“Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh cau mày, lộ ra vẻ chán ghét, “Không, không có gì đáng xem hết… Hắn…” Y kéo dài một hơi như do dự, “Hắn… xem như… tạm được…”
“Ài đừng hỏi ta, ta đâu có thân thiết với hắn!” Phương Lan Sinh ở bên giường quẫn bách nói.
Hồng Ngọc coi như đã hiểu, trong ngực nàng rõ ràng, nếu là trước đây khẳng định Phương Lan Sinh sẽ không do dự nói, “”Đầu gỗ thì có gì đặc biệt hơn người, chỉ biết coi thường người khác!!”
Còn bây giờ, y cúi đầu, tuy miễn cưỡng nhưng vẫn lắp bắp nói, “…tạm được…”
Hồng Ngọc lắc đầu, tự phủ định chính mình. Nàng đã sống cả nghìn năm, không theo kịp thời đại bây giờ.
Mà thôi, con người tuổi trẻ, tự bảo trọng là tốt rồi, những thứ khác cứ để tùy duyên.
Buổi tối Phương Lan Sinh và Tương Linh ra ngoài đường lớn đi dạo, hai người đi chung trông chẳng khác gì hai đứa trẻ nhỏ. Tương Linh muốn mua đèn lồng, Phương Lan Sinh liền xách mông đi ra mặc cả không ngừng với người bán đèn lồng. Hồng Ngọc đứng nhìn một bên không nhịn được che miệng mỉm cười, phía sau có tiếng bước chân tới gần thì ngừng, Hồng Ngọc quay đầu, không phải Bách Lý Đồ Tô thì là ai.
Trong đôi mắt đen kịt in bóng hai người, chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Công tử, huynh đệ Hướng gia liệu có giữ lời?”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, hắn đợi ở xưởng đóng tàu Hướng gia đã một ngày một đêm, “Mai Hướng lão bản ra khơi thử thuyền, ngày kia chúng ta xuất phát.”
Hồng Ngọc biết vì sao Bách Lý Đồ Tô phải ra khơi, mọi người đều biết, chỉ có Phương Lan Sinh hôm ấy ngồi uống trà với Âu Dương Thiếu Cung là không biết. Hiếm khi y không thắc mắc cũng chẳng hỏi nguyên nhân, so với tác phong trước đây của y đúng là khác một trời một vực.
Nhưng giờ Hồng Ngọc cũng không còn thấy lạ nữa, nếu thực sự hầu tử cùng công tử có quan hệ bí ẩn ấy, hành động của hầu tử cũng không có gì lạ.
“Tiểu Linh nhi, mua xong đèn lồng chưa.” Hồng Ngọc đi lên trước hỏi, Tương Linh quay đầu cười, “Hồng Ngọc tỷ tỷ!”
Nàng đưa đèn lồng nhỏ cho Hồng Ngọc xem, Hồng Ngọc tươi cười nói gì với nàng sau đó hai người cùng đi.
Chỉ còn lại Phương Lan Sinh vẫn đứng trước sạp tiệm, “Ngọc của ông cũng không phải ngọc xịn, sao bán đắt vậy, còn nói mình không phải gian thương!”
“Ai u vị thiếu gia này, cậu đã không mua còn đứng cãi lộn với tiểu thương như lão làm gì a!”
“Ông ——” Phương Lan Sinh liếc nhìn lão, sau đó quay đầu định đi tìm Tương Linh, trợn mắt phát hiện người sớm đã đi đâu mất.
Bách Lý Đồ Tô đứng ở bên đường đối diện nhìn y, đèn dầu khắp thị trấn chiếu trên người hắn chỉ thấy như một cái bóng mờ ảo. Đôi con ngươi nhìn thẳng Phương Lan Sinh, Phương Lan Sinh cũng nhìn thấy, hai bên đối diện trong chốc lát, Phương Lan Sinh cứng đờ quay đầu lại. Y cả ngày hôm nay ra ngoài dạo chơi chưa gặp đầu gỗ, bỗng nhiên nhìn thấy tim đột nhiên đập mạnh thật là kì quái.
Y không để ý tới người bán hàng nữa, vội vã rời đi. Bách Lý Đồ Tô lẳng lặng nhìn theo, được một lát liền chậm rãi theo sau.
—
“Bách Lý tiểu ca, ngươi thấy đừng cười chê, huynh đệ lão tử ngày nào cũng cãi lộn, nhưng một ngày không cãi nhau với tiểu tử này lão tử còn thấy khó chịu…”
“Đại ca ngốc, lại nói bậy bạ gì với người ta!”
“Haha, nói bậy chỗ nào, ngươi lại chẳng suốt ngày cùng lão tử cãi nhau!”
“Ngươi… đại ca ngốc! Ngươi nghĩ ai ta cũng thích cãi chắc? Cũng chỉ có ngươi ——”
“Ha ha ha ha! Ai u được rồi đừng động thủ, đừng động thủ! Lão tử biết rồi được chưa!”
“Lòng tốt lại nghĩ người ta lòng lang dạ sói!”
…
“Bách Lý tiểu ca, một mình rời nhà ra ngoài, không sợ thân sinh phụ mẫu lo lắng à?”
“Phụ mẫu đều đã mất, hôn thú còn chưa có.”
“Cái gì? Bách Lý tiểu ca chưa thú thân?”
“…”
“Ha ha ha, ngươi xem, lão tử xem ra nói không đúng chỗ rồi.”
“…”
“Việc hôn thú, đối với thô nhân như chúng ta khó nói lắm, ta nghĩ đời này ở cùng đệ đệ cũng không tệ. Ngươi xem đệ đệ ta, tuy rằng cả ngày chỉ biết gây phiền phức, nhưng lúc cần lại còn cẩn thận tỉ mỉ còn hơn nữ nhân. Quan trọng nhất là tùy duyên phận, thì mới có ý vị! Giống như rượu này ——!”
…
Đường phố Thanh Long trấn dọc biển mà thành, trăng treo cao trên nền trời, ngoài khơi sóng nổi phản quang lấp lánh, ngay cả không khí cũng có mùi ẩm thấp. Phương Lan Sinh cứng đờ đi đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu sẽ thấy Bách Lý Đồ Tô đi đằng sau phía xa xa.
“Ngươi… đi theo ta làm gì!” Lần thứ năm quay đầu lại, Phương Lan Sinh không nhịn được hỏi.
Trên đường không có ai, nói một câu còn nghe thấy tiếng vang vọng, tiếng vang rất lớn, dễ dàng nghe ra trong đó vì khẩn trương mà âm thanh run run.
Chỉ nghe Bách Lý Đồ Tô nói, “Ta quay về khách điếm.”
Phương Lan Sinh nói lắp, “Ngươi… ngươi…”
Y không còn gì để nói. Chính xác, đầu gỗ không theo y, chẳng qua là cũng về khách điếm.
Bực tức quay đầu, Phương Lan Sinh tiếp tục quay đầu đi về phía trước. Lúc này Bách Lý Đồ Tô mới thấy khác lạ —— hắn đứng tại chỗ, xoay người nhìn bốn phía, nhận ra Phương Lan Sinh đi lạc đường, mà hắn cũng sơ sẩy lạc theo…
Tiến lên mạnh nắm bờ vai đối phương, Phương Lan Sinh sửng sốt cả người bị kéo lại.
Trán đập mạnh vào lồng ngực người nọ, trong mùi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, trời đã tối, đây là lần đầu tiên Phương Lan Sinh gần Bách Lý Đồ Tô chân chính như vậy.
“Ngươi…” Thanh âm Bách Lý Đồ Tô cũng mang phần khẩn trương, chậm rãi buông vai y, cứng còng lui về sau một bước, “…đi sai đường.”
Phương Lan Sinh cả mặt đỏ bừng như sắp khóc, y cúi đầu, “Đi, sai đường?”
Suy nghĩ trong đầu nhất thời hỗn loạn, y chẳng nghĩ biết nên nghĩ tới cái gì, “Nên… đi tiếp thế nào.”
Bách Lý Đồ Tô nghiêng người nhìn Phương Lan Sinh, hắn dường như đã quên thật lâu trước đây, suốt một thời gina dài hắn luôn lấy bóng lưng đối thoại với y, cứng đầu một lần cũng không chịu quay lại.
Do dự ẩn nhẫn trong bóng tối. Như thể tiếp thêm cho Bách Lý Đồ Tô dũng khí, hắn vươn tay tới trước mặt Phương Lan Sinh, “…Đi theo ta.”
Bách Lý Đồ Tô nói xong câu kia, gương mặt lạnh lùng nhìn qua cực kì trầm tĩnh. Hắn đang đợi phản ứng của Phương Lan Sinh, đêm khuya bóng đen bao trùm cả con đường, gió từ ngoài biển trận trận thổi tới, lật góc áo Phương Lan Sinh khẽ bay, lay động sợi tóc rủ trước trán Bách Lý Đồ Tô. Thời gian chậm chạp nhúc nhích khiến công cuộc chờ đợi dài dặc khó khăn hơn bao giờ hết. Bách Lý Đồ Tô dần cảm thấy không biết nên làm gì tiếp theo thì Phương Lan Sinh vốn vẫn ngây ngô đứng một chỗ tiến tới gần.
Phương Lan Sinh ngẩn người nửa ngày, do dự nửa ngày, suy đi nghĩ lại, mới cứng ngắc đưa tay lên, chậm chậm sờ trán, rồi gãi đầu.
“Ngươi, còn nói không đi theo ta.” Giọng điệu cũng không phải bực bội, “Còn không phải theo ta mới lạc đường.”
“…”
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc, hắn cúi đầu bàn tay còn để giữa không trung.
Lát sau mới lặng lẽ thu thay về, giấu đằng sau lưng nắm thành nắm đấm.
Bách Lý Đồ Tô sau này nghĩ lại, chính mình khi đó quá mơ hồ, mơ hồ về người trước mặt, không hiểu lòng người trước mặt cũng chẳng hiểu tâm tư mình.
“Nhất thời không để ý.” Hắn nói, không đợi Phương Lan Sinh lên tiếng đã xoay người đi về hướng ngược lại.
Phương Lan Sinh ở đằng sau hắn “hừ” một tiếng, “Còn không chịu thừa nhận.”
“…Thừa nhận thì sao.” Bách Lý Đồ Tô phía trước thấp giọng nói, Phương Lan Sinh đi đằng sau hắn không tự chủ tiến lên bên cạnh, “Hơn nửa đêm đi theo người khác, nhất định có ý đồ.”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, không hiểu Phương Lan Sinh nghĩ gì. Cúi đầu liếc đối phương một cái, gương mặt đối phương phiếm hồng. Ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước, giả bộ như bình thường nhưng lúc lơ đãng lại liếc trộm Bách Lý Đồ Tô, bị bắt gặp ngay lập tức.
Phương Lan Sinh lui ra sau một bước, “Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì!!”
Bách Lý Đồ Tô chậm chạp nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn không nói lời nào để Phương Lan Sinh như một đứa ngốc, đứng cau mày, “Lại không chịu thừa nhận.”
Y khinh thường hừ nhẹ một cái, nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô chậm rãi lắc đầu.
“Từ chợ đến khách điếm chỉ có hai con đường.”
Bách Lý Đồ Tô lạnh lùng nói, nói xong cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh quay đầu, vô liêm sỉ nói, “…Bản thiếu gia không nhớ đường đấy, thì sao!”
“Ngay cả đường cũng không thuộc, vì sao lại tới Thanh Long trấn.”
“Ta…” Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn hắn chòng chọc, “Bản thiếu gia định ngắm biển, không được sao!”
Bách Lý Đồ Tô lúc này đột ngột dừng lại, nhìn Phương Lan Sinh một lát thì cúi đầu.
“Vì sao ngươi lại đến Thanh Long trấn?” Hắn hỏi.
Hắn đã muốn hỏi từ lâu, từ khi còn ở An Lục đã muốn hỏi.
Chỉ là khi đó xung quanh nhiều người, tới Thanh Long trấn lại xảy ra chuyện mộng du đau đầu…
Hết ngày mai mọi người lên đường, thời gian tới không ai dự đoán trước được, chẳng ai biết trong tiên sơn có cái gì.
Hướng lão bản không chỉ một hai lần nói với Bách Lý Đồ Tô rằng trên biển hung hiểm, càng làm hắn hối hận vì đã đồng ý để mọi người giúp mình cùng đi.
Phương Lan Sinh nhất thời không phản ứng kịp, đầu gỗ thật sự đang nói chuyện với y.
“…Quản, ngươi quản nhiều vậy làm gì, không phải ta nói muốn nhìn biển ư.”
“Nếu chỉ là muốn nhìn biển, hiện tại đã thấy rồi.” Bách Lý Đồ Tô nói, ngụ ý y ngắm xong rồi, sao còn chưa quay về.
Phương Lan Sinh hừ nhẹ một tiếng, “Làm sao, muốn cản ta!” Hắn nói, “Ta muốn ngồi thuyền nữa!”
“Đầu gỗ ngươi cũng thật kì quái. Ở An Lục đã là bạn bè, vậy mà trong nhà có chuyện cũng không nói cho chúng ta biết, tự mình muốn ra biển mọi người đương nhiên muốn theo ngươi…”
Phương Lan Sinh tiếp tục nói.
“…Đi được mấy ngày rồi, giờ lại muốn ngăn cản!”
“Ta không định ngăn cản ngươi…” Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên cắt lời, Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn hắn nói được nửa câu thì im lặng, bĩu môi một cái như đang tức giận, “Thế này còn nói không muốn ngăn cản?”
Nếu là trước đây, Bách Lý Đồ Tô chỉ cần quát một câu “Câm miệng” là có thể ngăn đối phương lại.
Còn hiện tại, hắn lại chẳng biết làm sao.
“… Nếu không phải vì ngươi, ai thèm tới nơi này.”
Trên đường không một bóng người, dường như chỉ có hai người bọn họ. Phương Lan Sinh dường như cũng hiểu ra mình cùng đầu gỗ chẳng nói được chuyện gì tốt đẹp, vì vậy nghiêng đầu sang chỗ khác. Bàn tay nắm chặt giấu sau lưng Bách Lý Đồ Tô từ từ buông lỏng.
Hắn thở dài, như thể chịu thua Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Sao?”
Một trận gió đêm thổi qua, nháy mắt Phương Lan Sinh cảm giác mặt mình càng thêm nóng bức.
Mình vừa nghe thấy cái gì… Nhất… nhất định là nghe lầm.
“Ngươi… ngươi vừa nói cái gì?”
Bách Lý Đồ Tô vì câu nói của chính mình mà khẩn trương đến độ cả người cứng còng, Phương Lan Sinh lại liên tục hỏi “Mới nói cái gì”, làm hắn chỉ có thể trầm mặc xoay người.
“Không nghe thấy thì thôi.” Hắn nói rồi bước nhanh về phía trước.
Phương Lan Sinh đuổi theo đằng sau, “Ngươi, ngươi mau nói lại lần nữa!”
“Đừng cho là ta không nghe thấy, ai… ai cần ngươi bảo vệ! Đúng, đúng là coi thường nhau ——”
Đêm đã khuya lắm rồi, ánh trăng xua đi màn đêm lưu lại ánh sáng trên con phố dài. Phương Lan Sinh theo chân Bách Lý Đồ Tô về chợ rồi về khách điếm. Buổi đêm khách điếm không còn một ai, cửa cài then không chặt đụng vài cái là mở. Phương Lan Sinh đi lên cầu thang trước, nghe tiếng Bách Lý Đồ Tô cài lại then cửa đằng sau.
Từ lầu một lên lầu hai, rồi từ lầu hai lên lầu ba, Phương Lan Sinh buồn bực thầm nghĩ sao đầu gỗ còn chưa theo kịp, chưa kịp xoay lại đã có người đằng sau ấn y ngã xuống cầu thang.
“A ——!” Phương Lan Sinh cả người bị đè từ đằng sau, hai tay chống trên bậc thang, cái trán cũng đập mạnh xuống bậc thang hằn một vệt đỏ. Phương Lan Sinh đau nhức, chưa kịp đứng lên đã bị người tóm cổ chân lôi về.
Cả người ngã trên cầu thang, lưng tiếp xúc với bậc thang bằng gỗ cứng rắn, quần bị kéo xuống cổ chân, hai tay bị áp trên đỉnh đầu, một chân giương cao, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu cắn gặm môi y, hạ thân phía dưới đồng thời chen vào bên trong.
Thanh lầu nơi này nhỏ hẹp, vì khách điếm vốn nghèo nàn. Đầu gỗ chỉ dùng chút lực, thang bậc dưới thân Phương Lan Sinh liền rung lắc phát ra tiếng cọt kẹt, âm hưởng rất lớn làm Phương Lan Sinh đến thở mạnh cũng không dám. Đầu gỗ hôn y, y chỉ có thể chậm rãi tiếp nhận. Thân thể chà sát với bậc thang, da thịt vốn vệt xanh vết tím càng bị dằn vặt, Phương Lan Sinh nhíu chặt lông mày, không dám kêu, chỉ dám tranh thủ những lúc đầu gỗ dời môi mình, há miệng thở phì phò.
Đầu gỗ… Chuyện gì đang xảy ra… Giờ là mấy giờ!!
Hỗn… đản… Cũng không thèm quan tâm đang ở chỗ nào đã…
Hai tay bị kiềm chặt khó động đậy, một chân bị đầu gối hắn chặn, một chân trần truồng giương cao trên vách tường, hạ thân Bách Lý Đồ Tô cực đại, một lần tiến vào đều cố sức vào thật sâu cơ thể, Phương Lan Sinh mặt mày tái nhợt liều mạng lắc đầu, mỗi lần đầu gỗ đi vào y đều không kìm được nức nở.
Trên thang lầu nhỏ hẹp có tiếng thở dốc không ngừng. Khách điếm buổi đêm không có người, vốn yên tĩnh muốn chết. Vậy mà giờ đây khắp thang lầu âm hưởng ra những tiếng ái muội kì quái, tuy tiếng rất nhỏ nhưng liên tiếp không dứt, vang đầy bên tai Phương Lan Sinh, quả thực làm y muốn điên lên.
Thế này thì dù cho chỉ có một người tỉnh lại cũng có thể nghe rõ tiếng động kì quái ở đây. Mà lúc này, Bách Lý Đồ Tô càng đẩy nhanh tiến độ, Phương Lan Sinh đột nhiên nghe thấy tiếng động từ xa ——
Từ trên đầu vang xuống, âm thanh cực lớn vang bên tai, bởi đầu y đè trên bậc thang lỗ tai sán sát bậc thang, y dễ dàng nghe thấy tiếng bước chân nện trên bậc thang.
Không… Đầu gỗ… đầu gỗ!!
Phương Lan Sinh sửng sốt giây lát, bao nhiêu tỉnh táo mới vùng dậy đều bị Bách Lý Đồ Tô cố sức đi vào đoạt lấy, thật nhanh trừu sáp vào sâu bên trong, dịch thể nóng hổi đồng thời bắn vào trong dũng đạo. Da thịt không ngừng ma sát với mặt gỗ, Phương Lan Sinh tóc tai rối bời nằm bẹp trên cầu thang, hai tay không còn bị tóm buông xuôi bên người. Y gấp gáp thở phì phò, ánh mắt loang loáng hơi nước mờ mịt nhìn trần nhà, khắp người không khống chế được run rẩy co quắp. Bách Lý Đồ Tô nằm bên cạnh y, thấp giọng thở dốc, bàn tay nghịch ngợm bắt đầu mò vào trong lý y.
“Đầu… đầu gỗ…” Phương Lan Sinh không biết nên nói gì, vì biết đầu gỗ sẽ nghe không hiểu. Trên lầu đang có người đi xuống, thân thể vô lực bị đầu gỗ ôm gọn trong lồng ngực. Phương Lan Sinh lấy tay che mắt, đầu óc rối bời, ngay lúc không biết làm sao thì tay đầu gỗ từ trước ngực lần ra sau lưng bị ma sát tới chảy máu của y.
“A…” Phương Lan Sinh theo phản xạ thấp giọng kêu một tiếng, đầu gỗ lập tức dừng động tác. Hắn cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh nhíu chặt lông mày, im lặng một lúc hắn ngẩng đầu nhìn cầu thang chật hẹp, được hai giây hắn đứng dậy, cố sức ôm Phương Lan Sinh từ dưới đất lên.
Từng bước đi hết cầu thang, Bách Lý Đồ Tô vừa xoay người đi hết cầu thang thì trên lầu vừa vặn có một vị khách mặc áo ngủ cầm đèn lồng nơp nớp lo sợ soi xuống thang lầu.
Đặt người nằm lên giường, thân thủ kéo quần áo hàng ngày xuống, cả thân thể trần truồng của Phương Lan Sinh đều bày ra trước mặt hắn. Mặt úp trên mặt giường, Phương Lan Sinh nhắm hai mắt hít thở, hai tay nắm chặt, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chen vào, chiếu sáng từng vệt thương in hằn trên lưng —— da dẻ tái nhợt vì vận động mà đầy mồ hôi, trong bóng đêm được ánh trăng ôn nhuận phản chiếu lấp lánh. Từ vai đến hông dọc một đường vòng cung, từ thắt lưng tới mông cũng tạo thành một đường cung ngược lại, giữa hai chân dịch thể trắng đục chầm chậm chảy xuôi, hai chân cong lên để lộ đầy vết thương trên đùi, xanh tím từng mảng. Đầu gỗ đứng cạnh giường nhìn thấy, nhìn đến nỗi quên cả việc bản năng vẫn thường làm.
Phương Lan Sinh chính xác là một tiểu thiếu gia lớn lên trong phú quý, từ nhỏ đọc sách mà lớn lên, cơ thể không biết bao giờ mới có thể nở nang. Bách Lý Đồ Tô ôm y như ôm bảo bối, không dám làm loạn, nhưng hạ thân lại cứng rắn không nhịn nổi. Hắn nhịn một hồi, vẫn không nhịn xuống được, ôm Phương Lan Sinh trong ngực chậm rãi xen vào giữa hai chân y.
Phương Lan Sinh bị đau chẳng biết nên làm gì, đầu óc vẫn choáng váng, nhớ lại còn may là hôm nay nữ yêu quái có đưa cho mình cao giảm đau. Đầu gỗ nghĩ sẽ không dụng lực mạnh, nhưng cuối cùng hắn vẫn không khống chế được mình, Phương Lan Sinh như mảnh vải trên người hắn run rẩy, ánh mắt ướt át khép hờ dán trên cổ hắn, thân thể đau đớn dần dần bị vùi lấp.
Khi đầu gỗ bắn vào, vừa vặn đặt ở đại phương nơi mẫn cảm nhất của Phương Lan Sinh, chân tay y bám chặt trên người đầu gỗ, cả người cong như con tôm. Đầu gỗ cúi đầu đè y xuống giường, toàn thân hắn quần áo chỉnh tề, duy chỉ có thắt lưng buông lỏng, để lộ hạ thân cứng rắn ở giữa hai chân Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh nằm thở dốc, y nhắm hai mắt lại cảm giác đầu óc trống rỗng, toàn thân vô lực không thể động đậy. Khi đầu óc lấy lại tỉnh tảo y phát hiện cả người đã được tẩy rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường. Đầu gỗ cúi đầu hôn y, như con sư tử liếm lên vết thương con mồi, hắn chậm rãi hôn lên vết sưng đỏ trên trán y, Phương Lan Sinh mở mắt chỉ nhìn thấy cái vòng cổ lông chim hắn đeo trên cổ rung lắc trước mặt mình.
Phương Lan Sinh ngủ mất dưới tình cảnh như vậy, nửa đêm đang ngủ muốn xoay người, nhưng chưa kịp xoay người đã cảm thấy đỉnh đầu đau đớn. Y không mở mắt, đưa tay lần tìm vật cứng làm mình bị đau, sờ nửa ngày cũng chẳng thấy, cũng quên mất cần xoay người tiếp tục như vậy mà ngủ.