[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 12



Phương Lan Sinh ôm mông ngồi trên giường, thầm nghĩ nhất định là vì đau mông mà tỉnh lại.

Trong tay ôm chặt chăn bông, quay người là có thể nhìn thấy bóng lưng Bách Lý Đồ Tô nằm ngay bên cạnh.

Hôm qua… Tối hôm qua đầu gỗ lại làm thế… Rõ ràng chỉ cần Tình Tuyết nắm tay hắn là được, y không nên…

Y bắt đầu thấy buồn bực vô cớ, trong vẻ buồn bực vô hình trung còn có chút giận dữ mơ hồ. Vì từ trước tới nay, Phương Lan Sinh cứ nghĩ mình là đại ân nhân, đại cứu tinh của đầu gỗ, có thể hiện tại đầu gỗ hắn không biết được người giúp hắn là y, nhưng nhất định sẽ có ngày hắn biết và phải cúi đầu nói một câu xin lỗi với Phương Lan Sinh.

“Ai nha, nể mặt Phật tổ mới miễn cưỡng giúp ngươi, không cần quỳ, đi lấy giúp bản thiếu gia chén trà.”

Phương Lan Sinh còn từng mơ tới viễn tưởng bản thân ngồi trên cao khinh thường nhìn xuống đầu gỗ hắn như thế.

Vừa nhắc tới, Phương Lan Sinh ủ rũ lấy tay che mặt. Phương Lan Sinh ơi là Phương Lan Sinh, trong đầu ngươi toàn nghĩ cái gì vậy.

Tình Tuyết giúp hắn, hắn một mực nhớ kĩ ân tình. Còn bản thân giúp hắn, không những lén la lén lút như kẻ trộm còn phải giấu biệt với hắn.

Rõ ràng người chịu thiệt nhất là Phương Lan Sinh.

Phương Lan Sinh khổ than một tiếng, cúi đầu che miệng nhỏ giọng mắng một câu đầu gỗ đáng chết…

Ngồi ở trên giường, y cố sức nhặt đống quần áo rơi trên mặt đất lên mặc vào, quay đầu liếc mắt nhìn đầu gỗ đang ngủ —— nhớ tới những việc xảy ra ngày hôm qua, đầu gỗ không thèm uống bát cháo y làm, không những thế còn đập vỡ nó. Trong đầu nhớ kĩ thù này, nên không thèm nói một câu nào lạnh lùng bước ra khỏi phòng.

Y hoàn toàn không phát hiện mình mới là người ngủ nhầm phòng, vừa ra khỏi cửa thì gặp Tình Tuyết và Hồng Ngọc. Hai người nói vừa tới An Lục muốn đi dạo ngắm nghía, thuận tiện xem Hiệp Nghĩa bảng nơi này.

Phương Lan Sinh gãi đầu, mông vẫn còn nhoi nhói đau nhưng lần trước ở Giang Đô đã lỡ một lần đi xem Hiệp Nghĩa bảng, lần này tới An Lục —— tuy chặng đường không được thuận lợi lắm nhưng cũng không thể dập tắt tấm lòng muốn bước chân vào giang hồ của Phương Lan Sinh. Y hưng phấn nắm tay, khua một hai cái thì choáng váng tự động chống thắt lưng ổn định thăng bằng.

“Hầu tử trong người thấy không khỏe?” Hồng Ngọc vươn tay định đỡ y, Phương Lan Sinh xua xua tay cắn rắng ưỡn ngực, “Có chút thương nhỏ tính gì, chúng ta cùng đi nào!”

“Lan Sinh bị thương à?” Tình Tuyết thân thiết hỏi.

Phương Lan Sinh đau đầu, chỉ trả lời qua loa, “Khi đi thắt lưng… hơi đau chút.”

Đúng là câu trả lời dở tệ, làm dọc đường đi Hồng Ngọc không ngừng lôi ra trêu chọc y. Tình Tuyết nói Tương Linh thấy không vui nên chỉ muốn ở trong phòng không muốn ra ngoài cùng các nàng. Phương Lan Sinh nghe thế âm thầm quyết định phải xem Hiệp Nghĩa bảng có cái gì đi làm rồi mang bảo bối về cho Tương Linh chơi.

Y vẫn thích Tương Linh, vì Tương Linh khả ái dễ thương. Nhưng loại tình cảm yêu thích này, chẳng biết từ khi nào chỉ còn đơn thuần là tình bằng hữu. Kì thật Phương Lan Sinh cũng chẳng biết tình cảm lúc này với lúc trước khác gì, vì trong đầu chỉ toàn lo đối phó với đầu gỗ.

Ban ngày, ban đêm, hung thần ác sát, máu lạnh vô tình, ôm chặt y ngủ, đập vỡ chén cháo y làm…

Tất cả đều là Bách Lý Đồ Tô, mở miệng thì nói toàn lời khó nghe, cúi đầu xuống lại dịu dàng hôn môi Phương Lan Sinh.

Sao lại có một người phức tạp vậy chứ, Phương Lan Sinh theo chân Hồng Ngọc và Phong Tình Tuyết vào một quán vũ khí, vô thức lại nhớ tới chuyện của đầu gỗ rồi.

Bách Lý Đồ Tô tỉnh dậy thấy đau đầu, nghiêng đầu sang bên nhìn thấy một đống chăn xộc xệch, mới nhớ đêm hôm qua Phương Lan Sinh leo nhầm giường mình mà ngủ.

Xem ra y đã đi rồi, nhưng không hiểu sao trên giường lại có vệt đỏ hồng như máu lẫn giữa mấy vết bẩn màu đục kì quái. Bách Lý Đồ Tô không biết đó là cái gì, hắn cúi đầu nhìn mình phát hiện mình không bị thương, chỉ thấy cổ áo dính một chút cháo loãng đã khô.

Vậy máu này… là của Phương Lan Sinh? Bách Lý Đồ Tô nhíu mày, quay đầu nhìn đầu giường phát hiện chén cháo hôm qua trống trơn, liên hệ với cái áo dính cháo cũng biết tám phần mười là do uống cháo mà ra.

“Không… cái đó không phải cho hắn,” Lúc đó Phương Lan Sinh đứng trong nhà bếp nói vậy.

Thế rồi lại bưng chén cháo tới phòng của hắn…

Mà hắn nhớ đêm qua trước khi ngủ cũng không uống, nhất định là lúc ngủ rồi mới uống, mà vì lỗ mãng nên mới dính vào cổ áo…

…Chẳng lẽ là y?

Bách Lý Đồ Tô hiển nhiên là có chút hiểu lầm, hắn khẩn trương nháy mắt cúi đầu nhìn chằm chằm chén cháo, sau đó đứng dậy cầm chén cháo chạy ra ngoài.

Tìm một vòng trong khách điếm đều không thấy bóng dáng Phương Lan Sinh, mãi sau tiểu nhị mới cho hắn biết thư sinh kia cùng hai cô nương ra ngoài, nói là đi xem Hiệp Nghĩa bảng trong huyện.

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, cảm ơn tiểu nhị rồi ôm kiếm bước ra ngoài.

Tình Tuyết và Hồng Ngọc chọn hai món vũ khí vừa tay thuận lợi, Phương Lan Sinh đứng dựa tường, thừa dịp không ai để ý len lén xoa mông —— thực sự là đau muốn chết, lại còn không được kêu.

Y đường đường một đấng nam nhi sao lại phải chịu tình cảnh này chứ. Phương Lan Sinh thở dài than thở, nhìn Hồng Ngọc và Tình Tuyết vui vẻ quay lại chỗ mình thì biết cuối cùng cũng có thể đi xem Hiệp Nghĩa bảng được rồi.

An Lục là một huyện nhỏ, nhà nhỏ lại thấp, phong cách cổ xưa yên tĩnh, người trong huyện không nhiều lắm, chỉ nghe nơi đây chuyên về rèn binh luyện đao. Phương Lan Sinh đứng trước Hiệp Nghĩa bảng, phấn khởi xé cáo thị cũ nhìn nội dung bên trong.

“Quỷ đao?” Y đọc to thành tiếng.

“Bạn thân gia phụ từng tặng một bảo đao, sắc bén vô cùng nhưng đồng thời gây ra không ít quỷ sự. Giờ đao này truyền lại cho ta, hại cả ngày không an tâm. Nay mong nhờ được một vị phật tử cao tay tới trừ quỷ khí, nếu có người dũng cảm nhận, đảm bảo sẽ cung kính hậu tạ.”

“Hửm, Lan Sinh nhìn gì thế?” Tình Tuyết tới gần, Phương Lan Sinh đưa tờ cáo thị cho nàng đọc, còn chưa kịp nói gì thì có một phu xe đón khách đứng gần đó nhìn thấy tờ cáo thị, giật mình kinh hãi nhìn Phương Lan Sinh cùng Phong Tình Tuyết, nói: “Đao kia có quỷ, các người… cẩn, cẩn thận bị quỷ ăn tâm!”

“Ăn tâm?” Phương Lan Sinh nghe người này nói loạn thì nhíu mày.

Hồng Ngọc đứng bên cạnh y, vung tay nhìn phu xe, “Xin nghe chỉ giáo.”

Phu xe bị dung mạo Hồng Ngọc làm mất hồn một thoáng, hắn gãi đầu lắp bắp, “Thì là… mọi người trong huyện đều biết, đao của Tần gia không ai có thể đụng vào, ai động vào sẽ thấy quỷ, rồi bắt đầu nói mê sảng, bị quỷ ăn mất tâm dẫn đến phát điên rồi chết.”

Hồng Ngọc nghe thế trầm tư không nói, Phong Tình Tuyết nghe một hồi có vẻ chưa hiểu, chớp mắt bình luận, “Quỷ… ta chưa thấy bao giờ…”

Phương Lan Sinh còn lâu mới tin lời tà ma kia, y chỉ tin vào phật tổ.

Tất cả quỷ tà thần trước mặt y đều như cọp giấy mà thôi.

“Đi, chúng ta đi gặp người ta một cái!” Phương Lan Sinh nắm phật châu, hưng phấn hai mắt đều sáng lên đối lập hoàn toàn nhãn thần ủ rũ mấy hôm trước. Dường như chỉ cần không thấy kẻ kia bên cạnh, nguyên nhân khổ não của y cũng biến mất hoàn toàn.

Vậy mà…

“Tô Tô!” Tình Tuyết ở đằng sau đột nhiên hào hứng hô, Phương Lan Sinh cứng cả người đứng im tại chỗ, cánh tay giơ lên giữa không trung cũng cứng đờ quên chưa hạ xuống.

“Tô Tô, chúng ta cùng đi xem quỷ đi?” Tình Tuyết vui vẻ hỏi.

Phương Lan Sinh trong lòng âm thầm nói: Hắn cùng với quỷ thì khác gì nhau.

Đầu gỗ đáng chết… Tình Tuyết đi tới đâu cũng thấy hắn chạy theo… Đúng là… Phương Lan Sinh đứng trước không nhìn thấy ánh mắt Bách Lý Đồ Tô, đột nhiên nổi giận hừ lạnh rồi đi một mạch tới Tần phủ.

Cáo thị của Tần lão gia dán ở cửa huyện gần nửa năm không ai dám nhận, hôm nay có mấy người từ nơi khác tới nhận, ông có điểm không dám tin tưởng. Ông lôi ra một hộp gấm dài đặt trên bàn, nhẹ nhàng mở nắp hộp, có thể thấy một thanh trường đao sắc nhọn tinh tế màu đen yên lặng nằm bên trong.

Thân đao mộc mạc, không hề khảm khắc gì dư thừa, chuôi đao chế tác tinh tế, điêu khắc tầng tầng, bề mặt sáng bóng cho thấy chủ nhân từng cực kì xem trọng nó, đáng tiếc lại là thanh đao bị quỷ ám, chỉ có thể để một xó không dám đụng đến.

“Gia phụ vốn là thương nhân, nên đương nhiên có rất nhiều bằng hữu là nhân vật trên giang hồ, thanh đao này là một người trước khi chết tặng lại cho gia phụ, nhờ gia phụ thay hắn trông nom. Gia phụ đáp ứng, chẳng biết từ ai tung tin ra bên ngoài, năm ta sáu bảy tuổi, có rất nhiều người trong giang hồ tới tìm đòi cướp thanh đao này.”

“Gia phụ luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của bằng hữu kia, nên nhất quyết không chịu giao đao. Tới năm ta mười tuổi, Nhạc gia ở bắc Trường Giang mang người tới sát hại mẫu thân ta, còn muốn giết cả ta. Phụ thân không còn cách nào đành nộp đao ra. Nhạc Tông Sơn khi đó đắc ý, còn nói là muốn tận mắt nhìn xem bảo đao trong truyền thuyết là cái dạng gì…”

“Vừa rút đao khỏi vỏ, hắn đột nhiên cười ha hả định bắt ta thử đao. Ta còn nhớ như in ngày đó, hắn ở trên đại điện ôm đầu kêu thảm thiết không ngừng như đang tránh né vật gì, cuối cùng hắn vứt đao bỏ chạy, nhưng chưa ra khỏi cửa bỗng nhiên thất khiếu chảy máu ngã xuống đất.”

“Nhạc gia khi đó chỉ là một đại gia tộc mới phất lên, Nhạc Tông Sơn chết cả gia tộc tức thì lụn bại. Cha ta lại cất bảo đao đi, ông nói đao này có linh khí, giống ân công năm đó chuyên giết ác nhân.”

“Cái chết của Nhạc gia nhanh chóng truyền ra, người giang hồ đến đòi đao cũng giảm hẳn. Phụ thân cũng không khư khư giữ đao nữa, sau ngày càng nhiều người chết dưới cây đao này…”

“…Cha ta chính là người cuối cùng.”

Tần lão gia đã ngoài tứ tuần, nhắc tới chuyện này sắc mặt ngay lập tức chuyển sang trắng bệch sợ hãi.

“Gia phụ vì thanh đao mà vất vả cả đời, vậy mà cuối cùng lại chết vì nó. Mấy tháng gần đây quỷ khí ở Bích Sơn ngày càng dày đặc làm đêm ở An Lục nguy hiểm bất an. Đao này thì giống như thông linh quỷ thần, buổi đêm trong hộp rung lắc ông ông, phát tiếng ra bên ngoài làm gia nhân ai nấy đều ngủ không yên, hài tử nhà ta cũng vì nó mà đêm nào cũng khóc không ngừng…”

Phương Lan Sinh nghe đến phát ngốc, Bách Lý Đồ Tô đứng sau lưng y, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm trường đao trong hộp, không nói gì.

Tần lão gia kể chuyện một hồi miệng khô lưỡi đắng, dường như chán ghét thanh đao này cực điểm nhưng lại không có biện pháp nào, nội tâm tích tụ lâu ngày hôm nay mới được nói ra. Ông nhấp ngụm trà, đỡ ghế đứng dậy tới trước mặt đám người Phương Lan Sinh.

“Lòng ta đã quyết, nếu không trừ được quỷ khí thanh đao này thì cứ đem hủy nó đi. Cha có trách ta cũng được, ta không thể để nó tiếp tục hại toàn Tần gia.”

Hồng Ngọc lẳng lặng nhìn thanh đao kia —— tầm thường không có gì đặc biệt, cũng chẳng thấy quỷ thần ở đâu ám nó. Nếu nói có gì khác thường… thì chính là tầm thường quá mức bình thường. Hồng Ngọc hầu như không cảm thấy sát khí trong thanh đao này.

Một vật như đao kiếm, lúc đầu dù đều là nung lửa rèn sắt mà thành, sau lại thành hình theo ý chủ nhân. Đối với thanh đao tùy thân người sử dụng, thân đao chắc chắn chứa nhiều khí chất chủ nhân —— có thể là sát khí, là kiếm khí, cũng có thể là tiên khí.

Chỉ cần đao nhuộm máu người, trên thân đao chắc chắn lưu lại vết tích, khác chăng là đã từng nhuộm máu bao nhiêu người. Còn thanh đao này thì bình thường như thể chỉ vừa mới được chế tạo ra, Hồng Ngọc không cảm thấy bất kì sát khí nào bên trong… tựa như có người đã xóa toàn bộ kí ức của thanh đao, tài giỏi tới nỗi xóa sạch hoàn hảo không lưu lại một vết tích.

“Ngài có nhớ, chủ nhân thanh đao này…” Hồng Ngọc chưa nói hết câu, Tần lão gia đã lắc đầu.

“Gia phụ chưa bao giờ nhắc đến.” Ông nói.

Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn thanh đao, trong lúc Tình Tuyết nói chuyện với Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh có ảo giác thanh đao này nhìn đặc biệt quen mắt.

Thanh ngọc tư nam bội bên hông thi thoảng phát ra ánh sáng lập lòe, Phương Lan Sinh nháy mắt mấy cái, y đưa lưng về phía Bách Lý Đồ Tô, không ai nhìn thấy y đang làm gì.

Tới tận khi giữa không gian vang lên tiếng kim loại ma sát sắc nhọn chói tai, Hồng Ngọc nói chuyện cùng Tần lão gia nhìn thấy Tần lão gia trợn tròn mắt há miệng nhìn thẳng cái bàn đặt hộp gấm.

Nàng chậm rãi quay đầu, thấy Phương Lan Sinh đứng trước bàn, tay nắm vỏ đao buông xuôi bên người, tay kia nắm chuôi đao lăng lăng giữa không trung.

“Hầu tử?” Hồng Ngọc không khỏi lo lắng hỏi. Phương Lan Sinh dường như không nghe thấy nàng nói gì —— hoặc là có nghe thấy, nhưng không đáp lại.

“Hắn… hắn…!!” Tần lão gia chỉ vào Phương Lan Sinh, kinh ngạc nói không nên lời.

Bảo đao ngàn năm, tích tụ oán khí bao năm càng thêm sắc bén. Phương Lan Sinh tay nắm đao như cầm không được run lên một chốc, y ngẩng đầu đôi mắt ba phần mờ mịt, bảy phần lệ khí —— Hồng Ngọc hoài nghi mình nhìn lầm bởi ánh mắt sắc bén chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi lại trở về bình thường.

“Vị… vị cao nhân này không ngờ… không gặp chuyện gì?” Tần lão gia vui vẻ nói. Vừa mới nói xong, Phương Lan Sinh ngẩng phắt đầu nhìn Tần lão gia, động tác có điểm cứng ngắc, nhìn Tần lão gia trong chốc lát như muốn xác nhận điều gì.

Môi mỏng mím chặt thành một đường đột ngột kéo cong, y đột nhiên cười ra thành tiếng.

Hồng Ngọc cảm thấy có gì không ổn — hầu tử đang cười, nhưng kì lạ không giống y chút nào. Tiếng cười bỗng dừng lại, Phương Lan Sinh lắc đầu lần thứ hai mở mắt nhìn tay của mình.

“Ta…” Y nhẹ nhàng nói, chỉ một chữ rồi ngừng lại, như thể chỉ muốn nghe giọng nói của mình.

Bách Lý Đồ Tô vẫn đứng đằng sau, lúc này như nhận ra điều gì. Hắn vươn tay kéo Phương Lan Sinh dự định một chưởng đánh rơi thanh đao kia ra, không ngờ Phương Lan Sinh dễ dàng tránh được.

Phương Lan Sinh lui về sau một bước, dường như giật mình vì gì đấy rồi vội đưa tay chống thắt lưng —— cỗ thân thể này, đêm qua dường như bị hành hạ rất kinh khủng, từ thắt lưng tới chân nơi nào cũng đau tê dại.

Nhưng thần tình kinh ngạc này lại có bảy phần giống Phương Lan Sinh thường ngày, Phong Tình Tuyết vội tiến lên hỏi, “Lan Sinh có sao không?”

Nàng muốn tới đoạt đao, Phương Lan Sinh đã tra đao lại vỏ.

Động tác dứt khoát không chút thừa thãi, nếu Hồng Ngọc chưa biết Phương Lan Sinh chưa bao giờ đụng đến đao kiếm nhất định sẽ cho rằng y đã dùng đao ít nhất mười năm.

“…Lan Sinh…” Phương Lan Sinh tự lẩm bẩm, chốc lát ngẩng đầu, biểu tình có điểm cứng ngắc rặn ra một nụ cười với Phong Tình Tuyết, “Đừng động vào, cẩn thận bị thương.”

Hắn dường như vẫn đang kinh ngạc vì những vết thương trong thân thể này. Mà khi hắn cúi đầu quan sát một trận nhìn một thân thư sinh, lưng đeo túi thư, trong tay nắm phật châu thì lông mày khẽ nhíu lại.

“Lan Sinh… sao cậu cười kì lạ thế…’ Phong Tình Tuyết che miệng hỏi.

“Hả…” Phương Lan Sinh đỡ tường, hắn còn không cao bằng Phong Tình Tuyết, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nữ nhân này, khiến giọng nói hắn ẩn chứa tức giận cùng ẩn nhẫn, “Vậy nên cười như thế nào?”

Phong Tình Tuyết lắc đầu, nàng cũng không biết.

Đang nói chuyện, Tần lão gia vội bước đến nhìn quỷ đao đã nằm yên trong vỏ.

“Cao, cao nhân cậu…”

Phương Lan Sinh lẳng lặng nhìn lão, vái chào, “Vị lão gia này nếu không thích thanh đao, vậy có thể tặng lại tại hạ…”

Hắn chưa nói hết câu, Tần lão gia đã gật đầu như giã tỏi, “Đương nhiên được! Cao nhân cậu mau đem nó đi đi!”

Đám người được Tần gia thiết rượu no nê, lúc gần đi Phương Lan Sinh nhìn xuống hông không thấy có chỗ để đao, chỉ có thể âm trầm mở túi thư cho đao vào trong.

Tình Tuyết đi bên cạnh hắn, quan tâm hỏi, “Lan Sinh, cậu thực sự muốn giữ cây đao này à?”

Phương Lan Sinh cười, cảm thấy đau đầu, cử động không còn cứng ngắc như lúc ban đầu nữa, chỉ tiếc ——

“Ta vừa nhìn cây đao này đã thích, mang bên người cũng tiện có thế phòng thân.” Hắn nói, thân thủ phủi bụi trên người, vừa vặn Bách Lý Đồ Tô từ trong phủ đi ra vội tới chỗ Phương Lan Sinh, nhưng Phong Tình Tuyết đã tiến lên trước chặn lại. Phương Lan Sinh thấy thế cúi đầu, lập tức đi trước.

Đợi tới khi Bách Lý Đồ Tô tìm thấy Phương Lan Sinh, y đang ngồi dưới một cây đại thụ trước cửa Tần phủ, gương mặt ủ rũ xoa xoa mông. Y mơ màng lảo đảo suýt ngã trên mặt đất, chẳng hiểu sao giây trước mới vừa bước chân vào Tần phủ giờ đã ở ngoài này rồi.

Bách Lý Đồ Tô tiến tới túm cổ áo y, nhìn chằm chắm nghiến răng nghiến lợi tra hỏi, “Ngươi là người phương nào…?

Phương Lan Sinh bị hắn túm cổ thì giật mình sợ hết hồn, sợ hãi ban đầu dần chuyển thành tức giận, giơ tay đánh tới nhưng Bách Lý Đồ Tô nhanh chóng lách mình tránh được.

Ánh mắt Bách Lý Đồ Tô khi sáng khi tối, nhìn chằm chằm không rời gương mặt Phương Lan Sinh, chốc lát cắn răng nhẹ giọng nói, “Mau đưa đao cho ta.”

Phương Lan Sinh ngẩn ra, “Đao?”

Phong Tình Tuyết vừa vặn chạy tới, chen miệng kể chuyện Phương Lan Sinh rút đao ban nãy, khen y quả thực lợi hại khi không gặp chuyện gì.

Hiếm khi nào Phong Tình Tuyết mở miệng khen mình, nhưng Phương Lan Sinh lại chẳng biết gì cả, “Ta… rút đao ư…”

“Đúng vậy, cậu không nhớ gì ư?” Tình Tuyết cười hỏi.

Phương Lan Sinh ngẩn ngơ ngẩng đầu, quả thật y không nhớ gì. Nhưng nhìn ánh mắt hung dữ của Bách Lý Đồ Tô, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.

“Đương nhiên là nhớ!” Phương Lan Sinh mở miệng quát to —— bảo sao Bách Lý Đồ Tô lại giận dữ tới đoạt đao, hóa ra là vì Tình Tuyết khen mình lợi hại… hừ…

Y nói rồi cúi người chả nhìn thấy thanh đao nào, túi thư đeo trên người thì nặng hơn, mở ra nhìn quả nhiên thấy một thanh trường đao nằm bên trong, chuôi đao lộ ra bên ngoài túi thư, bề mặt đen bóng.

Phương Lan Sinh hừ nhẹ một tiếng, lấy đao ra khỏi túi, chưa để ai kịp phản ứng liền rút đao ra khỏi vỏ.

Phương Lan Sinh cứng đờ trong giây lát rồi trở lại bình thường. Đao rơi xuống đất, y lảo đão ngã về sau, mạnh lắc đầu.

Bách Lý Đồ Tô vội lao tới tóm tay đỡ lấy y.

“Không sao…” Phương Lan Sinh cau mày, “Sao… lại đau đầu thế này…”

Bách Lý Đồ Tô nhìn gương mặt y… đây đúng là Phương Lan Sinh.

… Lẽ nào vừa rồi hắn đoán sai?

Phương Lan Sinh một bên bình thường lại, ôm đao lẩm bẩm “Đao này là bảo bối của ta” “Khó khăn lắm mới lên mặt được với đầu gỗ” các loại rồi lại bỏ đao vào trong túi thư.

Về phải kể ngay cho Tương Linh nghe mới được, tiếc là hôm nay Tương Linh không đi cùng. Phương Lan Sinh vừa đi vừa nghĩ.

Y trở về đi tìm Tương Linh, nhìn thấy tiểu cô nương đang ngồi xổm trong sân ngắm hoa.

“Tương Linh!” Phương Lan Sinh vẫy tay, phấn khởi chạy tới, Tương Linh mới vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đằng sau Phương Lan Sinh, như sợ hãi vội cúi đầu.

Bách Lý Đồ Tô đi theo cả đoạn đường cũng khong thấy Phương Lan Sinh có gì khác lạ —— hắn càng nghĩ càng thấy kì lạ, nhưng lại chẳng biết bắt đầu kì lạ từ đâu.

Người kia… vừa ngốc lại lỗ mãng, luôn khiến người khác bận tâm… Buổi chiều Bách Lý Đồ Tô một mình ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Phương Lan Sinh ngồi trên thềm đá đang nói gì đó với Tương Linh.

Hắn cúi đầu một chốc rồi mặt không biểu tình xoay người rời đi.

Phương Lan Sinh ngồi vòng tay ôm gối, đang nghe Tương Linh kể lể.

“Tương Linh sợ… sợ không xứng thích Đồ Tô ca ca…” Tương Linh lắc đầu, lấy tay ôm mặt.

Đầu gỗ hắn… rốt cuộc có gì tốt… Nếu không sao cả Tình Tuyết lẫn Tương Linh đều hết lòng lo lắng cho hắn như vậy… Đồ đáng chết… Phương Lan Sinh nghiến răng nghiến lợi, y nhìn sao cũng chỉ thấy Bách Lý Đồ Tô là một tên hỗn đản, thích ức hiếp người, giờ còn là nguyên nhân làm Tương Linh buồn thì càng đáng chết muôn lần.

Y cào cào tóc mình, bởi cũng không quen đi an ủi người khác bao giờ. Y xòe tay, chớp mắt mấy cái khẩn trương nhìn Tương Linh, “Tương Linh muội đừng như thế. Đầu gỗ… hắn không tốt như muội nghĩ đâu… Là hắn không xứng với muội mới đúng!”

Nhưng mà Tương Linh căn bản nghe không lọt lời của y, “Là Tương Linh không tốt… Thấy Đồ Tô ca ca cả người sát khí đen thì sợ không làm gì được… không dám tới gần ca ca… Tương Linh biết rõ Đồ Tô ca ca vẫn là Đồ Tô ca ca, nhưng Tương Linh vẫn sợ, không làm thế nào được…”

Phương Lan Sinh vịn trán ngẩng đầu, nghĩ thầm “Bộ dạng ma quỷ kia, đúng là dọa người mà… Ban đầu mới gặp y chả bị dọa cho sợ mất mật.”

“…Chỉ tại Tương Linh quá ngốc… chỉ Tình Tuyết mới có thể…” Tương Linh bưng mặt nói.

Ta cũng có thể mà… Phương Lan Sinh lại nói thầm, một lúc sau mới giật mình lắc mạnh đầu, thấp giọng tự chửi, “Hỗn đản này, suy nghĩ cái gì thế.”

“Có phải… có phải Tương Linh rất ngốc không, chắc sẽ không ai thèm thích Tương Linh…”

Phương Lan Sinh vội vã xua tay, “Sao lại không! Đương nhiên là có rồi! Muội vừa lương thiện lại đáng yêu, phải có rất nhiều người thích muội mới đúng.”

Tương Linh chớp mắt nhìn y, “Thật không?”

Phương Lan Sinh vỗ ngực chắc nịch, “Đương nhiên, đối với ta Tương Linh là đáng yêu nhất!”

Tương Linh nghe thế thì cúi đầu, “Bí đao… thật tốt…”

“Trong tất cả mọi người ngươi đối tốt với Tương Linh nhất.. vậy mà Tương Linh… lúc nào cũng chê bai ngươi…”

Phương Lan Sinh chỉ biết cười gượng, trong ngực lặng lẽ tán thành.

Hốc mắt Tương Linh thoáng cái đỏ bừng, “Xin lỗi… Tương Linh không nên nói việc này với bí đao… nhưng không hiểu sao lại nói ra hết…”

Phương Lan Sinh khoát tay làm bộ không để ý, “Muội thấy thoải mái là được rồi, đừng giữ phiền muộn trong lòng lâu làm gì.”

Tương Linh lại chớp mắt nghe Phương Lan Sinh nói. Tuy Hồng Ngọc nói cả nàng và bí đao đều như trẻ con, nhưng hình như trong mắt nàng, bí đao lớn hơn nàng nhiều.

“Hồng Ngọc tỷ tỷ nói rất nhiều nhưng Tương Linh nhiều cái không hiểu gì cả… nhưng Tương Linh nghe hiểu lời bí đao nói…”

Lúc nói những lời này, hai mắt nàng sáng ngời, đương nhiên là thật lòng đang khen Phương Lan Sinh. Còn Phương Lan Sinh cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn lúc này, ngoài mặt chỉ có gượng cười một cái.

Nữa yêu quái kia… là coi thường mình… Một đại nam tử đàng hoàng đọc hết sách thánh hiền như y, sao lại bảo giống trẻ con cơ chứ…

Phương Lan Sinh bực bội nghiêng đầu nhìn chỗ khác, sau cùng Tương Linh nói cảm tạ y rồi chạy đi, để lại một mình Phương Lan Sinh ngồi một chỗ than ngắn thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.