[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 33



Phương Lan Sinh ăn nói vụng về chẳng biết nói gì, lắp bắp trả lời. Cũng chẳng biết Bách Lý Đồ Tô có nghe hay không, hắn nhắm mắt cúi đầu tựa trên hõm vai y, dựa vào lưng người nọ cố sức ôm sát.

Phương Lan Sinh dùng hết sức cõng Bách Lý Đồ Tô bất tỉnh tới ngồi dưới tàng cây tránh mưa. Y cũng ngồi dưới đất, mất sức chín trâu hai hổ mới đẩy được tay hắn ôm mình ra, sờ thấy lòng bàn tay hắn nóng hầm hập thì không nhịn được lo lắng nhíu mày.

Đầu gỗ… có phải bị bệnh rồi không…

Y vô thức kéo tay Bách Lý Đồ Tô, nắm lấy nó, không ý thức được hai người quá thân mật, chỉ cảm thấy an tâm hơn một chút.

Lúc Phương Lan Sinh đang ngồi bẻ đốt ngón tay tính xem đã bao ngày Bách Lý Đồ Tô chưa ăn cơm, Bách Lý Đồ Tô bên cạnh tỉnh lại. Trong mơ hắn cô độc nhìn mẹ rời đi, không ngờ khi tỉnh lại thấy có người đang nắm tay mình, quay đầu nhìn người nọ đang cúi đầu lẩm bẩm gì đó. Bách Lý Đồ Tô dùng tay còn lại lau nước trên mặt, hắn cũng biết mình bị xối nước tỉnh lại.

“Bảy ngày, tám ngày…”

Phương Lan Sinh một bên tự mình lẩm bẩm, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu liếc mắt nhìn y, hắn tựa lưng trên thân cây, một tay vuốt cái trán nóng hổi của mình, tay kia bị Phương Lan Sinh nắm lấy. Hắn cơ hồ khẽ chấn động, Phương Lan Sinh cảm giác được hắn tỉnh vội vã quay đầu, nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm tay hai người nắm chung một chỗ.

“Ngươi tỉnh rồi?” Phương Lan Sinh nhìn theo Bách Lý Đồ Tô thấy mình đang cầm tay hắn, nháy mắt lúng túng, “Ta….”

Bách Lý Đồ Tô nghe thấy giọng y, yên lặng nhìn, chỉ thấy Phương Lan Sinh luống cuống lắp bắp bộ dạng ngốc cực kì, làm bộ rút tay về, “Ta… sợ, sợ ngươi sát khí tái phát… nên học Tình Tuyết… không phải không phải, là ta…”

Y rút tay về, Bách Lý Đồ Tô lại nắm ngược trở lại lôi về chỗ cũ.

“Ta…” Phương Lan Sinh cứng đờ nhìn hắn.

“…” Bách Lý Đồ Tô mím môi chẳng nói một lời, hắn còn ủ rũ không có tinh thần, tay bên người gắng sức nắm tay Phương Lan Sinh.

“Đầu gỗ.”

“…”

“…Ngươi… ngươi có sao không?”

“…”

Phương Lan Sinh dùng tay kia gãi đầu, rồi cúi đầu, chẳng biết nói gì, nhưng cảm thấy không nói thì lại không được.

“Ngươi… ta, ta cũng không biết… ngươi chưa ăn cơm, giờ lại không nói gì, ngươi…”

“Con người mà, rồi đều phải chết,” Lan Sinh lẩm bẩm như tự nói với mình, cũng không nhìn Bách Lý Đồ Tô, “Chết cũng là mở đầu cho cuộc sống mới, mẹ ngươi dù không sống lại, nhưng khi bà luân hồi sẽ được sống cuộc sống mới, chúng ta đừng chỉ nghĩ về hiện tại…”

Bách Lý Đồ Tô quay đầu nhìn y, hơi mở mắt kinh ngạc nhìn Phương Lan Sinh còn dính ướt nước.

Y… đang an ủi hắn…?

Phương Lan Sinh tự mình nói đạo lý, chẳng để ý chút nào tới biến hóa người bên cạnh, đến tận khi Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nhắm mắt lại, nghiêng đầu ngã vào bả vai y.

“…Tuy mẹ ngươi không còn ở đây, nhưng chúng ta vẫn…” Phương Lan Sinh xòe tay kia ra, đột nhiên cảm giác trên vai nằng nặng. Y ngây ngốc nghiêng đầu, nhìn thấy nửa gương mặt đầu gỗ tựa trên vai mình.

Trận mưa ở Ô Mốc Linh Cốc rơi suốt một đêm mới ngừng, mái hiên nhỏ vẫn còn giọt nước tí tách rơi xuống. Hồng Ngọc đứng ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn bóng hai người dưới tàng cây đối diện.

“Hồng Ngọc tỷ,” Tình Tuyết đằng sau gọi, “Lan Sinh mãi chưa trở về, chúng ta đi tìm Tô Tô được không?”

Hồng Ngọc lắc đầu, trầm mặc che ở cửa.

“…Đầu gỗ?… Ai, tỉnh, tỉnh dậy…”

Phương Lan Sinh cúi đầu gọi hắn, gọi nửa ngày trời cũng không thấy hắn đáp lại. Không khí vẫn còn mùi ẩm ướt sau mưa, đất dưới chân có điểm mềm, y hơi nghiêng để Bách Lý Đồ Tô nằm dựa trên lưng mình rồi đi.

…Thân thể hắn cực kì nóng… Phương Lan Sinh nghĩ trước đây toàn là đầu gỗ cõng mình, trước giờ y chưa từng cõng hắn, hôm nay siêu vẹo đi trên đường, như con ruồi không đầu vào một gian phòng trống, đỡ đầu gỗ nằm trên giường.

Tìm thảm đắp lên người hắn, Phương Lan Sinh cởi túi thư xuống để một bên, xoay người đặt mông ngồi ở mép giường.

Phương Lan Sinh định trông chừng Bách Lý Đồ Tô ngủ, nhưng ngồi im lặng một hồi bản thân cũng dần ngủ mất. Y kì thực đã kiệt sức từ lâu, từ lúc tới Hồng Diệp hồ tìm đầu gỗ về chưa được nghỉ ngơi giây nào. Bách Lý Đồ Tô đứng trên tế đàn hứng mưa, Phương Lan Sinh ở dưới lo lắng cũng hứng trọn một đêm mưa, quần áo ẩm ướt còn dính trên người. Phương Lan Sinh gật gù ngả đầu trên giường, vô thức theo hơi ấm của đầu gỗ mà dựa vào.

Ban đêm Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại, đôi mắt màu máu đầy uể oải. Hắn không biết cỗ thân thể này từng trải qua cái gì, chỉ cảm thấy mệt, mệt đến muốn ngất đi. Mấy ngày không gặp Phương Lan Sinh, vừa tỉnh đã thấy y nằm ngay trước mặt, hắn bèn lôi Phương Lan Sinh vào trong nằm.

Kéo quần áo ẩm ướt trên người y xuống, tách hai chân đối phương đi vào, Phương Lan Sinh không tỉnh tảo mơ hồ “Ừm” một tiếng, môi hơi giương chưa kịp nói đã bị người chặn lại.

Dây cột tóc rơi trên gối, đầu gỗ đỡ đầu y, cả người Phương Lan Sinh bị hắn kiềm chặt không cựa quậy nổi, huyệt động giữa hai chân bị hạ thân nóng hổi của hắn trừu động.

“Chậm một chút, đầu gỗ…”

Hai tay Phương Lan Sinh nắm chặt tấm thảm trên lưng hắn, hạ thân trước mắt vì bị chơi đùa bắt đầu cương lên, đầu gỗ còn bắt đầu dùng tay vuốt ve nó, Phương Lan Sinh ẩn nhẫn cau mày, bên dưới càng thêm thắt chặt.

“…Lan… Sinh…” Đầu gỗ cố sức ôm lấy Phương Lan Sinh, nhìn thẳng đối phương,cúi xuống hôn lên đôi môi run rẩy.

Phương Lan Sinh ngồi trong lòng hắn, dưới thân không ngừng co rút cắn nuốt hạ thân đầu gỗ, trên trán toàn là mồ hôi, viền mắt đỏ lên như muốn khóc. Trên mặt Bách Lý Đồ Tô đều là mệt mỏi, vẫn cật lực dùng sức ôm lấy y.

Một hồi lăn lộn, đã tới nửa đêm.

Phương Lan Sinh không mặc quần áo nhìn vào cực kì nhỏ gầy, đặc biệt mấy ngày gần đây chịu khổ ở Ô Mốc Linh Cốc, người càng gầy đi một vòng, người ôm còn ngại đau. Phương Lan Sinh không để ý, Bách Lý Đồ Tô phạm vào sát khí lại nhận ra. Hắn quấn Phương Lan Sinh vào trong thảm rồi ôm lấy y cùng nhau chìm vào giấc ngủ, Phương Lan Sinh ngủ không được lâu, sau vì nóng quá mà tỉnh dậy.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy đầu gỗ, y đỏ mặt vội lui lại, dùng tấm thảm đắp lại trên người hắn.

Đỡ đầu giường đứng dậy mặc y phục, Phương Lan Sinh buồn bực ngồi bên giường, vươn tay sờ trán đầu gỗ, cảm giác nóng bỏng tay.

…Mới vừa rồi còn lên tinh thần như vậy, không để người ta được ngủ trọn một giấc… Chớp mắt một cái, đã yếu thế này…

Phải làm thế nào giờ.. trán hắn vẫn nóng hầm hập.

Hồng Ngọc đứng ở ngoài, nhìn thấy Phương Lan Sinh —— áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời, gương mặt còn vương chút ửng hồng, khập khễnh ra khỏi cửa phòng, dùng dây cột tóc trong tay mang ra ngoài hiên hứng nước mưa từ mái nhà. Ban đêm gió thổi tới, lộ rõ thân thể y trong bóng đêm, quả thực gầy đến nỗi giống hệt một đứa trẻ còn chưa qua tuổi trưởng thành.

Nước mưa trộn lẫn sương đêm, nhanh chóng làm dây cột tóc ướt sũng, Phương Lan Sinh cầm nó như cầm bảo bối vội chạy về phòng. Hồng Ngọc cách khe cửa sổ nhìn thấy y ngồi lại bên giường, cẩn thận đặt nó trước trán công tử.

Không khí có tiếng động nhè nhẹ, nghe như ai cười khẽ, Phương Lan Sinh quay đầu nhìn ra cửa lại chẳng thấy ai. Y cũng không suy nghĩ nhiều, đi ra khép cửa sổ rồi quay về ngồi nhìn đầu gỗ, nhủ thầm lát nữa thay nước cho đầu gỗ một lần, chẳng ngờ được một lúc đã ngủ mất.

Bách Lý Đồ Tô đang ngủ nghe thấy tiếng kêu của A Tường, hắn tỉnh lại, ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào đặc biệt chói ép hắn nhắm mắt lần nữa.

Cả người bị thảm bao lấy, Bách Lý Đồ Tô ngây ngô chớp mắt mấy cái, đầu óc không mấy rõ ràng nhớ lại: Hắn và Phương Lan Sinh ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, Phương Lan Sinh lúc đó nói luyên thuyên gì đó, còn hắn bên cạnh dần dần không mở nổi mắt ra.

Sau đó thì… Hắn tới đây bằng cách nào… Đây là đâu?

Bách Lý Đồ Tô không biết, hắn cau mày cảm thấy đau đầu, trên giường ngoài hắn chẳng có ai, hắn bèn ngồi dậy.

Trong nháy mắt, dải dây cột tóc từ trên trán rơi xuống trước mặt.

Dải dây xanh nhạt rơi trên tay trước ngực, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn, dường như chưa kịp phản ứng lại cái này tượng trưng cho cái gì.

“…Tô Tô sao lại ngủ ở đây?”

“Bí đao đâu? Sao chỉ thấy mỗi Đồ Tô ca ca?”

Hồng Ngọc đẩy cửa vào, Bách Lý Đồ Tô vẫn còn chưa hoàn hồn.

“Tô Tô!” Tình Tuyết mang cơm vào, Bách Lý Đồ Tô mới tỉnh hồn lại, vội thu dây cột tóc vào lòng bàn tay.

Phương Lan Sinh ngồi xổm trước bếp sắc thuốc, dược liệu do Hồng Ngọc mang về, nơi thâm sơn cùng cốc chẳng biết nàng ta kiếm đâu ra nữa.

Không có quạt, Phương Lan Sinh dùng tay hươ qua lại, được một lúc thì ngả về sau dựa vào tường, lúc này eo mỏi lưng đau, y không có thời gian nghỉ ngơi chút nào.

Sau cơn mưa trời quang mây tạnh, Phương Lan Sinh ngồi đờ ra, lát sau thấy Tình Tuyết và Tương Linh từ cây cầu đối diện đi tới báo Bách Lý Đồ Tô đã tỉnh lại cũng ăn cơm rồi, bảo hai người các nàng về đây lấy thuốc. Phương Lan Sinh đứng dậy, đầu óc ong ong hơi choáng cả người nhất thời lảo đảo, phải đỡ tường mới đứng vững.

Tình Tuyết định chạy tới, nhưng Phương Lan Sinh đỡ tường một lúc đứng vững vàng như không có chuyện gì. Nàng cười cười, trong lòng tự biết Phương Lan Sinh mấy hôm nay chịu nhiều vất vả, thực tế mọi người chẳng ai là nhàn hạ.

Nàng ngồi xổm múc thuốc rồi rời đi, chỉ còn Tương Linh vẫn ngồi dưới đất cau mày.

“Tương Linh, muội sao thế?” Phương Lan Sinh sờ trán mình thấy không nóng, chẳng biết vì sao lại choáng đầu nữa, có lẽ là vì ngủ không ngon giấc.

Y ngồi xổm trước mặt Tương Linh hỏi.

“Đồ Tô ca ca bị bệnh, Tương Linh giúp Đồ Tô ca ca hái thuốc… kết quả bị trẹo chân…” Tương Linh buồn rầu kể.

Phương Lan Sinh ngẩn ra, “Hái thuốc? Không phải nữ yêu quái…”

“Hồng Ngọc tỷ không quen đường núi, Tương Linh định theo giúp tỷ tỷ, vậy mà… Tương Linh đúng là vô dụng.” Nàng nói rồi che mặt bắt đầu khóc.

Phương Lan Sinh nhìn thấy lập tức luống cuống xua tay, “Không không, thuốc hái được, may là nhờ có muội! Muội bị đau chân sao còn chạy ra ngoài, phải sớm nghỉ ngơi.”

Tương Linh cúi đầu, “Tương Linh muốn xem Đồ Tô ca ca…”

“Nhưng muội cũng bị thương mà…”

“…”

Phương Lan Sinh duỗi tay, xoay người ngồi xổm trước Tương Linh, đưa lưng về phía nàng, “Được rồi, nếu không… ta cõng muội đi xem hắn nhé?”

Tương Linh chớp mắt mấy cái nhìn Phương Lan Sinh không nói gì. Phương Lan Sinh quay đầu lại, ngượng ngùng, “Muội, không muốn ta cõng?”

Tương Linh lắc đầu, “…Tương Linh sợ Đồ Tô ca ca thấy, sẽ nghĩ Tương Linh vô dụng… sẽ lo lắng…”

“Đồ Tô ca ca là người tốt, Tương Linh không muốn ca ca lo…”

Phương Lan Sinh ngẩn người, y nhìn mặt đất một hồi thở dài, “Tương Linh, muội thích đầu gỗ lắm à?”

Tương Linh vuốt ve bím tóc, nhãn thần mơ màng nhìn y.

Phương Lan Sinh lắc đầu, nghĩ mình hỏi kì quái nên lại đưa tay ra, “Ta cõng muội tới trước cửa, rồi để muội tự đi vào, được chưa?”

Tương Linh mơ hồ nghĩ, Lan Sinh không còn giống như xưa nữa, mấy ngày nay ở Ô Mốc Linh Cốc, bí đao không ngốc chút nào, luôn đứng ra làm thay mọi người nhiều chuyện, giờ còn có thể chăm sóc nàng.

Hồng Ngọc tỷ tỷ cũng nói, công tử gặp chuyện, hầu tử cũng người lớn hơn.

Khi đó Tương Linh không phục bĩu môi nói, “Tương Linh cũng có thể…”

Hồng Ngọc cười dỗ nàng, “Tương Linh cũng giúp rất nhiều.”

Phương Lan Sinh cẩn thận đỡ đùi Tương Linh, cõng nàng trên lưng chậm rãi qua cầu, Tương Linh bám vai y, dựa người trên lưng Phương Lan Sinh, mũi ngửi thấy mùi đàn hương nhè nhẹ.

Giống như… Đồ Tô ca ca… Tương Linh cúi đầu nhìn lọn tóc rủ sau gáy Phương Lan Sinh, trong lòng có cảm giác bí đao thật sự trưởng thành, nàng có cảm giác an toàn như được bảo vệ…

Dù bí đao vẫn là bí đao… ngốc hơn Đồ Tô ca ca rất nhiều… Tương Linh vòng qua ôm cổ Phương Lan Sinh: Nhưng bí đao hiện tại thật là tốt.

Phương Lan Sinh không hề ngờ rằng hình ảnh mình trong lòng tiểu bằng hữu Tương Linh đã đáng tin cậy hơn một chút, y cõng Tương Linh tới trước cửa phòng đầu gỗ mới cẩn thận đỡ nàng xuống. Bên tai nghe thấy giọng hắn, hình như đang nói gì đó với Hồng Ngọc và Tình Tuyết. Phương Lan Sinh nhìn Tương Linh đi vào, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, vội đỡ tường ngồi xuống.

Bách Lý Đồ Tô uống thuốc xong, cảm ơn mọi người giúp đỡ, cánh tay giấu sau lưng vẫn nắm chặt dải dây cột tóc. Chờ mọi người đi hết, hắn mới ra trước cửa phòng, nhìn thấy một góc túi thư lộ ra dưới tàng cây cách mình không xa.

Phương Lan Sinh ngồi dưới tàng cây mà hai người ngồi hôm đó, lười biếng phơi nắng. Bầu trời trong xanh, y cầm trong tay một cuốn sách, tựa trên thân cây hơi khép mắt hưởng thụ, khi mở mắt ra thì thấy có người ngồi xổm trước mắt từ bao giờ.

Y hơi ngẩn ra, trừng mắt nhìn đầu gỗ từ đầu tới chân, “Đầu gỗ?” Người nọ lẳng lặng nhìn y, hầu kết giật giật, trong tay nắm vật gì đột nhiên giơ lên che trước tầm mắt Phương Lan Sinh.

Phương Lan Sinh nhìn dây cột tóc trong tay hắn, phản ứng lại nhớ buổi sáng mình dùng nó giúp hắn hạ nhiệt. Y thẳng lưng ngồi, nhìn thấy đầu gỗ đã sang bên cạnh ngồi xuống cùng mình.

Phương Lan Sinh gãi đầu, làm như ngẩng đầu ngắm ánh mặt trời, trong đầu nghĩ ngợi nên mở miệng nói cái gì, bàn tay chống bên người đột nhiên bị người nắm lấy.

Bàn tay do quanh năm tập kiếm xuất hiện lớp chai mỏng, hữu lực nắm chặt tay Phương Lan Sinh.

“Ngươi…” Phương Lan Sinh quay lại nhìn hắn, nghẹn họng không biết nói gì.

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, tóc mái che tầm mắt của hắn, Phương Lan Sinh không thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này.

“Cảm ơn.”

Hắn do dự chốc lát đột nhiên nói, Phương Lan Sinh còn tưởng mình nghe lầm, chớp mắt, đầu gỗ nói cảm ơn y, đúng là hoang đường.

“Đầu gỗ biết nói cảm ơn…” Phương Lan Sinh run run cười rộ lên, ngữ khí như không thèm để ý, ánh mắt lại nhìn chăm chú nơi Bách Lý Đồ Tô nắm tay mình.

Bách Lý Đồ Tô không đáp lại khiêu khích của y, ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn, “…Nhiều ngày nay, cảm ơn ngươi…”

“Không, không cần…” Phương Lan Sinh định khách khí nói gì đó, lại cảm giác tay đầu gỗ càng thêm siết chặt.

“…”

Hắn không nói lời nào, nhất thời bốn phía yên tĩnh. Phương Lan Sinh cũng không luyên thuyên chỉ nhìn hắn.

Bởi y cảm thấy đầu gỗ nắm tay mình thì không tự nhiên lắm, giọng nói phát ra cũng khiên cưỡng.

“Đầu gỗ, mấy ngày nữa Tương Linh muốn đi thăm Dung gia gia của nàng, chúng ta cũng đi theo.”

“Ngươi, ngươi có đi cùng chúng ta không?”

Bách Lý Đồ Tô trầm mặc một chốc, “…Dung gia gia?”

Phương Lan Sinh gãi đầu, “Là gia gia của Tương Linh…”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Mọi người vì ta vất vả nhiều ngày rồi, ta… không thể làm gì hồi báo.”

“Tương Linh nếu muốn đi đâu, ta đương nhiên đi theo.”

Phương Lan Sinh hơi ngạc nhiên, “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ ở đây, tạm thời không muốn rời nhà…”

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, ngừng một chút mới nói, “Người nhà chẳng còn, nơi đâu là nhà.”

Phương Lan Sinh há hốc miệng, thầm nghĩ mình vừa nói điều không phải, chọc đầu gỗ hắn nhớ vấn đề này.

Vội vã xua cái tay còn lại, “Đừng, đừng nói vậy!”

Bách Lý Đồ Tô nghiêng đầu nhìn y, con ngươi đen kịt bên trong là gương mặt lo lắng của Phương Lan Sinh.

Hắn ý thức được không nên nói vấn đề này với Phương Lan Sinh, như thể con thú tự mình vạch ra vết thương bản thân, mong chờ đối phương trấn an vết thương cho mình. Ý nghĩ trong đầu làm Bách Lý Đồ Tô hốt hoảng, không biết vì sao mình đột nhiên chủ động nói vấn đề này với Phương Lan Sinh. Mà khi hắn âm thầm tìm cách chuyển hướng đề tài, Phương Lan Sinh lại bắt đầu huyên thuyên không ngớt không để hắn chen vào.

“Kì thực ngươi nhà… nơi nào chẳng có người nhà, ngươi xem, chúng ta bằng hữu, đi chung ở chung cũng coi như người một nhà, ngươi đâu có cô đơn một mình, ngươi nếu muốn người nhà…” Phương Lan Sinh suy nghĩ một lát, gãi đầu, “Người nhà ta rất đông, trên ta có năm tỷ tỷ, trong nhà ta là con trai độc nhất, cảm giác nhà đông người là như thế nào… ngươi, nếu muốn, có thể tới nhà ta…”

Phương Lan Sinh thực sự là không biết cách an ủi người khác, những lời này người ngoài nghe vào tám phần mười đều nghĩ là Phương Lan Sinh đang chế nhạo Bách Lý Đồ Tô. Mà Bách Lý Đồ Tô nghe từ đầu đến cuối, vẫn còn nắm tay y thật chặt, không chịu buông ra.

Phương Lan Sinh cũng không hề biết Bách Lý Đồ Tô đang im lặng suy nghĩ lời mình có ý nghĩa gì, chỉ thấy con ngươi hắn lúc sáng lúc tối, giọng nói trầm thấp như đầm sâu, “Nhà ngươi… là ở Cầm Xuyên?”

Phương Lan Sinh gật đầu “Đợi Tương Linh đi thăm gia gia nàng, ta, ta cũng muốn về thăm nhà một chút…”

Bách Lý Đồ Tô trầm mặc, không nói gì thêm. Phương Lan Sinh đợi nửa ngày bỗng nhiên mở miệng.

“…Đầu gỗ, ngươi…”

“…”

“Ngươi nắm tay ta làm gì?”

Bách Lý Đồ Tô giật nảy, đột nhiên để ý mới thấy bàn tay mình nắm lấy dường như khẩn trương đến cứng đờ.

“Phương Lan Sinh.” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nói.

Phương Lan Sinh nghe thấy hắn gọi tên mình thì sửng sốt, đồng hành suốt mấy tháng nay Bách Lý Đồ Tô chưa từng gọi tên y.

Gần đây thì… trong vòng hai ngày gọi hai lần, “Cái, cái gì…” Phương Lan Sinh ậm ừ nói.

Bách Lý Đồ Tô có rất nhiều điều muốn hỏi Phương Lan Sinh, bởi vì chuyện này chuyện nọ mà chưa hỏi được. Nhưng khi vất vả mở miệng ra hỏi, Phương Lan Sinh lại làm như không biết gì.

Giống như bây giờ, hắn hỏi ngày hôm qua khi mình bất tỉnh ai chiếu cố hắn, vì sao trước đây mỗi buổi sáng mở mắt đều thấy Phương Lan Sinh nhưng hôm nay lại không. Thường ngày hắn không nói gì, khi mở lời hỏi đều hỏi những câu trọng tâm, Phương Lan Sinh ấp úng… khác một trời một vực thường ngày lanh miệng, chỉ ngồi tại chỗ buồn bực cúi đầu không nói câu nào.

Phương Lan Sinh có bí mật, hoặc ít nhất là có chuyện gạt Bách Lý Đồ Tô, mà xem ra là gạt tất cả mọi người thì đúng hơn.

Bách Lý Đồ Tô nghiêng đầu nhìn Phương Lan Sinh, hắn không hiểu được Phương Lan Sinh đang nghĩ gì, trực giác mách bảo Phương Lan Sinh biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết, nhưng Phương Lan Sinh lại không chịu mở miệng.

Bách Lý Đồ Tô thấy y không đáp, cũng không hỏi lại nữa.

Mặt trời lên cao tận đỉnh đầu, chùm sáng từ trên cao xuyên qua kẽ lá chiếu sáng từng tấc vách núi, xung quanh luôn luôn tĩnh mịch, không khí sau ngày mưa vẫn còn mùi ẩm ướt. Phương Lan Sinh vẫn yên lặng khi bị dồn hỏi, hiện tại thấy không khí im lặng quá mức thì không nhịn được, thấp giọng thở ra một hơi.

“Đầu gỗ, ngươi… đừng chỉ hỏi ta, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“…Chuyện gì?” Bách Lý Đồ Tô chuyển tròng mắt nhìn sang y.

Phương Lan Sinh đỏ mặt, vội cúi đầu, “Trước đó, ở Long Tiêu cung, ngươi lấy đâu nhiều bạc như vậy?”

“…”

Bách Lý Đồ Tô ngẩn ra, đương nhiên không ngờ Phương Lan Sinh vẫn còn nhớ chuyện này.

“Cả vì sao… bà chủ Long Tiêu cung lại đòi ngươi một nghìn lượng.”

Phương Lan Sinh bĩu môi nói tiếp, “Trước đó rõ ràng đòi một nghìn năm trăm lượng, sao lại đối với ta và ngươi khác nhau.”

Bách Lý Đồ Tô dời đường nhìn không lên tiếng, ánh nắng chiếu lên vầng trán hắn, che lấp thần tình trong mắt hắn, làm Phương Lan Sinh không biết hắn đang nghĩ gì.

Y nhìn nửa ngày cũng chẳng thấy hắn đáp lại. Lát sau thấy Tình Tuyết chạy tới tìm bọn họ, nói mau chuẩn bị thu thập hành lý xuống núi.

“Tô Tô đi cùng chúng ta chứ?”

Bách Lý Đồ Tô từ dưới tàng cây đứng lên, yên lặng rút tay đang nắm Phương Lan Sinh về rồi đi theo Tình Tuyết, chừa lại mình Phương Lan Sinh còn ngồi dưới tàng cây, ngốc ra nhìn tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.