Trong nháy mắt cả thế giới an tĩnh lại, bầu trời Thanh Long trấn mây đen kín mít, trời mưa càng lúc càng lớn, khiến ban ngày ban mặt lại âm u tối tăm tựa như buổi đêm.
Phương Lan Sinh hơi giương môi, trên mặt còn vương mồ hôi chưa lau, ngây ngẩn ngẩng đầu nhưng không nhìn thấy gì cả, vẻ mặt hoảng hốt cực độ.
“Ngươi nói cái gì?”
“Lặp… lặp lại lần nữa!”
Phương Lan Sinh thất thanh hỏi, trước mắt cả người chật vật còn chưa kịp ăn mặc lại đàng hoàng, run rẩy ngồi lại một góc. Bách Lý Đồ Tô dường như bị phản ứng của y dọa sợ, vội siết tay ôm chặt vai y, đôi mắt đen kịt hoảng loạn, “Ta…”
Phương Lan Sinh giãy giụa né ra, lui dần về phía sau cố sức tránh, thân thể như bị thứ gì nghiền ép không dư một chút khí lực nào, suy yếu dựa chặt trên vách tường.
Nhìn không thấy Bách Lý Đồ Tô, nhưng y nghe thấy tiếng hắn thở vội vã.
“Đầu… gỗ?”
Y thấp giọng hỏi.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
“Có phải là ngươi không…”
Y lại hỏi.
Vẫn chẳng có ai trả lời.
“Người đâu… tại sao không nói chuyện!” Phương Lan Sinh bỗng nhiên quát lớn, trên mặt mất hết huyết sắc, môi khô run lên.
“…là ta.”
Bách Lý Đồ Tô quan sát hết thảy, trầm mặc một lát thấp giọng trả lời.
Phương Lan Sinh nghe thấy, càng cảm thấy cả người như mất hết sức lực, cắn chặt răng ép bản thân ngồi vững.
Thân thể trần truồng cố co mình lại ngồi ở một góc, hai chân trần run lên. Y đã không còn tâm trí quan tâm bản thân cảm thấy thế nào, chỉ ý thức được mình hiện tại trần truồng không mặc quần áo, cảm giác vô lực không thở nổi, chỉ muốn nhanh chóng tìm thứ gì che mình lại trước mặt Bách Lý Đồ Tô.
Trong lúc Phương Lan Sinh còn bối rối tìm cách, đã có người dùng chăn bọc cả người y lại.
Mũi Phương Lan Sinh hồng hồng vì khóc, vùi mặt trong chăn, cảnh giác dựng tai như muốn nghe thật kĩ động tĩnh đối phương.
Nhưng y chỉ nghe thấy được tiếng mưa rơi lách cách trên mái.
“Ngươi…” Phương Lan Sinh hai môi trắng bệch lắp bắp, như thể vẫn chưa tiếp nhận nổi tràng diện này, “làm sao mà…”
“Ngươi muốn hỏi, tại sao là ta?”
Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên cướp lời.
Phương Lan Sinh ngẩn ra.
Hết nửa ngày mới phản ứng lại kịp, y nỗ lực đưa gương mặt về phía Bách Lý Đồ Tô.
“Ngươi… đã biết hết rồi?” giọng y thất lạc, “Làm sao lại biết.”
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc nhìn gương mặt Phương Lan Sinh tái nhợt, đột nhiên có cảm giác yêu thương không nói được thành lời.
“Ai nói cho ngươi biết, Âu Dương Thiếu Cung?” Phương Lan Sinh hỏi, thanh âm hơi run như cố đè nén.
Hầu kết Bách Lý Đồ Tô giật giật phủ nhận, “Không.”
“Vậy làm sao mà ngươi biết được!” Phương Lan Sinh gấp gáp hỏi.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y, biết mình không thể tiếp tục giấu nữa.
“Ta…” Lời của hắn treo giữa chừng, còn chưa nói hết.
Bên ngoài có tiếng người đập cửa.
Hai người cơ hồ là cùng một lúc quay lại nhìn.
“Ai?” Phương Lan Sinh hoảng hốt hỏi.
“Đồ Tô ca ca, Đồ Tô ca ca!” Bên ngoài có người gọi.
Phương Lan Sinh ngây người.
Chưa ai kịp đáp lời, bên ngoài dường như có người cản Tương Linh lại.
“Tiểu Linh nhi, sao ra ngoài không mang dù, trước hết đừng tìm công tử vội.”
Là giọng nói của Hồng Ngọc.
“Hửm? Vì sao… Tương Linh rất nhớ Đồ Tô ca ca, muốn gặp ca ca ngay bây giờ.”
“Tiểu Linh nhi, công tử vừa cởi phong ấn, thân thể cần nghỉ ngơi, tốt nhất chúng ta cứ quay về trước…”
Phương Lan Sinh chậm chạp hô hấp, gương mặt càng tái nhợt núp ở góc giường, lẳng lặng nghe hết đối thoại bên ngoài.
Mãi đến khi Hồng Ngọc và Tương Linh đi xa, y mới gấp rút hít vào một hơi.
“Cởi…”
Y khó khăn nuốt nước bọt xuống, như thể ngay hầu có thứ gì chặn họng mình lại.
“…cởi phong ấn?”
Vẫn chẳng có ai trả lời.
Trong phòng yên tĩnh chết chóc.
Phương Lan Sinh nghĩ đến thở mình cũng không thở nổi.
“…Ngươi… đi cởi phong ấn…?”
“Ngươi đã đi…”
“Phải.” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng thừa nhận, Phương Lan Sinh không nhìn thấy được hắn hơi cúi mi.
Nhất thời Phương Lan Sinh thay đổi sắc mặt.
“Ngươi nói rằng ngươi sẽ không đi…” Phương Lan Sinh gấp rút rù rì nói, “Ngươi, ngươi lừa ta…”
Bách Lý Đồ Tô không trả lời, Phương Lan Sinh cho là hắn thầm cam chịu. Bàn tay siết lại thành quyền, run rẩy.
Nếu có thể nhìn thấy, Phương Lan Sinh nhất định sẽ đánh cho hắn một quyền.
Nhưng có đánh thì thế nào, có đánh hắn ngã lăn ra đất thì thay đổi được gì.
Cởi phong ấn…
Đầu gỗ hắn muốn tìm chết.
Ba ngày sau, hắn sẽ…
Mà thế nào, Phương Lan Sinh cau mày nghĩ, y cũng không có khả năng đánh hắn ngã.
Còn chuyện mới xảy ra, nên coi là như thế nào?
Phương Lan Sinh nhớ tới bộ dạng mình hiện tại, run rẩy hít sâu một hơi.
“Ngươi cởi phong ấn, trong đầu thấy, thấy…”
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc nhìn y, Phương Lan Sinh không biết là đang tức giận hay sợ hãi, hai tay không khống chế được run run.
Làm nhãn thần Bách Lý Đồ Tô nháy mắt tối sầm lại, “Ta… không có ý định lừa ngươi…”
Phương Lan Sinh như ngưng thở, ánh mắt bị quấn băng, ai cũng không biết ánh mắt y hiện tại thế nào.
“Không có ý định lừa ta?” Phương Lan Sinh cảm giác hai tay mình lạnh như băng, “…Nhưng ngươi đã làm rồi!”
Bách Lý Đồ Tô hít vào một hơi, đè lại vai Phương Lan Sinh như muốn trấn an y lại.
“Phải, là ta lừa ngươi.” Bách Lý Đồ Tô tiếp tục cắt ngang thừa nhận.
Trong không khí đột nhiên chỉ có tiếng thở ra hít vào gấp gáp của Phương Lan Sinh là rõ ràng, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn cảnh tượng hỗn độn trên giường. Chỉ mới vừa qua, hắn còn ôm Phương Lan Sinh ở chỗ này, làm những chuyện hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng ra…
“Phương Lan Sinh, giờ ta muốn hỏi ngươi.” Hắn bỗng nhiên nói.
Nói phân nửa, lại kì quái dừng lại.
Phương Lan Sinh như cố hết sức mới hít thở thông, vẫn luôn an tĩnh như đợi Bách Lý Đồ Tô nói.
Hầu kết Bách Lý Đồ Tô giật giật, như thể kích động vì những lời đã nhịn từ lâu.
“Ngươi, rốt cuộc nghĩ về ta như thế nào?”
Phương Lan Sinh nhất thời ngẩn ra.
“Cái, cái gì như thế nào…”
Bách Lý Đồ Tô nuốt khan một ngụm, ánh mắt gắt gao nhìn Phương Lan Sinh.
“Thích ta, hoặc là… ghét…”
Phương Lan Sinh nghe tiếng tim mình đập cuồng dã, có điểm mộng.
Bách Lý Đồ Tô nhìn bờ môi y, từ đó có thể nhìn ra tâm tình lưu chuyển của y.
Môi Phương Lan Sinh run rẩy, thanh âm mang theo vài phần luống cuống.
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này…”
Bách Lý Đồ Tô hít vào một hơi, thấy Phương Lan Sinh lảng tránh không đáp sắc mặt ngày càng đen lại.
Phương Lan Sinh im lặng, chỉ cúi đầu vùi vào chăn.
“Đầu gỗ…” qua một lát, y đột nhiên mở miệng, băng gạc che mắt y, dường như che cả tâm của y.
“Ngươi vốn dĩ… không quan tâm ta nghĩ gì, còn hỏi ta làm gì.”
Bách Lý Đồ Tô thoáng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Phương Lan Sinh.
Giọng Phương Lan Sinh hiện giờ vừa suy yếu vừa vô lực, hơi run nhè nhẹ, hắn cũng không phân rõ rằng y đang nói lẫy hay thật lòng nghĩ vậy.
“…Thôi đằng nào từ trước tới giờ, ngươi làm cái gì… ta cũng theo ngươi.”
“Trước đây ngươi không để ý tới ta, nhưng tốt xấu còn chưa từng lừa gạt ta…”
Phương Lan Sinh nói đến đây, dừng lại hít mũi một cái.
“…Ta biết nhiều lúc ta lắm lời! Ta, ta không không chế được bản thân, nhưng toàn bộ đều là thật lòng! Ta luôn coi mọi người là bạn tốt nhất của mình!”
“Ngươi… ngươi dù có thấy phiền phức, nhưng… cũng không cần… lừa ta.”
Dường như y đã nín những lời này từ rất lâu, vẫn chưa nói, cho tới ngày hôm nay mới tìm được một nơi phát tiết.
Giọng điệu ngày càng trở nên nghẹn ngào.
“Mọi người đều gạt ta, các ngươi cái gì cũng biết, chỉ lừa mình ta.” nói rồi nở nụ cười như tự cười nhạo mình, “Có phải chờ tới khi ngươi chết rồi, ta mới được biết sự thật!”
“Ngươi có tính tới lúc đó ta sẽ thấy thế nào không?”
Bách Lý Đồ Tô khóe môi giật giật, hắn cũng bị kích động.
“Phải, ta lừa ngươi, là ta sai…”
“Vậy việc ngươi đã lừa ta suốt mấy tháng nay…”
Bách Lý Đồ Tô nói đến đây, các khớp ngón tay siết chặt vào nhau đến trắng bệch, run rẩy.
“…có phải kể cả ta chết rồi, ngươi cũng không định nói ra?”
Phương Lan Sinh vốn thút thít, còn mạnh miệng lắp bắp, “Ta, ta lừa ngươi cái gì, không nói cho ngươi cái gì!”
“Tâm của ngươi!” Bách Lý Đồ Tô mạnh phản lại.
Nghe khẩu khí hắn, như thể cực kì coi trọng vấn đề này.
Phương Lan Sinh hít sâu một hơi, như thể cố gắng hô hấp.
“Tâm của ta?”
“Tâm của ta… Bách Lý Đồ Tô, ngươi rốt cuộc thật không biết, hay là giả vờ không biết!”
Y ngồi ở góc giường, đột nhiên la lớn. Đây là lần đầu tiên y gọi cả họ tên Bách Lý Đồ Tô.
Hắn kinh ngạc nhìn y một hồi.
Phương Lan Sinh cúi đầu, khóe miệng run rẩy như nhịn lại, mồ hôi theo gương mặt chảy dần xuống cổ, như thể y đang khóc.
Bầu không khí như se lại, kéo dài không tiêu tan, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn, thấy trên mắt cũng ướt át.
Phương Lan Sinh hít mũi, giọng điệu khàn khàn, từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu như đà điểu.
“Ta…”
Âm lượng không lớn, tựa như cực kì ủy khuất, “Ta vốn dĩ từ lâu… đã…”
Bách Lý Đồ Tô tựa như quên hít thở nhìn y, hắn đứng trước giường, từ trên cao nhìn Phương Lan Sinh bộ dạng chật vật.
Phương Lan Sinh lại đột nhiên không nói nữa.
Hắn dường như sẽ mãi mãi không hiểu nổi y, chậm đưa tay lau mặt một cái, thấy Phương Lan Sinh đột nhiên ngẩng mặt lên.
“…Ta với ngươi nói những cái này làm gì.”
Giọng y cực lãnh tĩnh, nhận lấy một tiếng thở hắt ra, hoàn toàn thành công ép Bách Lý thiếu hiệp cố giữ bình tĩnh giận đến điên lên.
Phương Lan Sinh bĩu môi, “Dù gì… dù gì ngươi cũng không thèm quan tâm.”
Bách Lý Đồ Tô lần này thực sự phát điên rồi.
Hắn hít thật sâu một hơi.
“PHƯƠNG LAN SINH, rốt cuộc là từ đâu nghĩ ta không thèm quan tâm tới ngươi?”
“Nếu không quan tâm, còn quay về tìm ngươi làm gì!”
Bách Lý Đồ Tô nỗ lực đè lại cơn giận nói, từ phút đầu vẫn luôn mím môi kìm nén run rẩy.
Đôi mắt tối tăm phẫn nộ nhìn trừng trừng Phương Lan Sinh, như thể muốn đem y nuốt vào.
Phương Lan Sinh nhăn mi lại, “Nếu có để tâm, tại sao lừa ta ——”
“Nếu không quan tâm ngươi!”
“…ta… sao phải hết lần này tới lần khác phải tìm ngươi nói rõ lòng mình!”
Bách Lý Đồ Tô rốt cuộc không nén được cất cao giọng, át cả tiếng Phương Lan Sinh ép y ngậm miệng.
Phương Lan Sinh hơi giật mình, nhất thời không kịp phản ứng kịp.
Cái, cái gì tỏ lòng…
Bách Lý Đồ Tô dường như cực kì tức giận, thiếu hiệp nói ít làm nhiều gặp phải một trái bí đao cái gì cũng không chịu hiểu, quả thật là không dễ nói chuyện, nhưng trái bí đao này lại chẳng phải ai khác mà là người thiếu hiệp “quan tâm”, là người thiếu hiệp không cách nào ném sang một bên được. Tình hình căng thẳng, vừa vặn Tương Linh từ ngoài xông vào, đương nhiên là hoàn toàn không biết trong phòng xảy ra chuyện gì cũng không nhìn kĩ Phương Lan Sinh ngồi trên giường, chỉ nhìn Bách Lý Đồ Tô, hỏi Đồ Tô ca ca có đói không, Tương Linh nghe nói hắn sẽ về sớm nên đã chuẩn bị cơm, vậy mà hắn lại chậm chạp không ra gặp mọi người.
Bách Lý Đồ Tô tức giận mặt mũi đen thui, hắn biết tình hình Phương Lan Sinh hiện tại từ trong ra ngoài đều không ổn, nhưng giờ hắn tâm phiền ý loạn, quả thực không muốn tiếp tục nói cùng y, chỉ sợ sẽ bị chọc cho tức chết.
Nên hắn cứ thế đi mất, để lại mình Phương Lan Sinh cùng một bãi hỗn độn. Phương Lan Sinh vẫn ngồi ngốc ở trên giường, hiển nhiên là còn chưa thoát ra được cuộc đối thoại ban nãy.
Bách Lý Đồ Tô sống chưa lâu, mới mười bảy cái xuân, nhưng đã gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện. Hắn cũng không vọng tưởng trước khi chết sẽ cùng người nào đó nói chuyện yêu đương. Gặp rồi động tâm với Phương Lan Sinh hoàn toàn là chuyện hắn không ngờ đến. Trước khi chết, có thể thổ lộ với đối phương, dù không nhận lại được đáp án, Bách Lý Đồ Tô cũng không thấy có gì hối tiếc.
Nhưng “không hối tiếc” cuối cùng ở thời điểm cởi phong ấn nháy mắt bị đánh tan.
Từ lúc Bách Lý Đồ Tô lâm vào vô thức làm những chuyện quá đáng với Phương Lan Sinh, vận mệnh đã lăn sang một lối rẽ kéo hai người lại một chỗ. Hắn từng nghĩ rằng việc động tâm với Phương Lan Sinh chỉ là trò đùa nhỏ ông trời dành cho hắn, hắn vẫn luôn không hiểu vì sao mình sinh lòng ái mộ Phương Lan Sinh —— bọn họ chỉ là hai người qua đường gặp gỡ. Ở đời gặp được người hòa hợp với mình có thể coi là tuyệt nhất, thế nhưng hắn và Phương Lan Sinh đều không thể dùng “hòa hợp” mà miêu tả đối phương.
Nhưng dù như thế, hắn vẫn động tâm. Đối với Phương Lan Sinh, hắn vẫn giữ đúng mực không tiến đến, lặng lẽ ở bên, tuân thủ nguyên tắc sống mình đặt ra. Bọn họ hai nam tử, Bách Lý Đồ Tô không mong muốn cùng Phương Lan Sinh có thể làm cái gì.
Đây là cách Bách Lý Đồ Tô yêu một người, hắn từ nhỏ tiếp nhận giáo dục của Thiên Dung thành, từ đầu tới cuối dùng chữ “nhẫn” làm đầu. Vui nhẫn, buồn nhẫn, hận cũng nhẫn, yêu lại càng nhẫn. Bách Lý Đồ Tô cảm thấy mình nhẫn rất tốt, càng cảm thấy mình nên nhẫn trong việc yêu Phương Lan Sinh. Huống hồ Phương Lan Sinh chưa từng đáp lại hắn, Bách Lý Đồ Tô nghĩ cứ nhất quyết khủng bố y bằng tâm tình mình chỉ càng gây rắc rối cho Phương Lan Sinh.
Đối với một kẻ sắp chết như hắn mà nói, nhiêu đó là đủ rồi.
Tất cả đều mĩ mãn như thế, với Bách Lý Đồ Tô chỉ cần giết được Âu Dương Thiếu Cung, hắn chết không hối tiếc. Nếu như cái bí mật kinh thiên động địa kia không bị khui ra, Bách Lý Đồ Tô có lẽ sẽ chết trong khi vẫn nghĩ như thế, không còn ân oán, tự mình giải quyết gút mắt, hắn chết cũng có ý nghĩa.
Nhưng mà hắn lại khám phá ra bí mật ấy.
Như muốn giễu cợt một Bách Lý Đồ Tô nhẫn nhịn từ trước tới nay, hoặc là vạch trần lời cự tuyệt yếu ớt của Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy từng việc từng việc một, những việc mình từng làm cùng Phương Lan Sinh mỗi tối từ mấy tháng trước tới nay —— Phương Lan Sinh kêu khóc, Phương Lan Sinh nức nở cầu xin, Phương Lan Sinh chống cự phản kháng, Phương Lan Sinh mơ màng ôm hắn cùng hắn thân mật sáp một chỗ, “Bách Lý Đồ Tô” phạm vào sát khí thần trí không tốt có thể nhớ không rõ, nhưng hiện tại hắn cực kì tỉnh táo. Hắn nhớ rõ ràng từng chi tiết như thể chính mình từng trải qua, nhớ từng biến hóa nhỏ nhặt của Phương Lan Sinh buổi đêm, nhớ mình từng đêm khi dễ Phương Lan Sinh, Phương Lan Sinh lại vẫn hảo tâm đối đãi với hắn.
Giờ nghĩ lại, tính cách huyên náo phiền toái cũng hợp tình hợp lý, đích thật là Bách Lý Đồ Tô sai trước, chứ không phải Phương Lan Sinh cố tình bới móc hắn ra.
Trong lòng Bách Lý Đồ Tô nhận thức rõ, Phương Lan Sinh trong lòng hắn, sợ rằng không chỉ còn đơn giản là “thích”.
Bọn họ sớm chẳng khác gì một cặp “phu thê”, chỉ là Bách Lý Đồ Tô vẫn không biết, mới luôn lạnh nhạt với Phương Lan Sinh. Vậy mà Phương Lan Sinh tên ngốc này, rốt cuộc vì sao vẫn cố chấp không chạy khỏi Bách Lý Đồ Tô.
Dù biết rõ một ngày còn ở cạnh hắn là còn phải chịu đựng.
Không chỉ vậy, còn không chịu nói ra, vẫn lừa gạt hắn.
Phương Lan Sinh không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì y không dám đối mặt. Nhưng Bách Lý Đồ Tô vẫn hiểu rõ ràng, hắn ngồi ở bến tàu của xưởng đóng tàu, đưa mắt nhìn ngoài khơi xa.
Hắn chỉ còn một ngày một đêm để sống, có làm gì cũng không thể bù đắp cho Phương Lan Sinh. Hắn nhất định sẽ chết, nhưng còn Phương Lan Sinh vẫn tiếp tục sống.
Nhưng khi bí mật bị phơi bày, Phương Lan Sinh chính là người thân cận nhất của Bách Lý Đồ Tô trên cõi đời này.