[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 21



Ngày hôm sau tỉnh lại, Bách Lý Đồ Tô đã không thấy đâu. Y ngồi dậy, đột nhiên có một vật từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

Là đóa hoa mai…

Đầu gỗ đáng chết, ngốc hết thuốc chữa, nam nữ không biết phân biệt! Phương Lan Sinh nghĩ, tức giận nhặt hoa mai ở trên giường, nghĩ muốn ném nó đi…

Trong đầu lại nhớ tới hình ảnh đầu gỗ cúi đầu hôn mình, rồi đặt vật này trên đỉnh đầu y….

Đã, đã bị đầu gỗ làm vậy, sao còn có thể đưa cho nhị tỷ nữa!

Phương Lan Sinh vừa chán ghét vừa bực mình, nhưng lòng bàn tay lại vô thức siết chặt đóa mai trong tay, trong đầu phiền toái hỗn loạn.

Khi y xuống dưới khách điếm, mọi người đã ở cả dưới lầu, có lẽ là đã đợi rất lâu.

“Mọi người, sao không ai gọi ta!” Phương Lan Sinh sốt ruột chạy xuống lầu, Tình Tuyết cười nói, ” Không sao, Tô Tô đã tới xưởng đóng tàu trước, bảo mọi người chờ cậu tỉnh thì tới tìm huynh ấy. Đằng nào chúng ta cũng phải thử thuyền nữa.”

Tương Linh từ chỗ ngồi đứng lên, “Bí đao là đồ mê ngủ, Đồ Tô ca ca nhất định là chờ lâu rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Hồng Ngọc cười cười, đứng lên nhìn Phương Lan Sinh còn sững sờ, “Hầu tử, còn không mau đi?”

Thuyền Luân Ba đúng là thuyền Luân Ba, hình dạng giống như một con cá lớn, hai bên có cánh lớn như đại bàng. Phương Lan Sinh há hốc miệng nhìn thuyền, đứng nghe Hướng lão bản kiêu ngạo kể chuyện.

“Đây chính là con thuyền đi được cả trên mặt nước lẫn dưới đáy biển! Boong thuyền đều được bao kín, sẽ không để nước lọt vào!”

Hồng Ngọc gật đầu tán thưởng, “Có vẻ nó khác nhiều với thuyền đi biển.”

Diên Mai nói toàn bộ lương thực đã được chuẩn bị trong khoang thuyền, đủ cho mấy tháng để bọn họ có tinh thần tốt nhất tìm tiên đảo, tìm được nơi cần đến!

Phương Lan Sinh nghĩ, Hướng lão bản nhìn có vẻ thô kệch nhưng tay nghề lại thật khéo. Y cúi đầu đi lên thuyền, Tương Linh đi đằng sau đột nhiên A một tiếng.

“Bí đao cầm gì trong tay vậy?” Nàng tò mò hỏi.

Mọi người nghe thấy đều quay đầu, Phương Lan Sinh xoay người nhìn nàng, giơ tay mình lên, phát hiện trong tay là món đồ trang sức hình hoa mai.

Y khép lại lòng bàn tay, cười khan sờ đầu, “Không có gì, ha ha…”

“Bí đao cầm đồ dùng của con gái làm gì?” Tương Linh không hiểu nghiêng đầu hỏi.

Phương Lan Sinh ngẩn người, “Không, không phải của ta, là…”

Y càng nói càng lắp bắp, Tương Linh tiếp tục nói, “Còn cầm như bảo bối…”

“…Ta, ta mới nhặt được!” Y vội vàng nói, “Bảo bối gì chứ, là đồ đã hỏng rồi…”

“Không phải ngươi mua?”

“Đương nhiên không!” Phương Lan Sinh vội xua tay, “Ta sao lại mua vật thế này!”

Trốn tránh ánh nhìn hoài nghi của Tương Linh, Phương Lan Sinh vội vã chạy lên thuyền, Tương Linh bĩu môi nhìn theo, “Bí đao còn giấu không cho ai xem, hỏng gì chứ, toàn gạt người.”

Hồng Ngọc đứng sau lưng nàng, không khỏi bị tính trẻ con của hai người chọc cười rộ lên, “Tám phần mười là bảo bối của hầu tử, không muốn đem ra nhắc với mọi người mà thôi.”

Tình Tuyết ôm liêm đao, vẻ mặt mơ hồ, “Đồ con gái dùng… là lễ vật cô nương nào đưa cho Lan Sinh ư?” Nàng nói, quay đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô khoanh tay trước ngực chưa lên tiếng, “Tô Tô, huynh có còn thấy nóng không, giờ ở biển rất mát mẻ.”

Nàng bỗng nhiên nói một câu không liên quan làm Bách Lý Đồ Tô trở tay không kịp, Hồng Ngọc lẫn Tương Linh cũng không hiểu đều quay lại nhìn, thấy gương mặt Bách Lý Đồ Tô lạnh lùng nói “Không nóng.” rồi lập tức bước nhanh lên thuyền.

Phong Tình Tuyết thấy Hồng Ngọc và Tương Linh nghi hoặc nhìn mình, duỗi tay nói, “Sáng nay ở hành lang khách điếm ta có nhìn thấy Tô Tô, mặt huynh ấy đỏ lắm. Ta hỏi huynh ấy có phải tại ban đêm nóng quá không, huynh ấy không nói gì.”

Nàng nói xong, tự nhiên lắc đầu, “Tô Tô lúc nào cũng vậy, gặp chuyện gì cũng không nói với mọi người, một mình lo liệu. Mặt đỏ như vậy không giống thường ngày chút nào, không biết là bị bệnh gì…”

Hồng Ngọc trầm tư chốc lát, thấp giọng nói, “Đêm ở khách điếm đúng là rất nóng, có lẽ không phải bị bệnh. Chúng ta cứ lên thuyền đã.”

Thuyền Luân Ba có thể đi trên nước như thuyền thường, vừa có thể lặn dưới biển. Khi lặn sâu dưới biển, người trong khang thuyền đều có thể nhìn thấu cảnh vật bên ngoài. Phương Lan Sinh ngồi trên boong thuyền hào hứng nhìn trời, Tương Linh và Hồng Ngọc cùng nhau trò chuyện, Tình Tuyết chạy đi chăm sóc quỷ say rượu. Bách Lý Đồ Tô từ khoang thuyền ra tới, liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh xanh nhạt —— đưa lưng về phía hắn, ngồi dưới đất cúi đầu, trong tay loay hoay gì đó.

Đợi tới khi Bách Lý Đồ Tô phản ứng lại bản thân đang làm gì, hắn đã đứng ngay sau Phương Lan Sinh. Xuyên qua bờ vai y, hắn nhìn thấy một đóa hoa mai nằm trong tay Phương Lan Sinh.

Bách Lý Đồ Tô không phải lần đầu tiên nhìn thấy vật này, sáng sớm tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Phương Lan Sinh một tay ôm vai mình, trên đỉnh đầu không biết vì sao xuất hiện món đồ trang sức bằng đồng này. sợi tóc mềm rũ cọ vào cằm hắn, ngứa ngáy rung động.

Hắn trốn ở xưởng đóng tàu từ sáng sớm, vất vả lắm tâm tình mới ổn định lại, hiện giờ lại… Bách Lý Đồ Tô khó chịu quay đầu, bản năng muốn chạy đi, Phương Lan Sinh lại nghe thấy tiếng bước chân quay đầu.

“Đầu gỗ!”

Phương Lan Sinh lớn tiếng gọi, người này cao lớn không âm thanh xuất hiện đằng sau mà y không phát hiện ra, “Ngươi đi mà không thấy tiếng gì hết!”

Bách Lý Đồ Tô dừng lại, quay đầu nhìn người nọ, A Tường chẳng biết từ đâu bay tới hạ cánh trên vai hắn.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Phương Lan Sinh, sau đó xoay người rời đi, để lại một mình Phương Lan Sinh ngồi ngẩn tại chỗ, hai tay buông xuôi. Tâm tình đầu gỗ hắn, đúng là không hiểu nổi…

Y vừa nghĩ, cúi đầu nhìn đóa mai trong tay, bị mình vần cho nóng lên.

Tình Tuyết cũng muốn ra boong tàu ngắm biển, nhưng nàng lại phải chăm sóc Duẫn đại ca. Phương Lan Sinh ăn xong cơm, không có việc gì đi dạo quanh các phòng, khi đưa mắt vào trong thấy Tình Tuyết ngồi bên giường, còn quỷ say rượu đã bất tỉnh nhân sự nằm trên giường.

“Lan Sinh?” Phong Tình Tuyết nhìn thấy y tới thì vội đứng lên, Phương Lan Sinh khoát tay với nàng, “Có cần ta giúp cô trông hắn không, Tình Tuyết cô còn chưa ăn cơm mà.”

Phong Tình Tuyết nói không cần, Phương Lan Sinh nói nàng không cần khách khí, mà Phong Tình Tuyết cũng đã đói bụng, nói mấy câu cùng Phương Lan Sinh rồi cũng đi ra ngoài.

Còn lại mình Phương Lan Sinh ngồi ở mép giường, y nhàn rỗi giương mắt liếc quỷ say rượu ngủ say như heo, hừ lạnh một tiếng.

“Bắt Tình Tuyết chi tiền rượu cho ngươi mãi, lên thuyền còn bắt nữ tử nhà người ta trông nom, da mặt đúng là siêu dày!”

Y nói xong, một mình ngồi lên giường, nhàm chán lại lôi hoa mai trong tay ra nhìn, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhạo.

“Bắt cô nương nhà người ta trông nom, còn tốt chán so với tiểu công tử nhìn mấy cô nương biểu diễn ngoài phố mà mắt không rời.”

Phương Lan Sinh ngớ ra ngẩng đầu nhìn, thấy Duẫn Thiên Thương chống đầu nghiêng người nằm trên giường đang nhìn mình.

“Ngươi, ngươi sao tỉnh rồi?!”

Duẫn Thiên Thương dụi mắt, “Vừa mới tỉnh.” Hắn nhìn đồ vật trong tay Phương Lan Sinh, “Bảo bối gì mà chăm chú nhìn lâu vậy.”

Phương Lan Sinh thu tay lại, “Bảo bối gì… Ngươi, ngươi nhìn nhầm rồi!”

Duẫn Thiên Thương sờ sờ cằm, “A… Ta biết rồi, nhất định là tín vật định ước cô nương nào đưa ngươi chứ gì…”

Phương Lan Sinh từ trên giường bật dậy, há miệng nửa ngày lắp bắp, “Không, không phải!”

Duẫn Thiên Thương nhìn y như con mèo giẫm phải đuôi, khoát khoát tay cười, “Tiểu tử, ngươi không gạt được ta đâu. Lão tử sống dài hơn ngươi, ở phương diện này đương nhiên giỏi hơn ngươi.”

Phương Lan Sinh lắp bắp phản lại, “Quỷ say rượu ngươi còn đang say rượu, chớ… chớ nói hồ đồ bậy bạ!”

Duẫn Thiên Thương bật cười, “Trước cứ nghĩ ngươi chỉ là tên nhóc lắm mồm, hôm nay lại giúp đỡ Tình Tuyết muội tử xem như cũng là nam tử hán. Cậu trai trẻ, có người trong lòng thì nên nói ra, ta có lòng tốt hỏi ngươi, ngươi lại…”

Bách Lý Đồ Tô từ phòng nhỏ bên ngoài khoang tàu đi tới, trong tay cầm một lọ thuốc, là Tình Tuyết đưa cho nói quên mất không đưa cho Duẫn Thiên Thương, nhờ hắn mang đến.

“…Cái, cái gì người trong lòng, quỷ say rượu ngươi nói nhảm ít thôi!”

“Ôi chao~ đừng xấu hổ, đồng hành với nhau lâu rồi, ta mới thấy chưa tâm tình mấy câu hẳn hoi với Phương tiểu công tử nha!”

“Ai, ai thèm tâm tình với ngươi! Không sao rồi, không sao ta đi đây!”

Bách Lý Đồ Tô đứng ở cửa, nhìn Phương Lan Sinh mặt mày đỏ bừng xông ra ngoài, không nhìn đường đâm thẳng vào người hắn, không thèm nói gì lách người ra đằng sau tiếp tục đi.

Bách Lý Đồ Tô vô thức vươn tay chụp lấy, tóm lấy hông người nọ lôi về.

Động tác hắn lưu loát bất ngờ, Phương Lan Sinh giật mình chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, nhận ra là ai thì gương mặt càng thêm đỏ.

Duẫn Thiên Thương nằm nghiêng trên giường, do say tàu còn chưa khỏe hẳn, mới trêu chọc Phương Lan Sinh vài câu không ngờ y đã tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, giờ ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô thấy hắn khẩn trương đến độ hai tay đều nắm thành quyền.

“Thuốc.” Bách Lý Đồ Tô nói, đi qua bên người Phương Lan Sinh đặt thuốc trên đầu giường cho Duẫn Thiên Thương, Duẫn Thiên Thương nhếch miệng cười, “Đa tạ ân công.”

Phương Lan Sinh không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, quỷ say rượu uống thuốc rồi đi ngủ, còn lại y ngây người ngồi trên giường. Bách Lý Đồ Tô rõ ràng đã ra ngoài rồi được một lúc lại quay trở về. Hắn đi vào trong, đầu tiên nhìn thấy quỷ say rượu ngủ rồi, liếc mắt nhìn Phương Lan Sinh một cái rồi lù lù tới ngồi cạnh y.

Bầu không khí có điểm vi diệu. Hai người một cao một thấp, ngồi trên giường chẳng nói chẳng rằng, ai nấy bóng lưng cương cứng thẳng tắp, như thể đang so khí thế với nhau.

Phương Lan Sinh mở miệng trước, mắt nhìn chằm chằm quỷ say rượu phía trước lắp bắp.

“Đầu, đầu gỗ ngươi… ngươi có việc…?”

Bách Lý Đồ Tô trầm mặc một chốc, đáy mắt đều là căng thẳng.

“…Không có.”

Khẩu khí nghe có điểm vô lại không rõ ràng, Phương Lan Sinh kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, “Không có việc gì ngươi ngồi đây làm gì?”

Bách Lý Đồ Tô mặt mày lạnh băng, nửa ngày mới khó khăn nặn ra một câu, “Giúp Tình Tuyết… trông nom đại ca nàng.”

Phương Lan Sinh không phản bác cái lý do này, mà ngồi đây, quay đầu có người ngồi ngay bên cạnh, muốn làm gì cũng không thuận tiện.

Trong lòng bàn tay vẫn giữ đóa mai, Phương Lan Sinh thầm mắng mình ngốc, không có việc cứ lôi nó ra làm gì, hại cả Tương Linh lẫn quỷ say rượu đều cười chê. Y nghĩ như thế, bèn mở túi thư nhét đóa mai vào trong, Bách Lý Đồ Tô ngồi cạnh không nói gì liếc mắt nhìn thấy.

“…Đó là cái gì?”

Hắn hỏi.

Hắn đột nhiên chủ động mở miệng cùng Phương Lan Sinh đối thoại.

Phương Lan Sinh ngẩn ra, vội đóng túi thư để lại bên người, “Không có gì.” Như thấy hơi cụt, y vội nói thêm, “Không phải thứ gì hay ho.”

Bách Lý Đồ Tô cụp mi, “… Là tặng vật người khác cho ngươi?”

Phương Lan Sinh không ngờ hắn sẽ hỏi thế, “Không phải, là…”

Y nói, Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu lên nhìn, như đợi y nói cho xong.

Phương Lan Sinh nghiêng đầu đi chỗ khác, cười khan mấy tiếng, không khí lúc này đột ngột trở nên lúng túng.

“Có nói ngươi cũng không biết.”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Ta từng thấy nó sáng nay.” Hắn nghĩ một lát, mắt lại nhìn thẳng Phương Lan Sinh đang nhìn ngược lại.

Có câu này hắn giấu trong lòng tới tận trưa, giờ nhìn thấy Phương Lan Sinh một mình ở đây, chẳng biết vì sao hùng hùng hổ hổ chui vào đây, cũng chỉ vì muốn nói lời này.

“…Cũng không… không khó coi.”

Sáng nay…

Không… không khó coi…?

Phương Lan Sinh ngốc tại chỗ.

Sáng nay… thứ này… ở trên đầu mình.

“Cái, cái gì không khó coi! Đây là đồ của nữ tử, ta là nam nhân!” Phương Lan Sinh mạnh xoay người, hai tay nắm chặt, Bách Lý Đồ Tô ngẩng lên một quyền kia đánh tới cằm hắn.

“Nam nhân dùng nó sao lại kêu đẹp mắt, ngươi căn bản đang sỉ nhục ta!”

Phương Lan Sinh tức giận, làm Bách Lý thiếu hiệp chẳng biết làm sao.

Vất vả lắm mới dám nói ra…

Lại làm Phương Lan Sinh nổi giận, Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, trong lòng khẽ thở dài.

Chậm rãi khoanh tay, hắn lạnh mặt, “Không khó coi là khen nó, không phải ngươi.”

Phương Lan Sinh nghe thế càng tức giận, đầu gỗ thối này đúng là rảnh rỗi quá tìm người đi gây sự, “Ngươi!” Y vung tay tới, vung đến ngang tai Bách Lý Đồ Tô bị hắn vươn tay bắt lấy.

“Hử…” Phương Lan Sinh muốn giật ra, ngẩng đầu trừng trừng lườm Bách Lý Đồ Tô, đối phương cũng cụp mi nhìn y.

“Ai, ta nói hai vị nghe, có thể yên tĩnh được không?”

Trên giường đang yên đang lành đột nhiên than lớn một tiếng, Phương Lan Sinh quay đầu nhìn sang, Bách Lý Đồ Tô cũng lập tức buông tay thu về.

Duẫn Thiên Thương chậm chạp xoay người trên giường, “Ồn áo như vậy, có để người khác ngủ không?”

Lúc Tình Tuyết về thì thấy hai người Phương Lan Sinh và Bách Lý Đồ Tô đứng thẳng tắp ngoài cửa như thể chịu phạt, nàng nhòm đầu vào trong, thấy Duẫn Thiên Thương đang bắt chéo chăn ngồi trên giường uống rượu.

“Duẫn đại ca!” Tình Tuyết nhìn hắn một cái rồi nhìn Phương Lan Sinh, “Lan Sinh, sao cậu với Tô tô…”

Phương Lan Sinh thấy Phong Tình Tuyết về, phát hiện bản thân cuối cùng cũng có thể đi, “Quỷ say rượu không sao, không có chuyện gì, Tình Tuyết ta đi đây.”

Y nói rồi vẫy tay với nàng, đi được vài bước phát hiện người nọ cũng theo sau. Hai người song song đi tới hành lang trước mặt, Tình Tuyết nhìn thấy nhíu mày, “Tô Tô… Lan Sinh…”

Tương Linh tìm khắp nơi không thấy Bách Lý Đồ Tô đâu, cuối cùng đụng phải hắn trên hành lang.

“Đồ Tô ca ca, Tương Linh nhìn thấy một con cá đẹp lắm!”

Hồng Ngọc theo sau, nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đứng như khúc gỗ bị Tương Linh lôi kéo, bên cạnh là Phương Lan Sinh cúi đầu lườm nguýt bộ dạng “Đầu gỗ thì có gì hơn người, có cho hắn xem cá đẹp hắn cũng chả biết đường cảm nhận…”

“Tới boong tàu xem một chút đi hầu tử.” Hồng Ngọc cười nói.

Ra đến boong tàu, Bách Lý Đồ Tô buồn chán ngồi một cục, Tương Linh tự nhiên cùng Phương Lan Sinh sáp thành một cặp chơi chung, Hồng Ngọc đứng với Bách Lý Đồ Tô nói về chuyện luyện đan cải tử hoàn sinh.

Bách Lý Đồ Tô kể về chuyện mẹ hắn.

“Khi còn bé, mẹ rất nghiêm khắc với ta, bản thân luôn vội vàng bận bịu, không giống những người mẹ khác, nói nhiều nhưng cẩn thận từng li từng tí.”

“Lúc đầu, ta nghĩ là do mẹ không thương ta… Sau này trưởng thành rồi, thông hiểu nhiều chuyện mới biết không nên có cái nhìn như vậy.”

Giọng nói hắn rất trầm, ở trên boong tàu rộng rãi nghe không rõ lắm, Hồng Ngọc cụp mi như suy nghĩ, ngẩng lên đã thấy phía sau Bách Lý Đồ Tô thấp thoáng thân ảnh xanh nhạt đứng ở cạnh rương.

“Ta vẫn muốn mẹ ta sống lại, bất kể có thành công hay không.”

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, “Ta và mẹ… còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói, chưa kịp hỏi…”

Hồng Ngọc gật đầu, vừa đi về sau Bách Lý Đồ Tô vừa chậm rãi nói, “Bách Lý công tử, có lẽ, thân nhân công tử yêu quý công tử nhiều hơn công tử vẫn nghĩ rất nhiều.”

Bách Lý Đồ Tô quay đầu nhìn nàng, những khi nói chuyện với Hồng Ngọc, Bách Lý Đồ Tô luôn có cảm giác mình đang nói chuyện với trưởng bối, cực kì an tâm.

“Tình cảm con người thật đẹp, cố chấp, nồng cháy…” Hồng Ngọc nói, vươn tay ra sau cái rương, lôi kéo người trốn đằng sau ra, “Ngươi nói phải không, hầu tử?”

Phương Lan Sinh đứng nghe lén một hồi, đang buồn bực nghĩ không biết mẹ đầu gỗ với hắn ra sao, đột nhiên bị lôi ra ngoài nhất thời luống cuống.

“Làm, làm gì vậy… ta, ta chỉ đi ngang qua, đừng kéo ta!”

Bách Lý Đồ Tô nhìn y cau mày lại, Hồng Ngọc khẽ cười, “Nếu quan tâm công tử, sao không tự mình hỏi thăm đứng nghe lén cái gì?”

Phương Lan Sinh nói “Ai thèm quan tâm hắn” rồi gãi đầu, Hồng Ngọc liếc nhìn Bách Lý Đồ Tô trầm mặc nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh, lắc đầu nói, “Ta đi xem tiểu Linh nhi chạy đâu mất rồi…”

Phương Lan Sinh thấy nàng đi rồi lặng lẽ ngẩng đầu, thấy đầu gỗ khoanh tay trước ngực trên cao nhìn xuống mình, y cãi cố, “Ta không nghe lén, ta đi ngang qua, trùng hợp nghe được.”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, hắn nói những chuyện này với Hồng Ngọc, không bao giờ nghĩ Phương Lan Sinh lại nghe được.

Phương Lan Sinh… y không hiểu nổi cảm giác từ nhỏ đã mất mẹ là như thế nào, có lẽ còn cảm thấy Bách Lý Đồ Tô kì quái, không hiểu được hắn.

Hắn xoay người định đi, Phương Lan Sinh thấy thế thì đuổi theo, “Ai, chờ đã!”

Phương Lan Sinh không thích mình thế này lắm, vừa rồi còn cãi nhau đánh nhau với đầu gỗ một trận như nước với lửa, giây sau nghe chuyện của hắn đã không cầm lòng được muốn quan tâm.

Bách Lý Đồ Tô quay đầu, Phương Lan Sinh phanh lại đúng lúc mới không đâm vào người hắn.

“Chuyện gì?” Bách Lý Đồ Tô hỏi, trong giọng lại có chút khẩn trương chờ mong, đương nhiên sẽ không ai phát hiện ra.

Phương Lan Sinh gãi gãi đầu, “Ngươi… ngươi và mẹ ngươi…”

Y lắp bắp nói không thành câu, Bách Lý Đồ Tô ngoài ý muốn kiên nhẫn đứng nghe.

“Nhỡ… nhỡ thuốc kia không được thì làm sao? Nhỡ mẹ ngươi không sống lại được…”

Bách Lý Đồ Tô cụp mi, “Chỉ là thử một lần xem sao.”

Phương Lan Sinh tự mình lẩm bẩm, “Nếu không chắc chắn thành công, đừng ôm hi vọng quá lớn được rồi, nhỡ không làm được… a phi phi!!” Y bỗng nhiễn ý thức mình đang nói gở, ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô quả nhiên đã sầm mặt lại, “Đầu gỗ, ý ta là…”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Ta biết.”

“…Ta chỉ không muốn tới lúc đó, ngươi sẽ thất vọng…” Phương Lan Sinh nói nhỏ, lại lắc đầu, “Ta đoán là sẽ được thôi, y thuật của Thiếu Cung rất cao.”

Bách Lý Đồ Tô Ừ một tiếng rồi không nói nữa.. Phương Lan Sinh cũng yên tĩnh lại, trên boong thuyền không còn một bóng người nào khác, chỉ có gợn sóng lăn tăn bên ngoài cửa sổ.

“Đa tạ.” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nói.

Phương Lan Sinh ngẩng đầu, nhìn hắn: “Khách, khách khí cái gì, không phải đều là bạn…”

Phương Lan Sinh cuối cùng cảm thấy lúng túng đến mức cần phải chạy trốn, trên boong giờ chỉ còn mỗi hai người, mà đến khi y chạy về tới cửa phòng mình thấy Bách Lý Đồ Tô cũng đi vào thì há hốc miệng ra.

Thầm nghĩ có lẽ Bách Lý Đồ Tô cũng không biết trước, hắn đi đằng sau đóng cửa lại, trầm mặc đặt kiếm lên bàn, ngước mắt nhìn Phương Lan Sinh đứng đối diện đang cứng đờ há hốc nhìn mình.

Hai người nhìn nhau một cái, Phương Lan Sinh lúng túng cười, “Đầu, đầu gỗ là ngươi ư…” /là hỏi ng chung phòng với ẻm là nó ư ấy/

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, dưới ánh nến đi tới trước giường, hắn không cởi quần áo trực tiếp nằm xuống.

Đưa lưng về phía Phương Lan Sinh, nhắm mắt lại nhưng bàn tay vô hình trung khẩn trương siết chặt.

Phương Lan Sinh đọc sách không nổi, nhẹ thở dài một cái, tới cạnh bàn rót một chén nước trà, uống rồi mới vào giường nằm, thành thật chui vào chăn quấn mình thành quả cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.