyển khỏi khu buồng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.