Rạng sáng ngày thứ hai, lúc mẹ Hoa rời giường thì phát hiện Miêu Miêu đã thức dậy, bé không chỉ tự mình thức dậy mà còn thay xong quần áo, lúc này bé đang ngồi trên ban công nhìn mầm lựu.
Bên trong chậu hoa lớn ở ban công trồng mầm lựu, dĩ nhiên không phải là hạt giống lúc trước trồng được mà là mầm lựu ba Hoa mua trên mạng về.
Miêu Miêu vẫn cho là chính quả lựu lúc trước của bé trồng ra nên đối với mấy mấy mầm lựu này vô cùng có cảm tình, mỗi ngày đều sẽ đến nhìn.
Mẹ Hoa đi tới, ngồi xổm bên cạnh bé, "Hôm nay Miêu Miêu lại lớn lên một chút rồi."
Có thể nói là một câu hai ý, mầm lựu và Miêu Miêu đều đã lớn hơn một chút rồi.
Miêu Miêu ừ một tiếng, sau đó ôm nũng nịu ôm mẹ. Mẹ Hoa hôn lên trán bé rồi bế bé lên, "Có phải con đói bụng không? Hôm nay tại sao lại dậy sớm như thế?"
Miêu Miêu không nói mình mơ thấy ác mộng mà chỉ gật đầu với câu hỏi có đói hay không của mẹ, thế là mẹ Hoa đi vào phòng bếp nấu đồ ăn. Ba Hoa giờ này còn đang ngủ bù, rạng sáng đêm qua anh mới về nên ngày hôm nay cũng không thể đi tắm suối nước nóng.
Đối với vấn đề này mẹ Hoa ngược lại cũng không quá để ý, trước kia hai người đã quen thuộc với cuộc sống như này, với lại lúc gả cho ba Hoa cô đã biết đối phương bận rộn như vậy rồi.
Rất nhanh có người tới nhấn chuông cửa, mẹ Hoa nói, "Khẳng định là bạn cùng bàn của con đến rồi."
Cô vừa ra mở cửa liền thấy bạn nhỏ Chu Viên đứng bên ngoài, còn có mẹ của Chu Viên cũng tới.
"Xin chào, mau vào đi, tôi là mẹ của Miêu Miêu." Mẹ Hoa đưa tay ra chào hỏi với mẹ Chu Viên, nhà Chu Viên bình thường đều là ba của cậu đón cậu về nhà nên mẹ Chu Viên cùng mẹ Miêu Miêu cũng không quen biết nhau.
Mẹ Chu Viên là một người rất nhiệt tình, sau khi nói mấy câu trong nhóm hai người liền thêm Wechat của nhau, nói chuyện thêm mấy câu lại phát hiện hai nhà ở rất gần, chỉ đi mười mấy phút liền đến vậy nên cả hai đã hẹn gặp mặt ở chỗ này.
Miêu Miêu vốn rất hồi hộp, bởi vì đây là lần đầu tiên có người đến nhà bé chơi, nhưng lúc nhìn thấy Chu Viên cảm giác này lại giảm bớt không ít.
Chu Viên cùng mẹ Chu ngồi trên ghế sa lon, mẹ Hoa còn phải đi sắp xếp hành lý một chút. Miêu Miêu muốn đi theo mẹ phụ xếp hành lý nhưng bé không dám nói trước mặt mẹ Chu, bé có hơi sợ hãi.
Nhưng Chu Viên lại ở đây, Miêu Miêu theo bản năng cảm thấy như vậy là không tốt lắm, thế là bé ngồi yên trên ghế sa lon tiếp tục bồi Chu Viên và mẹ.
Mẹ Chu tất nhiên biết con trai làm sao có được ba bông hoa hồng đó nên cũng sinh lòng yêu thích bé gái này, nhất là khi thấy được dáng vẻ thẹn thùng của bé thì càng thêm thích, mặc dù cô đã có mổ đứa bé nhưng rõ ràng là cô không cảm nhận được loại cảm giác có con chút nào.
Đối với cô mà nói trẻ con như Miêu Miêu quả thực là đang dụ cô sinh thêm đứa nữa.
Vừa vặn lúc này nhìn thấy trên tường có dán ba bông hoa hồng, thế là mẹ Chu nhịn không được đùa bé, "Miêu Miêu được ba bông hoa hồng, quá giỏi!"
Miêu Miêu có chút ngượng ngùng, mỗi lần bé được người khác khen sẽ cảm thấy xấu hổ.
Mẹ Chu nói tiếp, "Miêu Miêu ngồi cùng bàn với Chu Viên nhỉ, ở trường học Chu Viên có nghe cô giáo giảng bài không? Có nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô không?"
Lúc Miêu Miêu nghe được lời này trong lòng rất căng thẳng, bé cúi đầu, suy nghĩ trong lòng, mấy câu hỏi này mình nhất định phải trả lời thật tốt.... Lỡ như nói sai.... Thì lúc về nhà Chu Viên sẽ bị đánh thì làm sao bây giờ....
Bé tranh thủ nhớ lại mấy lời người khác khen Chu Viên.
Chu Viên rất thông minh, Chu Viên rất biết bảo vệ bạn nhỏ....
Sau đó chính bé lại lặp lại lời này trong lòng hai lần, ở trường học Chu Viên rất nghe lời cô giáo, có nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô. Bé còn lặp lại thêm hai lần nữa, cam đoan mình sẽ không trả lời sai.
Sau đó bé cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Chu Viên rất thông minh.... Rất biết bảo vệ bạn nhỏ.... Còn rất nghiêm túc nghe giảng ở trên lớp, có.... Có giơ tay trả lời câu hỏi của cô...." Dù sao thì bé cũng đã cố vắt hết óc khen Chu Viên.
Cuối cùng Miêu Miêu còn hồi hộp nói, "Cô ăn trái cây...."
Lúc nói những lời này hoàn toàn không có logic trước sau, bé vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Chu Viên có chút không thoải mái, "Mẹ đừng dọa bạn ấy, bạn ấy chỉ là trẻ con thôi." Người lớn chỉ là thuận miệng hỏi nhưng trẻ con lại rất để ở trong lòng, đôi lúc còn tạo thành phiền não không cần thiết cho bọn chúng.
Mẹ Chu nhìn hai cái đầu củ cải này, bởi vì Miêu Miêu trả lời mà cô cảm thấy bé gái này đặc biệt khiến người khác cực kì thích, hiện tại thì cảm thấy con trai mình cũng xem như giống một đứa bé trai chứ không phải giống một ông già.
Cũng may lúc này mẹ Hoa đi ra, cô đã sắp xếp xong một balo lớn, lúc này đang cầm theo đi ra.
Thế là mọi người đồng loạt xuất phát, ngồi lên xe du lịch đã thuê từ sớm.
Miêu Miêu ngồi sát bên cạnh Chu Viên, mẹ Hoa vốn không yên lòng nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hai đứa nhỏ, một người lớn như cô cũng không nên đi phá hủy tình cảm của người ta. Vì vậy liền biến thành hai người lớn ngồi ở phía trước, hai đứa nhỏ ngồi đằng sau, mẹ Hoa quay đầu nhìn lại bỗng thấy Chu Viên chu đáo thắt dây an toàn cho Miêu Miêu.
Mẹ Chu cũng quay đầu nhìn rồi nói với mẹ Hoa, "Con trai tôi từ nhỏ đã giống như ông cụ non."
Mà giờ phút này hai bạn nhỏ cũng đang bắt đầu thì thầm nói chuyện.
Miêu Miêu sợ bị mẹ Chu ngồi phía trước nghe thấy bé nói chuyện nên tiến lại gần bên tai Chu Viên, nhỏ giọng nói, "Chu Viên, ba mẹ của cậu có phải phát hiện từ trước đến giờ cậu không giơ tay trả lời câu hỏi đúng không?"
Miêu Miêu cũng không cảm thấy ở trường học không giơ tay trả lời câu hỏi là có vấn đề gì, nhưng trong nội tâm bé vẫn hơi sợ, sợ Chu Viên bởi vì không giơ tay trả lời câu hỏi mà bị mắng, bị đánh.
Chu Viên cảm thấy bé căng thẳng và sợ hãi như vậy, cậu cũng học theo bộ dạng của bé, dùng tay che lỗ tai bé lại sau đó nhỏ giọng nói, "Ba mẹ mình không biết."
Hai bà mẹ nhanh chóng phát hiện hai bạn nhỏ đang thì thầm nói chuyện. Hai người chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ thật hồn nhiên ngây thơ.
Mẹ Hoa thấy Miêu Miêu có một người bạn tốt như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ. Mà mẹ Chu lại cảm thấy con trai mình rốt cuộc có bạn cùng trang lứa, hơn nữa còn khôi phục được tính tình trẻ con, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Vì vậy lúc hai người lớn nói chuyện phiếm cũng hào hứng hơn.
Suối nước nóng Thu Danh rất nổi tiếng, nhưng mà đường núi lại có mười tám ngã rẽ, càng đi về phía sau phong cảnh càng đẹp, đại thụ hai bên đường tạo thành tấm bình phong thiên nhiên.
Bọn họ rất nhanh đã đến nơi muốn đến. Đặng Phong và Tinh Tinh đã tới trước, bọn họ tự mình lái xe tới cho nên nhanh hơn một chút.
Trên núi có một quán trọ rất lớn, mẹ Tinh Tinh trực tiếp thuê một phòng tổng thống, có một phòng khách lớn và bốn phòng ngủ. Vốn dĩ bốn gia đình thì mỗi nhà một phòng ngủ, vừa vặn bốn nhà bọn họ đều là mẹ mang con theo mà ở tuổi này ngủ cùng mẹ là rất bình thường.
Lúc đến đại sảnh mẹ Chu lại đặt thêm một phòng.
Mẹ Tinh Tinh có chút kỳ quái, "Phòng đã đủ rồi, không cần khách khí với tôi đâu."
Mẹ Chu có chút bất đắc dĩ, "Không phải khách khí mà là con trai tôi muốn ngủ một phòng riêng."
"Như vậy có vẻ không an toàn lắm nhỉ?" Mẹ Tinh Tinh nói.
"Không sao." Mẹ Chu cảm thấy một lời khó nói hết, cô không nói được trong đống hành lý lớn đó của bọn họ còn mang theo khăn mặt, tất cả đồ rửa mặt.... của Chu Viên.
Vậy nên liền biến thành Miêu Miêu cùng mẹ ngủ một phòng, Tinh Tinh cùng mẹ ngủ một phòng, Đặng Phong cùng mẹ ngủ một phòng, mẹ Chu ngủ một mình trong phòng đơn, Chu Viên cũng đi theo mọi người vào phòng nhưng mà cậu lại ngủ một mình.
Miêu Miêu nhìn nhận mọi chuyện không giống với những người khác, người lớn cảm thấy Chu Viên trưởng thành sớm, có bệnh thích sạch sẽ nhưng Miêu Miêu chỉ thấy được kết quả của toàn bộ chuyện, đó chính là mẹ Chu Viên để cậu ngủ một mình.
Nhiều người xa lạ như vậy Chu Viên khẳng định sẽ rất sợ hãi nhỉ, Miêu Miêu vốn đi cùng Tinh Tình nhưng sau đó lại nhìn thấy Chu Viên đang đứng ở bên kia. Vì vậy bé kéo Tinh Tinh đi tới bên cạnh Chu Viên, sau đó nắm tay Chu Viên đi chung.
Mẹ Chu thấy hai bạn nhỏ này nắm tay mà con trai mình còn không cự tuyệt, cô không thể không thừa nhận bạn cùng tuổi vẫn có ưu thế hơn.
Sau khi lên lầu, mấy người lớn cất đồ của mình trong phòng. Còn bốn bạn nhỏ ngồi trong phòng khách chơi.... Mạt chược.
Trong phòng khách có một cái bàn mạt chược, trên đó có mấy quân mạt chược nằm đó, bốn người bọn họ tất nhiên không đánh mạt chược mà chỉ là cầm chơi.
Đặng Phong nói chuyện rất tốn sức, nhưng cậu lại là người thích nói chuyện nhất nhóm, người thứ hai là Tinh Tinh.
Miêu Miêu cùng Chu Viên đều thuộc kiểu người không thích nói chuyện, Miêu Miêu là sợ mình sẽ nói nhầm còn Chu Viên là cảm thấy không cần thiết phải mở miệng nói.
Vì vậy Đặng Phong đành nói trước, "Mình.... Mình.... Tụi mình.... Chơi mạt chược.... Một chút đi!"
Tinh Tinh nói, "Được, mấy cậu biết mạt chược là cái gì không?"
Miêu Miêu cái gì cũng không biết, vậy nên bé đặc biệt chăm chú lắng nghe hai bạn nhỏ kia nói bậy.
Bốn bà mẹ ngồi trên ghế salon bên cạnh bắt đầu sắp xếp hành trình, hôm qua đã đặt dê nướng nguyên con nhưng hôm nay còn cần phải đi tới nơi xác định một chút, mà lại có trẻ con không thể ăn cay nên phải mua thêm đồ ăn khác.
Sau khi ăn cơm trưa xong, trước tiên có thể leo núi rồi sau khi leo núi xong thì đi tắm suối nước nóng, buổi tối còn có thể ca hát.
Bốn bà mẹ nhanh chóng sắp xếp xong, sau đó thì thấy con nhà mình còn đang chơi đùa ở bên kia.
Mẹ Đặng Phong cũng rất vui vẻ, trước kia cô vẫn luôn lo lắng, bởi vì Đặng Phong nói lắp nên có thể nó sẽ tự ti trước mặt các bạn khác không? Các bạn khác có thể không chơi cùng nó không?
Nhưng hiện tại cô phát hiện lại không xảy ra tình huống giống vậy, con trai của cô ở trường học cũng nói nhiều giống như ở nhà.
Vì vậy lúc mẹ Đặng Phong nhìn bốn đứa trẻ đều rất ôn nhu, hận không thể phát cho Miêu Miêu, Tinh Tinh còn có Chu Viên một phần trẻ ngoan.
Mẹ Hoa cũng đang nhìn bốn đứa trẻ, thì ra Miêu Miêu thật sự có thể thả lỏng trước mặt bạn nhỏ khác.
Cô cũng thở dài trong lòng một hơi. Tuổi thơ có bạn là một chuyện rất tốt, trước kia cô đặc biệt lo lắng Miêu Miêu sẽ bị bạo lực học đường ở trường. Bởi vì tính cách bé hướng nội, không thích nói chuyện.
May mắn trong bốn đứa trẻ này, có hai đứa lại thích nói chuyện, Miêu Miêu chỉ phụ trách nghiêm túc lắng nghe.
Mẹ Hoa không biết thật ra Tinh Tinh và Đặng Phong đều rất thích Miêu Miêu, bởi vì Miêu Miêu sẽ thật sự nghiêm túc nghe bọn chúng đang nói cái gì, cho dù có nói nhiều đến đâu đi nữa Miêu Miêu đều không cảm thấy phiền.
Cho nên hai người đều rất thích Miêu Miêu.
Tinh Tinh cảm thấy mạt chược không dễ chơi, thế là bé nói, "Chúng ta đi chơi đi!"
Đặng Phong hỏi, "Chơi trò gì?"
"Bắt quỷ, nhưng mà không được phép chạy ra khỏi phòng lớn này."
"Bắt quỷ là cái gì?"
"Bắt quỷ chính là một người làm quỷ còn những người khác là người, người phải trốn đi nếu như bị quỷ tìm được thì cũng sẽ biến thành quỷ, phải cùng nhau đi tìm những người khác, nếu tìm được toàn bộ thì quỷ thắng, người đầu tiên bị tìm được thì qua vòng thứ hai sẽ là quỷ." Tinh Tinh mồm miệng lanh lợi nói.
Bốn người lớn ngồi trên ghế salon, tất cả đều là con một nên cảnh tượng chơi đùa cùng nhau như này vô cùng ít thấy. Cho nên bọn họ không hề làm gì mà chỉ an tĩnh quan sát bọn trẻ.
Mẹ Chu Viên thật ra có chút lo lắng con trai mình sẽ không chơi trò chơi ngây thơ như vậy cùng bọn trẻ, mà mẹ Miêu Miêu thì lại lo lắng Miêu Miêu phản ứng có hơi chậm, trong lúc chơi đùa có thể bị bạn khác ghét bỏ không?
"Chúng ta chơi nhiều ra ít bị xem ai sẽ làm quỷ đi." Tinh Tinh nói.
Rõ ràng điều mẹ Chu Viên lo lắng là dư thừa, cậu cũng chơi nhiều ra ít bị cùng bọn trẻ.
Mấy bạn nhỏ hô to, "Nhiều ra ít bị!"
Bốn người cùng giơ tay ra, trong đó có ba người giơ lòng bàn tay còn một người giơ mu bàn tay, ra mu bàn tay chính là Miêu Miêu.
Mẹ Hoa hiện tại càng lo lắng hơn, có thể nào Miêu Miêu sẽ không chơi không?
Tinh Tinh nói, "Miêu Miêu, cậu ngồi xổm ở đây đi, phải nhắm mắt lại rồi đếm tới 20, sau đó mới được đi tìm bọn mình!"
Miêu Miêu rất nghiêm túc, bé ừ một tiếng sau đó ngồi xổm trên đất, đôi mắt nhắm chặt, bắt đầu đếm, "Một, hai, ba...."
Chu Viên cùng hai bạn nhỏ khác nhanh chóng trốn đi.
Bốn bà mẹ cảm thấy rất vui vẻ, mẹ Đặng Phong nhỏ giọng nói, "Có cảm giác không cần đi tắm suối nước nóng mà chỉ cần nhìn cảnh tượng này, chúng ta cũng có thể nhìn một ngày cũng không cảm thấy mệt."
Ba bà mẹ khác gật đầu đồng ý.
Miêu Miêu đếm tới 20 liền đứng lên, sau đó bắt đầu đi tìm người. Bé cũng không biết những người khác trốn ở đâu, dù sao cứ lần lượt đi tìm là được.
Miêu Miêu chưa từng chơi trò chơi nào giống vậy, khuôn mặt nhỏ của bé hồng hồng rất kích động, bé chạy chậm đi bắt đầu tìm bạn nhỏ khác.
Tìm bạn nhỏ trốn đi.
Bọn trẻ chơi vô cùng vui vẻ, mấy người lớn bên này cũng bắt đầu giao lưu về cách nuôi trẻ mà mình tâm đắc nhất.
Làm một người mẹ nửa vời, mẹ Hoa đặc biệt nghiêm túc nghe bọn họ nói, chỉ kém lấy bút ra ghi.
Một lát sau điện thoại của mẹ Tinh Tinh vang lên, một bên khác bọn nhỏ đã chơi được mấy vòng, lần lượt từng đứa đều đi tìm những người còn lại.
Mẹ Tinh Tinh nói, "Các bảo bối, đi ăn dê nướng nguyên con thôi!"
Đương nhiên không chỉ có dê nướng nguyên con mà còn có mấy món ăn khác.
Mấy đứa nhỏ lập tức từ trong phòng chạy ra, cả đám chơi cả một buổi sáng nên đều đã đói.
Lúc xuống lầu Chu Viên nắm tay Miêu Miêu, hai người cùng đi với nhau.
Mẹ Chu và mẹ Hoa cũng nắm tay nhau, nhỏ giọng nói, "Từ nhỏ nó đã không thích chơi cùng trẻ con, cũng may con gái nhà cô xuất hiện."
Mẹ Chu nhìn thoáng qua hai đứa trẻ đang tay trong tay kia, trong lòng cô cũng rất vui vẻ vì quan hệ của chúng tốt như vậy.
Miêu Miêu nắm tay Chu Viên, nhỏ giọng hỏi cậu, "Dê nướng nguyên con là cái gì?"
"Nó ăn rất ngon." Chu Viên nói, "Một lát nữa mình sẽ xé cho cậu một ít."
Lúc người lớn mang mấy mang đứa bé đến dê nướng nguyên con đã được bưng lên bàn, mùi tiêu trộn lẫn với mùi thịt lập tức khơi dậy cảm giác đói bụng của bọn trẻ.
Bốn đứa trẻ đặc biệt tự nhiên ngồi sát nhau, mẹ của chúng gắp đồ ăn cho chúng giống như giáo viên sinh hoạt chia đồ ăn trong trường học.
Bởi vì có trẻ em nên nước chấm của dê nướng nguyên con không quá cay, Chu Viên nếm thử một miếng cảm thấy hương vị có thể nằm trong phạm tiếp nhận được, thế là cậu gắp mấy miếng thịt dê nướng xốp giòn cho Miêu Miêu.
Mẹ Chu ngồi bên cạnh cảm thấy sửng sốt.
Miêu Miêu rất nghe lời ăn hết sạch, sau đó Chu Viên đứng lên múc cho bé thêm nửa bát canh đậu xanh, "Cậu uống từ từ thôi."
Mẹ Chu lén chụp lại một màn này rồi gửi cho chồng, [Có phải con của chúng ta bị cái gì bám vào người rồi không?]
Ba Chu ở bên kia nhanh chóng trả lời lại, [Là nó đó, không sai, cô bé kia chính là vợ nó, em không đến trường nên không biết đâu, quan hệ của người ta tốt đến mức hận không thể ôm người về nhà.]
Mẹ Chu, [.... Đừng nói lung tung, để mẹ của con gái nhà người ta nghe được thì về sau sẽ không cho con gái chơi cùng con trai anh nữa giờ.]
Ba Chu chỉ là nói đùa.
Miêu Miêu cũng nhớ phải gắp thức ăn cho Chu Viên, bé biết Chu Viên không ăn rau xanh, không ăn cà rốt, cho nên bé chỉ gắp thịt cho Chu Viên.
Mẹ Hoa ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy rất vui mừng, con gái còn hồi phục tốt hơn so với tưởng tượng của cô.
Sau khi ăn no, Miêu Miêu sờ lên bụng, lần này không ăn quá no nên bụng bé không bị đau.
Chu Viên nhớ vì giúp lấy được hoa hồng mà Miêu Miêu đã cố gắng ăn sạch cà rốt của cậu, kết quả lại ăn quá no, vậy nên ánh mắt cậu càng thêm nhu hòa.
Ăn no rồi mấy người lớn dĩ nhiên là mang theo mấy đứa bé đi leo núi, chờ đến tiêu cơm xong thì có thể đi tắm suối nước nóng.
Miêu Miêu tất nhiên nghe được mấy chữ tắm suối nước nóng này, tay bé nắm Chu Viên có chút run rẩy.
Chu Viên không biết bé bị làm sao, tưởng rằng bé đi quá nhanh nên không thoải mái, vậy nên cậu thả chậm bước chân lại.
Toàn bộ lực chú ý của mẹ Hoa đều đặt trên người Miêu Miêu, bởi vì cô chủ yếu là muốn bé chơi đùa cùng bạn nhỏ khác để bồi dưỡng tình cảm, nên về cơ bản cô cũng không quấy rầy mấy đứa trẻ chơi đùa.
Cô ý thức được nhóm bạn nhỏ này có thể cho Miêu Miêu rất nhiều thứ mà người lớn không thể cho được.
Thậm chí.... Sau khi Miêu Miêu nhìn suối nước nóng bốc hơi vẫn muốn đi theo cùng.
Thay áo tắm phải vào phòng thay đồ trong suối nước nóng.
Phòng thay đồ chia ra hai phòng nam nữ, bốn nhà bọn họ đều là mẹ mang theo con tới chơi, mà Đặng Phong cùng Chu Viên tuổi vẫn còn nhỏ, mẹ Đặng Phong cảm thấy Đặng Phong cùng Chu Viên thay đồ trong phòng thay đồ nữ cũng được.
"Chỉ là trẻ con mà thôi, đến lúc đó che mắt nó lại là được." Mẹ Đặng Phong nói.
Mẹ Chu cảm thấy giờ phút này không cần mình nói chuyện.
Chu Viên nhìn thoáng qua Miêu Miêu, sau đó cầm quần bơi của mình kéo Đặng Phong đang nhờ mẹ giúp mình, "Chúng ta đi phòng thay đồ nam."
Mẹ Chu: "...." Đã nói rồi, loại chuyện như này không cần mình phải nói chuyện mà.
Mẹ Đặng Phong có chút không yên lòng, "Hai đứa tự làm được không?"
Mẹ Chu mở miệng nói, "Không sao."
Rất nhanh hai đứa bé trai đã thay xong quần bơi đi ra, mà bên này mẹ Hoa cùng mẹ Tinh Tinh cũng đã thay áo tắm xong, sau đó lại thay cho con gái.
Lúc thay áo tắm cho Miêu Miêu, bé đang nhìn mặt đất phía dưới, trong nhận thức của bé người lớn sẽ không sợ nước....
Nhưng trẻ con sẽ rất khó chịu, chính bé cũng không nói rõ ra được.
Bởi vì bên ngoài hơi lạnh nên sau khi thay áo tắm xong thì bé còn được bọc lại bằng một cái khăn tắm.
Mẹ Hoa ôm bé đi ra ngoài.
Suối nước nóng ở đây được chia thành suối nước nóng lớn và suối nước nóng nhỏ, bên suối nước nóng lớn là dành cho người lớn còn suối nước nóng nhỏ là dành cho trẻ em, nước cạn hơn rất nhiều.
Bọn họ đương nhiên sẽ tắm ở suối nước nóng nhỏ.
Miêu Miêu nhảy từ trên người mẹ của mình xuống, nhanh chóng chạy lên đi cùng Chu Viên.
Bên trong suối nước nóng có không ít người xung quanh nhưng trẻ con vẫn tương đối ít, chính xác mà nói thì không có trẻ con, tất cả đều là người lớn.
Mẹ Hoa cảm thấy rất kinh ngạc đối với chuyện Miêu Miêu đi đầu, bé vốn sợ nước vô cùng kịch liệt, hiện tại cũng đang khắc phục....
Miêu Miêu càng lúc càng lớn hơn rồi.
Mẹ Hoa không biết lúc Miêu Miêu đi đường chân đều đang run, bé rất muốn chạy.
Thế nhưng nếu như chạy đi thì lỡ như Chu Viên bị khó chịu như vậy....
Nếu bây giờ bé xuống nước trước thì sau khi bé khó chịu, mấy người lớn sẽ biết ngay không thể cho trẻ con xuống nước....
Miêu Miêu cảm thấy mình cũng đã bị khó chịu nhiều lần như vậy rồi giờ nhiều thêm một lần nữa cũng sẽ không sao.... Mẹ khẳng định sẽ cứu bé.
Trong lòng Miêu Miêu không trách mẹ chút nào, mẹ không biết trẻ con ở trong nước sẽ rất khó chịu bởi vì trong nhà chưa từng để bé tiếp xúc với nước.
Mà cái lần mẹ ngâm mình trong nước đó đã dọa bé đến khóc, nhưng trên thực tế mẹ lại không hề khó chịu, nhờ vậy bé mới biết người lớn ở trong nước sẽ không khó chịu.
Cho nên, bé không trách mẹ chút nào.
Miêu Miêu nghĩ đi nghĩ lại, làn da đều căng chặt.
Sau đó bé chạy tới bên cạnh suối nước nóng nhỏ, mẹ Tinh Tinh và mẹ Chu đã đi xuống, nói với mấy người khác, "Thật thoải mái."
Chu Viên đang chuẩn bị đi xuống thì thấy Miêu Miêu căn bản không đi bằng bậc thang mà trực tiếp nhảy xuống.
Cậu tay mắt lanh lẹ giữ chặt bé, "Cậu không thể trực tiếp nhảy xuống, phải đi xuống từ bên này."
Mẹ Hoa bị động tác này của Hoa Miêu Miêu dọa sợ, cũng may bé được Chu Viên kéo lại.
Miêu Miêu vốn muốn giành nhảy trước Chu Viên kết quả lại bị kéo lại, nhưng mà loại cảm giác khó chịu nghênh đón vừa rồi không có rút đi nên toàn bộ thân thể bé đều có chút run rẩy.
Chu Viên nắm tay bé nên có thể cảm giác được bé đang run, cậu lập tức hiểu rõ Miêu Miêu đang sợ.
Chu Viên suy nghĩ một chút, cậu chỉ coi như Miêu Miêu muốn để cho mẹ mình cảm thấy bé là một đứa trẻ ngoan nên mới sợ hãi như thế, còn muốn nhảy xuống nước nữa.
Chu Viên sinh ra một chút cảm xúc thương tiếc nho nhỏ trong lòng.
Vậy nên cậu dắt Miêu Miêu đi, đầu tiên là ngồi xuống bên cạnh bậc thang, nước chỗ nấc thang rất nông, chỉ mới đến đầu gối.
Sau khi Miêu Miêu ngồi xuống mới ý thức được.... Không khó chịu.... Không đau.... Hơn nữa.... Nước rất ấm áp dễ chịu.
Chu Viên hỏi bé, "Có phải rất dễ chịu không?"
Mà lúc này Đặng Phong cùng Tinh Tinh ở bên kia cũng đã xuống nước, dưới sự trợ giúp của mẹ, hai người lơ lửng trên mặt nước cười khanh khách không ngừng.
Mẹ Hoa vẫn luôn chú ý đến bên này, đang muốn đi lại thì mẹ Chu bỗng kéo cô, "Không sao đâu."
Miêu Miêu chớp mắt, nhỏ giọng nói với Chu Viên, "Thì ra trẻ con bọn mình ở trong nước sẽ không khó chịu...."
Dưới cái nhìn của bé, Chu Viên là đứa trẻ thông minh nhất trên thế giới này, cho nên chuyện gì bé cũng nguyện ý nói với cậu.
Chu Viên sửng sốt, "Tại sao cậu lại cảm thấy trẻ con ở trong nước sẽ khó chịu?"
"Bởi vì trước kia tớ ở trong nước sẽ rất khó chịu.... Cái mũi rất khó chịu, con mắt rất khó chịu, trong lòng rất khó chịu...." Bé quá nhỏ nên không thể miêu tả được cảm giác bị sặc nước là gì. Chỉ có thể mơ hồ miêu tả cảm giác lúc đó.
Chu Viên nghe được bé nói cái mũi rất khó chịu liền biết là sặc nước, cậu nhớ tới cuộc sống trước kia của Miêu Miêu.
Nhịn không được xoa đầu bé, "Về sau ở trong nước sẽ không khó chịu nữa đâu."
Miêu Miêu ừ một tiếng, sau đó có chút ngượng ngùng cười, "Tớ cảm thấy hiện tại dễ chịu hơn rồi."
Chu Viên nghĩ nghĩ, nói, "Vậy chúng ta xuống thêm một chút nữa nha?"
Bọn họ hiện tại đang ngồi trên bậc thang cao nhất, nước chỉ che được đầu gối, nói cách khác cả thân trên đều lộ ra ngoài, gió thổi qua một chút vẫn sẽ có chút lạnh.
Miêu Miêu rất nghe lời Chu Viên, thế là hai người đi xuống thêm một bước, lần này ngồi xuống nước trực tiếp bao phủ đến ngực.
Giống như đắp thêm một lớp chăn ấm.
Miêu Miêu đưa tay ra, bởi vì sức nổi nên bé thấy tay đang bay lên một cách tự nhiên trên mặt nước, Miêu Miêu mở to hai mắt.
Chu Viên cũng vô cùng ngây thơ học theo bộ dạng này của bé, cậu đưa tay ra, lơ lửng trên mặt nước.
Bên kia Đặng Phong cùng Tinh Tinh đang lơ lửng chơi trên mặt nước dưới sự trợ giúp của mẹ mình.
Hai bạn nhỏ bên này chỉ ngồi yên một chỗ trên bậc thang, xem như đang thật sự tắm suối nước nóng.
Mẹ Hoa nhìn thấy hai bạn nhỏ đang ngồi tắm suối nước nóng, hiện tại cô cảm thấy rất may mắn vì đã cho Miêu Miêu đi học chứ không phải bởi vì lo lắng bé bị bắt nạt nên cho bé trước hết cứ ở nhà học tập.
Chu Viên chân thành nghe Miêu Miêu kể rất nhiều chuyện, ví dụ như nói chuyện người lớn không sợ nước.
Chu Viên nhíu mày, cậu vốn cho là Miêu Miêu muốn xuống nước là vì mẹ của bé, hiện tại cậu lại cảm thấy không đúng, lúc bọn họ thương lượng chuyện đi suối nước nóng, mẹ của bé thì không muốn đi, mà bé cảm thấy trẻ con trong nước sẽ khó chịu còn người lớn thì không....
Chu Viên nhìn Miêu Miêu, đột nhiên ý thức được vừa rồi lúc Miêu Miêu đột nhiên muốn nhảy xuống thì cậu cũng đang muốn xuống nước.
Chu Viên có chút khó có thể tưởng tượng được, cậu chần chờ rồi hỏi, "Miêu Miêu.... Vì sao vừa rồi cậu muốn nhảy xuống nước?"
Miêu Miêu cảm thấy mình có hơi ngốc, nhỏ giọng nói, "Tớ cho là trẻ con ở trong nước sẽ khó chịu."
Chu Viên nhớ tới bé cố gắng kiếm cho cậu hoa hồng liền nghĩ tới tình huống hiện tại.
Chu Viên là một đứa trẻ thông minh cơ trí, từ nhỏ cậu đã không xem mình là một đứa trẻ, nhưng bởi vì thời gian tiếp xúc với trẻ con tương đối nhiều nên cậu xưa nay đều không tán thành định nghĩa trẻ con là thiên sứ.
Cậu rất tán thành chuyện trẻ con là ma quỷ, tùy tâm sở dục, thích lấy bản thân làm trung tâm, mọi thứ chỉ cần mình vui vẻ là được chứ sẽ không cân nhắc đến cảm xúc của người khác.
Nhưng mà cậu có thể lý giải được điểm này, bởi vì bọn chúng không có năng lực để trói buộc bản thân, đây cũng chính là ý nghĩa của trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra được khả năng là bản thân đã sai.
Trái tim Chu Viên giống như được ngâm trong suối nước nóng này, vừa ẩm ướt vừa ấm áp.
Cậu xoa đầu Miêu Miêu, nếu như về sau cậu mở một công ty lớn thì nhất định sẽ cho Hoa Miêu Miêu một vị trí.
Chu Viên vẫn còn là đầu củ cải cam kết trong lòng.
Cậu đột nhiên muốn vẫn cứ như vậy, cùng nhau lớn lên với người bạn này.
Sau khi ngâm suối nước nóng trở về tất cả mọi người đều buồn ngủ, thế là dứt khoát ngủ trong phòng hết một buổi chiều.
Bốn đứa bé ngủ trên giường lớn, mấy người lớn cũng nằm xuống cùng bọn họ.
Buổi trưa Tinh Tinh uống hơi nhiều nước nên bé muốn đi WC, lúc đi ra lại nghe được từ ban công truyền đến âm thanh, giống như là mẹ Miêu Miêu.
Tinh Tinh đi tới liền nghe được mẹ Miêu Miêu rất tức giận nói, "Em nói cho anh nghe, nếu anh của anh và con trai ảnh đến nhà chúng ta ở thì em cùng Miêu Miêu sẽ dọn ra ngoài."
Tinh Tinh nghe xong lời này cảm thấy không ổn rồi, dọn ra ngoài là chuyện vô cùng nghiêm trọng, ở nhà bé, có một lần ba mẹ cãi nhau mẹ của bé cũng mang bé theo ra ngoài ở.
Tinh Tinh tranh thủ thời gian chạy về phòng, đánh thức ba bạn nhỏ còn lại, sau đó khẩn trương nói, "Xảy ra chuyện lớn rồi, mẹ Miêu Miêu cãi nhau với ba Miêu Miêu, còn nói muốn dọn ra ngoài ở...."
Mắt Miêu Miêu trợn trừng, Chu Viên ôm bé, "Không sao, trước tiên chúng ta xem thử một chút chuyện gì đang xảy ra đã."
Vì vậy mấy bạn nhỏ mở một khe hở nhỏ, sau đó cả đám đều dán đầu lên khe hở này nghe âm thanh bên ngoài.
Sau đó liền nghe được mẹ Chu đang an ủi mẹ Miêu Miêu, "Con trai của anh trai của anh ấy muốn qua đây ở? Sao anh trai ảnh có thể có loại suy nghĩ này vậy?"
Mẹ Miêu Miêu vô cùng tức giận, "Nhà bọn họ muốn đưa con trai vào hộ khẩu nhà tôi, tôi vẫn không đồng ý, hiện tại có Miêu Miêu bọn họ liền muốn để con của họ đến học."
"Trường học ở đây hẳn là sẽ không nhận."
"Bọn họ làm thủ tục chuyển trường rồi, không biết làm sao làm được, đã chuyển đi rồi." Mẹ Hoa rất tức giận, thằng nhóc đầu gấu kia muốn học chung một trường với Miêu Miêu, sao cô có thể không tức giận, không lo lắng được!
Mấy bạn nhỏ bên này đại khái cũng nghe được rõ ràng, nhất là Chu Viên, cậu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tinh Tinh nhíu mày, "Hình như rất nghiêm trọng, chúng ta làm gì bây giờ?"
Thật ra căn bản bé nghe không hiểu được bao nhiêu, chỉ cảm thấy mẹ Miêu Miêu rất sốt ruột nên bé cho rằng chuyện thật sự nghiêm trọng.
Chu Viên nhìn Miêu Miêu đang cau mày không nói gì, an ủi bé, "Không sao đâu."
Chính Miêu Miêu cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bé chỉ biết ba mẹ hình như đang cãi nhau....
Chu Viên kêu mấy bạn nhỏ lên giường, sau đó bắt đầu thương lượng, "Miêu Miêu, hai ngày này nếu như trong nhà cậu có người lạ tới thì không được ở một mình với người đó biết không? Nếu người đó đụng vào cậu, cậu nhớ vừa khóc vừa kêu đau ngay, còn nếu người đó nói gì với cậu thì cậu cứ nói cho mẹ cậu biết."
Chu Viên vừa nói xong Tinh Tinh lập tức đi theo tiết tấu, "Đúng đúng đúng, nhất định phải vừa khóc vừa ôm chân mẹ, khóc to lên, nói con không phải đứa trẻ tốt, không xứng làm con gái của mẹ, mẹ ơi, mẹ sinh thêm một em trai em gái khác đi, kiếp sau con lại làm con gái của mẹ.... Mỗi lần mình bị mời phụ huynh đều khóc như vậy thì mẹ sẽ tha ngay."
Chu Viên: "...."
Đặng Phong lắc đầu, "Không.... Không được.... Lần trước mình.... Nói giống cậu.... Nói như vậy.... Bị đánh...."
Chu Viên: "...."
Tinh Tinh: "Nhất định là do cậu khóc quá giả."
Chu Viên không nhịn được nữa, "Đừng nghe cậu ấy nói, nếu đối phương đụng vào cậu cậu cứ khóc là được, cái gì cũng không cần nói, nếu như người đó mắng cậu, cậu cứ nói nguyên văn lại cho mẹ và bọn mình biết không?"
Miêu Miêu ừ một tiếng, trong nội tâm bé thật ra cũng không biết rốt cuộc muốn làm như thế nào, bé cảm thấy khóc không tốt lắm nhưng mà bé nguyện ý nghe theo Chu Viên.
Chu Viên nhìn bộ dạng này của bé, thật sự có chút không yên lòng.
Tinh Tinh nghĩ nghĩ, lại đi ra ngoài nghe lén giống như gián điệp nhỏ, sau đó khẩn trương trở về báo cáo, "Dì Hoa nói muốn ly hôn.... Dì ấy sẽ mang Miêu Miêu đi...."
Chuyện lớn rồi.
Mấy bạn nhỏ lại núp ngay cửa nghe dì Hoa nói lần nữa, "Chủ yếu là muốn lui một bước, nhà anh ấy vẫn luôn như vậy, tôi kiếm được nhiều tiền, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là tôi xử lý, kết quả tôi và con gái còn bị khinh bỉ, cuối cùng còn muốn để lại tài sản của tôi cho con trai nhà kia...."
Mẹ Tinh Tinh còn có mẹ Chu đều đang khuyên dì Hoa, mà Tinh Tinh cùng Đặng Phong ở trong phòng cũng đã gấp đến mức xoay vòng.
Miêu Miêu ngồi xổm ở cửa, không biết phải làm sao nhìn Chu Viên.
Chu Viên ấn Tinh Tinh và Đặng Phong đang xoay vòng ngồi xuống, bầu không khí đã đủ căng thẳng, không nên làm loạn thêm.