[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 56: Phiên ngoại : Tiết hoa đăng



Cầm Xuyên hàng năm có ba lần tổ chức tiết Hoa Đăng, mùa xuân tháng ba, mùa thu tháng chín, náo nhiệt nhất là mùng một tháng giêng, trong phạm vi mười dặm Cầm Xuyên ai ai cũng ra ngoài dạo chơi.

Phương gia Cầm Xuyên năm nay vì lễ mừng năm mới mà tất bật bận rộn, người hầu thu thập dọn sạch từ trong ra ngoài, Phương Lan Sinh cũng giúp tam tỷ mua đồ chuẩn bị tết nhất, tiện thể ra ngoài đi dạo ngắm nghía.

Trải qua trận ôn dịch năm ngoái, người ở Cầm Xuyên vắng đi nhiều, đã từng cùng bạn bè tới Hành Sơn Thanh Ngọc đàn đưa người thân trở lại, giờ mới giật mình nhận ra chỉ còn lại mảnh phế tích năm nào.

Không còn người Cầm Xuyên, cũng không còn Thanh Ngọc đàn, Âu Dương Thiếu Cung biến mất Thanh Ngọc đàn cũng sụp đổ. Đối với người dân Cầm Xuyên mà nói, không ai thấy người thân của mình hóa tiêu minh, họ chỉ nghĩ người thân của mình phải đi, tới nơi luân hồi chuyển thế, sẽ không phải chịu nỗi khổ bệnh tật nữa mà thôi.

Phương gia nhị cô gia năm trước bị bệnh, Phương thái hòa thượng đưa hắn về miếu tĩnh dưỡng. Phương Lan Sinh ngồi ở nhà cả ngày không có việc gì làm, tam tỷ nghĩ đệ đệ mình tuổi còn quá nhỏ cũng không muốn y sớm tiếp quản gia nghiệp, liền thúc giục chuyện học hành, Phương Lan Sinh cũng liền đáp ứng.

Cuộc sống của Phương Lan Sinh dần dần trở lại như xưa, khác chăng là nhị tỷ đã mất, người quan tâm đốc thúc trở thành tam tỷ. Có lúc trạm dịch sẽ phái người đưa tin tới, không phải của Tương Linh thì cũng là Tình Tuyết gửi, Tương Linh hiện vẫn ở Thiên Dung thành cùng Hồng Ngọc và đầu gỗ, đến năm sau đã phải trở về Thanh Khâu, còn Tình Tuyết đã thực hiện được tâm nguyện của mình, trở thành linh nữ của Oa hoàng thần điện.

Ca ca của nàng chưa từng trở về U Đô, không ai biết hắn đang ở nơi nào.

Được rồi, lại nói đến đầu gỗ… Người này, trước đó đem Phương Lan Sinh quay lại Cầm Xuyên, hôn một cái xong liền chạy mất, bặt vô âm tín, nếu không phải trong thư Tương Linh nhắc tới hắn, sợ rằng Phương Lan Sinh vẫn chưa biết hắn đã quay lại Thiên Dung thành bế môn sám hối. Còn hiện tại, hắn lại về làm đệ tử Thiên Dung thành, nghe nói ba năm sau sẽ nhậm chức Chấp Kiếm trưởng lão.

Bách Lý Đồ Tô không thường viết thư cho Phương Lan Sinh, giống như việc hắn có đến đây cũng chẳng bao giờ báo trước, cứ thích là đến. Có đôi khi làm Phương Lan Sinh bực bội, luôn tự hỏi đệ tử Thiên Dung thành rảnh rỗi lắm ư mà suốt ngày xuống núi, hay chỉ có mình Bách Lý Đồ Tô là ngoại lệ?

Sự phụ đầu gỗ cũng thật là… còn không thèm quản hắn… Phương Lan Sinh nhìn thư trong tay, đầu gỗ không thích viết chữ, thỉnh thoảng cũng vẫn gửi thư, trong thư hầu như chỉ viết một câu.

Tỷ như câu này, “Ngày mai ở thư quán chờ ta.”

Bảy chữ nghiêm chỉnh choán hết trang giấy. Phương Lan Sinh yên lặng nhìn nó mấy lần, mới cau mày đút lại vào bao thư.

Ngày mai là ngày mấy, chính là mùng một tháng giêng. Phương Lan Sinh nghĩ a, ta Phương Lan Sinh thế nhưng có rất nhiều việc phải làm, sao có thời gian ngồi ở thư quán chờ ngươi!

Rồi đến ngày hôm sau vẫn thành thực đến thư quán ngồi chờ.

Trong thư quán vẫn là mấy đồng bạn xưa cũ, Phương Lan Sinh đã mấy tháng không tới học đường, bài học bỏ lỡ nhiều, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không thích học như cũ.

“Sắc trời không còn sớm, tiên sinh lúc nào mới cho tan đây? Tối nay có hội đèn lồng mà, ta còn có hẹn với Tiểu Hương muội muội ở bia công đức!” Kim Hoành Diễn ngồi sau Phương Lan Sinh thì thầm nói, “Để một cô nương phải chờ, là không phải phép a!”

Phương Lan Sinh quay đầu liếc hắn một cái, vẫn ôm sách trong lòng, “Kim Hoành Diễn đừng nói nhiều nữa, cẩn thận tiên sinh nghe thấy càng không cho tan bây giờ.”

Trịnh tiên sinh hình như hôm nay tâm trạng rất tốt, mùng một tháng giêng mà nhiều học sinh đến học như vậy, chứng mình bản thân rất có mị lực.

Ông cũng không dạy quá nhiều, không lâu sau đã cho học trò nghỉ về ăn tết. Phương Lan Sinh ôm sách trong lòng, cùng Kim Hoành Diễn rời khỏi thư quán.

Kim Hoành Diễn nhìn Phương Lan Sinh trong lòng ôm cả chồng sách kẹp đầy truyện các loại, khinh miệt nói, “Phương Lan Sinh, đừng suốt ngày xem mấy thứ vớ vẩn. Cái gì giang hồ hảo hán, hiệp khách hào kiệt, chẳng qua chỉ là một đám thô nhân suốt ngày chỉ biết chém giết mà thôi. Nam tử hán đại trượng phu phải là lòng mang thiên hạ, có thể tế thế cứu dân mới là anh hùng!”

“Ai, Phương Lan Sinh, vẫn có gan đọc thoại bản, không sợ tam tỷ lại mắng ngươi a.”

Phương Lan Sinh lười nhiều lời cùng bọn họ, cũng chẳng buồn nhìn bất kì ai. Y cúi đầu đi về trước, thầm nghĩ hôm nay tan sớm, đầu gỗ bao giờ mới tới.

Y vặn cái cổ đi ra ngoài, Kim Hoành Diễn đi bên cạnh còn đang cùng một đám bạn cằn nhằn anh hùng hảo hán đều là đồ vô tích sự các loại. Ra ngoài học đường, xuống thang lầu ra ngoài đại môn thư quán, chẳng biết tại sao Kim Hoành Diễn bỗng nhiên ngậm miệng, nhìn ra ngoài đại môn hai mắt trợn tròn.

Phương Lan Sinh quay đầu nhìn hắn một cái, cũng theo hắn nhìn ra ngoài đại môn, nhìn thấy bóng lưng đeo Phần Tịch cùng con chim đậu trên vai Bách Lý Đồ Tô.

Phần Tịch rất lớn, hình dáng hung thần dữ tợn, người thường nhìn vào khó tránh bị dọa sợ. Nhưng Phương Lan Sinh nhìn thấy lại bước nhanh hơn, “Đầu gỗ!”

Bách Lý Đồ Tô nghe thấy, tựa lưng ở tường thư quán đứng thẳng, A Tường vẫn đậu trên vai hắn.

“Tan rồi?” Hắn thấp giọng hỏi.

Phương Lan Sinh gật đầu, “Ngươi… sao lại tới sớm thế?”

Bách Lý Đồ Tô tựa hồ suy nghĩ một chút, “Hôm nay không phải ở Cầm Xuyên có tiết hoa đăng sao?”

Phương Lan Sinh ra khỏi thư quán, kinh ngạc nói, “Ngươi muốn ở đây ngắm tiết hoa đăng?”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu.

Phương Lan Sinh nhíu mày, “Nhưng ta chưa nói lại với người nhà…”

Hai người vừa ra khỏi thư quán vừa nói chuyện, không để ý tới đám mọt sách còn đờ ra bên trong, dường như là bị hình dáng Bách Lý Đồ Tô dọa cho sợ không nhẹ.

Cầm Xuyên là một thành trấn nhỏ bình yên, bình thường không có anh hùng hiệp khách gì tới nơi này. Bách Lý Đồ Tô và Phương Lan Sinh đi trên đường, hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng thật ra lại có người nhìn quen mắt —— vị anh hùng này chính là khách quen trong khách điếm nhà ta a.

Bách Lý Đồ Tô cùng Phương Lan Sinh trở về Phương gia. Phương gia tam tỷ nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô thì mừng ra mặt ân cần chào hỏi làm Phương Lan Sinh đứng một bên nhìn không khỏi nổi giận. Y biết tam tỷ và tam tỷ phu đều rất quý Bách Lý Đồ Tô, nghĩ hắn là cao nhân từ Thiên Dung thành xuống núi, nghĩ Phương Lan Sinh đúng là may mắn ba đời mới có thể cùng hắn kết giao.

Thái độ làm người của Bách Lý Đồ Tô trầm ổn lễ phép, còn thường xuyên mang đồ từ Thiên Dung thành tới làm quà như linh đan diệu dược, được người Phương gia xem như bảo bối.

Nhưng Phương Lan Sinh mới không bị hắn lừa, đen mặt ngồi cạnh tam tỷ nghe tam tỷ phu cùng mặt gỗ nói chuyện đâu đâu. Phương Lan Sinh cũng muốn chen mồm nói mấy câu lại bị tam tỷ quát câm miệng, y chỉ có thể tức giận nghiêng đầu sang một chỗ, không quan tâm.

Tiệc tối mà tam tỷ cùng gia nhân chuẩn bị mất một ngày cuối cùng cũng bắt đầu, tam tỷ phu mời Bách Lý Đồ Tô ngồi hẳn ở ghế khách quý, ngồi ngay bên cạnh Phương Lan Sinh an tĩnh ăn cơm. Trên bàn có mấy món đều là món Bách Lý Đồ Tô thích ăn. Bởi vì hôm nay hắn tới chơi, là tam tỷ cố ý sai đầu bếp làm, Bách Lý Đồ Tô luôn miệng nói cảm ơn, đã làm phiền mọi người.

Mùng một tháng giêng, đây vốn là ngày người nhà quây quần đoàn tụ. Chỉ là Phương gia có biến, tết nhất chỉ có vài người có thể tụ chung một chỗ, “Bách Lý thiếu hiệp có thể tới, Lan Sinh rất vui, có đúng không?” Tam tỷ nói như vậy.

Phương Lan Sinh ăn có phân nửa, lấy lý do muốn đi xem hoa đăng chạy mất, Bách Lý Đồ Tô mím môi còn chưa kịp nói gì, tam cô gia đã nói Lan Sinh lại bắt đầu giận dỗi rồi.

“Đứa nhỏ này, tới giờ sao vẫn không chịu lớn.” Hắn dường như có ý áy náy, Bách Lý Đồ Tô lại lắc đầu, “Ta đi tìm y.”

Phương Lan Sinh đi trên đường lớn Cầm Xuyên, đi vài bước quay đầu lại, quả nhiên đã thấy Bách Lý Đồ Tô đi phía sau mình.

“Da mặt thật dày, người khác ăn bữa cơm đoàn viên cũng muốn ngồi vào.” Phương Lan Sinh nhìn hắn chằm chằm nói, Bách Lý Đồ Tô hơi nhướng lông mày nhìn lại. Xung quanh hai người đều là người đi đường, chen lấn ầm ĩ.

“…Ngươi không thích ta tới?” Bách Lý Đồ Tô hỏi, Phương Lan Sinh lại buồn bực không trả lời, hắn móc bạc trong người ra tới chỗ người bán hàng rong nói, “Hai ngọn hoa đăng.”

Người bán hàng vui vẻ thu tiền, “Vị công tử này, là mua cho người trong lòng hay người thân trong nhà, chỗ chúng ta loại nào cũng ——”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Cái nào cũng được.”

Phương Lan Sinh vẫn còn bực bội, đầu gỗ đáng ghét, sớm biết cuộc sống hắn bây giờ vui vẻ tốt đẹp thì trước đây đã không ở Ô Mông Linh Cốc nói với hắn “Đến Cầm Xuyên, coi ngươi như người nhà” các loại. Căn bản vì lúc đó hắn trông rất đáng thương, đâu như bây giờ trưng cái mặt mốc vô sỉ ra ức hiếp mình.

Bách Lý Đồ Tô đưa hai ngọn hoa đăng cho Phương Lan Sinh, hai bên đường vẫn chật kín người. Đêm ở Cầm Xuyên đèn đuốc sáng trưng, tiểu hài tử cầm đèn chạy tới chạy lui, có cô bé chạy nhanh đâm phải Bách Lý Đồ Tô, hắn vội khom người đỡ cô bé.

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô nói cảm ơn, nhìn thấy mặt hắn thì phút chốc chớp mắt mấy cái.

“Cầm lấy, ra bờ sông chờ ta.” Bách Lý Đồ Tô nói. Phương Lan Sinh còn đứng một bên thở phì phò, cầm hai ngọn hoa đăng không thèm đáp lại hắn. Bách Lý Đồ Tô thở dài, cúi đầu liền đi.

Phương Lan Sinh đoán chắc là đầu gỗ đã tới bờ sông chờ mình. Y nên đi chậm một chút, để đầu gỗ thối phải chờ mới được. Phương Lan Sinh đi trên đường lớn Cầm Xuyên một vòng, nhìn người trên đường có đôi có cặp, không thì là cùng người nhà nói cười vui vẻ, mọi người chen chúc ra bờ sông, chen nhau thả đèn.

Chả biết từ bao giờ Phương Lan Sinh cũng đã ra tới bờ đê, kinh ngạc đưa mắt nhìn mặt sông phóng đầy những ngọn đèn.

Tựa như chỉ mới ngày hôm qua, cũng là một đêm mặt sông đầy hoa đăng, y gặp được đầu gỗ, làm quen nữ yêu quái, vô tình bắt được tú cầu Tôn gia, vội vã lấy lý do giúp Thiếu Cung tìm ngọc hoành đào hôn rời trấn…

Tất cả thoáng qua rồi biến mất, có đôi khi Phương Lan Sinh ngồi trong thư quán ngẩng mặt nhìn trời, sẽ cảm thấy liệu có phải tất cả chỉ là một giấc mộng mình dệt ra. Trong mộng, y cùng mọi người bôn ba giang hồ, rồi khi tỉnh mộng, Phương Lan Sinh trở về làm một Phương Lan Sinh bình thường như bao người mà thôi.

Lâu lắm rồi Phương Lan Sinh không luyện công nữa, ở Cầm Xuyên không có chỗ dùng, chiêu thức đã như mới. Y ngây ngẩn đứng ở bờ đê, không hề phát hiện bên kia bờ sông có một con thuyền đang dần cập bến tới chỗ mình.

Mấy người đứng bên bờ sông thấy thuyền đều tránh, Bách Lý Đồ Tô từ thuyền nhảy xuống. Hắn hơi cau mày, nhìn người nọ đang đứng đờ ra trên bờ đê.

“Phương Lan Sinh…”

“Phương Lan Sinh?”

Phương Lan Sinh ngẩn người, “Hả?”

Y chưa kịp nói gì, Bách Lý Đồ Tô đã kéo y xuống đê, làm Phương Lan Sinh sợ đến ngậm miệng không nói được câu nào.

Y cầm hai ngọn hoa đăng, ngồi trên thuyền, nhíu mày nhìn người lái, “Đầu gỗ, ngươi lấy đâu ra thuyền thế?”

Bảy con sông lững lờ gợn nước trong veo, rời khỏi thành, chảy dài ra tận ngoài sông lớn. Trên bầu trời ngàn sao tỏa phủ lên mặt sông lớp bạc lấp lánh, chấm điểm là vài ngọn hoa đăng từ trong thành phiêu đãng trôi.

Phương Lan Sinh không biết Bách Lý Đồ Tô muốn lái thuyền đi đâu.

“Chúng ta đi đâu?” Y hỏi.

Bách Lý Đồ Tô đáp, “Đi thả đèn.”

“Sao phải đi xa vậy, trong thành cũng có thể thả.”

“Ngươi muốn niệm cho nhị tỷ mình không?” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên hỏi.

Phương Lan Sinh ngẩn người, “Đương nhiên.”

“Ta cũng muốn niệm cho mẹ mình.” Bách Lý Đồ Tô bỏ lại mái chèo, đột nhiên khom người vào lại buồng nhỏ trên tàu. Trong khoang thuyền đen thùi lùi, chỉ có chút ánh trăng yếu ớt thẩm thấu từ ngoài vào.

“Ngươi, sao lại không chèo nữa.” Phương Lan Sinh khẩn trương hỏi hắn.

Bách Lý Đồ Tô hất mắt ra ngoài đáp, “Để trôi theo sông.”

Thuyền ra tới dòng chảy, không cần chèo cũng có thể xuôi dòng đi xa, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn hoa đăng trong thuyền, cầm lấy một ngọn, lật tới lật lui.

“Ở chỗ này, nó có thể trôi xa hơn.”

Hắn nhìn Phương Lan Sinh, tin tưởng y có thể hiểu ý mình.

Phương Lan Sinh trong đáy mắt lập lòe quang mang, y hơi cúi đầu nhìn hoa đăng trong tay mình, có lẽ là hiểu.

Đèn tượng trưng cho tưởng niệm của con người, ôm ấp một đường, cuối cùng cũng phải buông tay. Phương Lan Sinh ngồi xổm bên mép thuyền, tại buổi đêm vắng vẻ, hai tay y run rẩy cẩn thận đặt hoa đăng xuống mặt sông.

Nơi này không có người người chen lấn, những ngọn đèn thả trong thành không có ngọn nào trôi được tận ra ngoài sông lớn. Phương Lan Sinh nhìn bóng đèn trên sông cô độc mà phiêu lãng, chẳng biết nhị tỷ có thật nhận được nó không.

Nhất định là có thể. Nhất định sẽ có một con sông, giống như dòng Vong Xuyên địa giới, có thể lưu lại tưởng niệm của bọn họ, gửi tới những linh hồn không thể vào luân hồi…

Con người có kí ức, dù chết đi kí ức vẫn còn. Phương Lan Sinh ngồi trên thuyền, lo lắng nhìn ngọn đèn cô linh xa dần, Bách Lý Đồ Tô tới bên cạnh cũng thả đèn trong tay xuống.

“Đầu gỗ, ngươi tin là chúng nó sẽ đi được xa hơn ư?” Phương Lan Sinh hỏi.

Bách Lý Đồ Tô ngồi cạnh y, thả kiếm xuống bên cạnh, thân thủ nắm tay Phương Lan Sinh.

“Tin.”

“…” Phương Lan Sinh cúi đầu, hồi lâu cũng gật, “Ta cũng tin.”

Nói rồi đưa mắt nhìn bóng đêm trải dài mặt sông, ban đêm hàn khí lan tỏa, kì thực từ khi tắt nắng, trời đã rất lạnh.

“Chúng ta… không phải nên về rồi ư?” Phương Lan Sinh đột nhiên hỏi.

Bách Lý Đồ Tô lại quay đầu không đáp hỏi ngược lại, “Ngươi lạnh không?”

Nói rồi thân thủ ôm thắt lưng Phương Lan Sinh, đột nhiên bế y lên vai trở lại trong khoang thuyền.

Phương Lan Sinh giật mình há miệng, còn chưa kịp kêu thành tiếng đã phát hiện cả người bị đặt dưới khoang thuyền, bị người hôn chặn miệng.

“Ưm…” Phương Lan Sinh cau mày, giãy giụa muốn đẩy tay đầu gỗ ra, “Ngươi… muốn làm gì… Tam tỷ còn đang chờ chúng ta…”

Mùng một tháng giêng, trăng ẩn trong đêm, hôm nay là trăng non. Ngoài thành Cầm Xuyên, một con thuyền lá vi vu mặt sông, an tĩnh xa xăm. Người ngoài không biết còn tưởng Bách Lý thiếu hiệp thuê thuyền, mùa đông cái lạnh khắc nghiệt còn hăng hái du thuyền suốt đêm.

Chỉ tiếc là, đêm nay không có trăng. Phải biết là trăng ở Cầm Xuyên rất đẹp, nhưng cũng không sao Bách Lý thiếu hiệp còn có cố nhân làm bạn đủ bù những khuyết điểm đêm đông. Cho dù là giữa đêm đông lạnh giá du thuyền, có chút tiếc nuối không thấy được ánh trăng, cũng chẳng hối hận.

Bách Lý thiếu hiệp không thấy tiếc, không có nghĩa là Phương Lan Sinh không phát sầu. Nhìn bộ dạng thì tám phần mười là đầu gỗ lại phạm vào sát khí, mãi không hết, làm sao bây giờ.

Dù y có thấy phiền, nhưng từ xưa đến nay, khi cố sự mới bắt đầu thường luôn khó có thể kết thúc.

Sát khí kỳ đàm vừa xảy ra, sợ là không cách nào tiêu trừ, tương lai ngày mai, tất cả, đành xem tạo họa vậy.

Chỉ có thể đứng ngoài, chúc bọn họ hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.