Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 13: Đây là mục tiêu đã định



Mấy ngày nay ta tử thủ ở nhà, vốn định chờ Tô Hành về giúp ta rửa sạch oan khuất, tiểu tử này vừa đi là biệt tăm. Người ngu cũng đoán được hắn là anh hùng cứu mỹ nhân, huống chi ta thông minh như vậy. Lương Gia nhất mực chung tình với Tô Hành còn tâm tư Tô Hành ta không rõ lắm nhưng nhìn hắn khẩn trương vậy chắc cũng có ý tứ với nàng.

Khi rảnh rỗi, ta miên man suy nghĩ, nếu thật sự hắn thành công thành anh hùng cứu mỹ nhân, Lương Gia nhất thời cảm động, lấy thân báo đáp, bọn họ có thể cầm tay bỏ trốn không? Lỡ bọn họ thật sự bỏ trốn, ta chẳng phải bị oan uổng cả đời? Điểm này chưa tính, cứ nghĩ phải thành thân với cái núi băng Tần Lãng kia, ta toàn thân phát run.

Tuyết Liễu thúc giục ta: "Tiểu thư, lão gia bảo ngươi chọn lựa lễ phục cùng trang sức thành thân."

"Đã biết, đã biết." Ta ngàn lần không vui.

Tiểu nhị Vân Cẩm Phường đem một đống lễ phục cho ta chọn lựa, muốn dài có dài, muốn ngắn có ngắn nhưng ta chẳng có chút hứng thú. Mẫu thân và mấy di nương vây quanh líu ríu không yên, hình như các nàng sắp thành thân mới đúng, tất cả đều hưng phấn hơn ta.

"Nhiễm Nhiễm, cái này rất đẹp, thật hợp với ngươi." Mẫu thân hưng phấn đưa ta xem một bộ quần áo trên tay.

Ta liếc mắt ngắm một chút tượng trưng, "Được, đẹp."

Tứ di nương kéo tay ta: "Nhiễm Nhiễm ngươi xem cái này, ta thấy rất được, xem hoa thêu này, vô cùng xinh đẹp."

"Còn có cái này, chậc chậc. Quả thực làm riêng cho Nhiễm Nhiễm nhà ta." Bác cũng không chịu yếu thế.

"Nhiễm Nhiễm, vòng cổ này cũng đẹp..."

"Nhiễm Nhiễm, vòng tay này được lắm..."

"Nhiễm Nhiễm..."

"Nhiễm Nhiễm..."

Mấy di nương lần lượt đưa ta xem quần áo trong tay, người kéo, người lôi khiến ta phát hoảng. Nữ nhân chính là phiền toái, vừa nghe hai chữ ‘thành thân’ đều điên cuồng, ước gì người thành thân là mình. Ta sợ các nàng mất mặt, đành phải đồng ý cho có lệ.

Cả ngày trôi qua, mọi người vẫn hưng phấn không ngớt. Ta thừa dịp các nàng không chú ý, lặng lẽ ngồi vào bàn uống trà, trà Long Tĩnh của phụ thân thực là ngon.

Rút cuộc mẫu thân, bác, còn có mấy di nương đã nhất trí chọn ra một đống trang sức cùng ba bộ lễ phục. Theo bọn họ thì một bộ bái đường, một bộ dâng trà công công bà bà, một bộ phòng hờ. Giết ta đi! Một bộ đã nặng như vậy, không phải họ tính ép ta chết sao! Ta còn muốn giữ mạng.

Lần này ta đi tìm Nhạc Phong, vẫn là gã canh cửa lần trước, thấy ta từ xa đã cười hì hì ra đón, nói một câu, cười một tiếng thật nịnh nọt. Người không biết còn tưởng ta mới là chủ nhân ở đây.

"Tô tiểu thư đã tới, là tìm tam thiếu gia phải không, ta lập tức đi thông báo."

"Được, nhanh chút."

Trong chốc lát Nhạc Phong đã đi ra, hắn người chưa tới, tiếng đã tới trước: "Nhiễm Nhiễm ngươi đã tới, ta còn định đi tìm ngươi."

"Tìm ta làm gì?"

"Nghe nói ngươi sắp thành thân, ta đã chuẩn bị đại lễ tặng ngươi. Thế nào, sư huynh ta đủ nghĩa khí đi."

"Ngươi là đồ vô lương tâm, tai vạ đến nơi, ngươi còn tâm tư nói móc ta, ngươi cũng không phải không biết ta không muốn thành thân. Vốn định trông cậy ngươi giúp ta. Ai, dựa vào ngươi quả nhiên không được." Ta than thở.

Nhạc Phong bất đắc dĩ: "Sư muội, không phải ta không muốn giúp, ta thật sự bất lực. Đây đều là mục tiêu đã định, ngươi tiếp nhận đi. Ta xem tiểu tử Tần Lãng kia không đến nổi như ngươi nói, miễn cưỡng cũng xứng với ngươi, ha ha."

"Là rất miễn cưỡng." Ta suy nghĩ, "Nhưng ta không muốn miễn cưỡng mình."

Sau đó ta thấy mặt Nhạc Phong co giật vài cái.

"Quên đi, chúng ta không nói chuyện không vui này nữa, còn chưa tới ngày đó. Ngươi không phải nói Tần Lãng cũng không thích ngươi sao, không chừng đến lúc đó người ta đào hôn. Ngươi nói đúng không Nhiễm Nhiễm?"

"Miệng quạ đen, muốn trốn cũng là ta trốn, ta không muốn giống Lương Gia bị nhiều người chê cười, thật mất mặt!"

"Được, ngươi nói thế nào liền thế đó, đừng thối mặt ra, ta mang ngươi đi dạo hồ."

Nhạc Phong hưng trí dạt dào đưa ta ra hồ ở ngoại ô, trước mặt ta là một con thuyền xa hoa khiến người ta hộc máu. Ta sáng mắt: "Sư huynh, đừng nói thứ này là của ngươi?"

"Khiến ngươi thất vọng rồi, đúng là của ta."

"Nhà các ngươi có phải sợ để tiền mốc meo? Rất xa xỉ, khi chúng ta ở Thục Sơn năm đó kiếm chác cũng chỉ đủ ăn trong ba ngày, nhưng đây thì..." Ta lắp bắp, "Nếu bán chiếc thuyền sẽ có thể đủ cho ta ăn cả đời."

Nhạc Phong khách sáo liếc ta: "Nhà ngươi cũng không nghèo, gặp qua người yêu tiền, chưa gặp qua người nào yêu tiền như ngươi."

Lên được thuyền hoa, ta mừng rỡ đi xung quanh, không ngừng ngắm nghía, hận mắt không thể dài hơn để nhìn. Thân thuyền cực kỳ tinh tế, cửa sổ, cây cột thậm chí từng góc thật nhỏ đều khắc hoa văn tinh mỹ, trên đỉnh hành lang gấp khúc treo hoa đăng hoa lệ, rèm cửa chỉ dùng mã não trân châu, gió thổi qua , phát ra âm thanh đinh đinh đang đang dễ nghe.

Thuyền hoa chậm rãi chạy ra giữa hồ. Ta và Nhạc Phong ngồi ở đầu thuyền, cạnh một bàn nhỏ bằng gỗ hoa lê vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức phong cảnh, ngẫu nhiên nhấp mấy hớp rượu. Ta tới bây giờ chưa từng say rượu, lúc đầu lưỡi tiếp xúc chất lỏng cay cay, ta nhíu mày thành một đường. Nhưng sợ Nhạc Phong chê cười, ta chỉ có thể phùng má giả người mập, kiên trì uống sạch rượu.

Tháng tư, dương liễu bên bờ xanh mướt, cành liễu thật dài lay động theo gió, rũ xuống mặt hồ nhuộm nước xanh biếc.

Ta quay đầu cười với Nhạc Phong: "Cửu sư huynh, cám ơn ngươi."

"A?" Nhạc Phong sửng sốt, không ngờ ta bỗng thốt ra những lời này.

Ta rất ngượng ngùng, làm ra vẻ như chưa từng phát sinh chuyện gì, tiếp tục ngắm dương liễu. Ta sao có thể không biết dụng tâm của Nhạc Phong. Từ nhỏ đến lớn, ta cãi nhau với hắn, thậm chí đôi khi đánh nhau nhưng hắn chính là một người lúc nào giáp mặt cũng nói móc ta nhưng sau lưng sẽ làm bất cứ chuyện gì có thể giúp ta. Hắn không thể khiến ta không thành thân nên hắn chỉ có thể nghĩ cách làm ta vui vẻ, giải sầu, ta sao có thể không hiểu.

Qua một hồi lâu, Nhạc Phong bỗng nhiên thốt ra một câu: "A, thì ra ngươi cũng có tình cảm."

Một chút cảm động vừa dấy lên trong lòng nhất thời bị câu này của hắn cưỡng chế di dời, ta liếc trắng mắt, tiếp tục uống rượu, hắn vừa đoạt rượu của ta vừa rống: "Đừng uống, ta không muốn cõng ngươi về nhà, nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu để cha ngươi thấy, bắt ta cưới ngươi thì sao, ta còn không chết!"

"Ngươi lặp lại lần nữa, có gan ngươi lặp lại lần nữa." Ta cười tươi như hoa, dùng thanh âm ôn nhu giết người không đền mạng nói với hắn.

Nhạc Phong lập tức câm miệng, thè lưỡi, hết nhìn đông tới nhìn tây, làm bộ thực thật sự đang ngắm cảnh đẹp ven hồ.

Chiêu này là tuyệt chiêu đối phó Nhạc Phong của ta và Dao Băng sư tỷ, lần nào cũng thành công. Mỗi lần Nhạc Phong nói bậy, chúng ta liền thốt ra câu này, cam đoan hắn lập tức héo rũ. Đương nhiên, phải có bí quyết, nửa câu đầu nhất định phải ôn nhu, càng ôn nhu càng tốt. Về phần nửa câu sau, lại càng phải ôn nhu, "Có gan ngươi lặp lại lần nữa", tốt nhất là phải giống lúc câu nữ tử thông báo tin mừng "Ta đã có cái kia với ngươi". Đây đều là Dao Băng sư tỷ dạy ta, nói nàng là Thục Sơn nữ thần, chưa bao giờ nổi giận nói năng thô tục nhưng toàn bộ Thục Sơn chỉ cần là nam nhân, vốn không có ai nàng không trấn áp được, bao gồm phụ thân nghiêm khắc nổi tiếng của nàng, cũng là sư phụ ta.

Nhạc Phong từng nói, ta lên cơn không đáng sợ, đáng sợ nhất là ta dùng chiêu ôn nhu của Dao Băng sư tỷ nói với hắn khiến hắn sởn gai ốc. Sau lại có mấy tiểu sư muội thầm mến Nhạc Phong bày tỏ bất thành, cố ý học ngữ khí ôn nhu của chúng ta nói chuyện với hắn, vốn muốn hắn "sởn gai ốc" một phen, kết quả hại Nhạc Phong mỗi lần thấy các nàng từ xa bèn kiếm đường vòng bỏ chạy.

Thời gian chúng ta ở Thục Sơn qua mau như nước chảy, loáng thoáng nghe được một tiếng tiêu, thổi lên đúng lúc phong cảnh đang hữu tình, ngay cả ta cơ hồ cũng nhập thần lắng nghe. Tập trung nhìn, xa xa có một thuyền hoa đang tiến về hướng chúng ta, tiếng tiêu hẳn là từ nơi đó truyền đến.

"Ai, xem người ta chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nhiều, hữu tình hơn nhiều." Ta cảm khái, hai tay chống cằm.

Nhạc Phong nói: "Ngươi muốn? Rất đơn giản, ta lập tức lấy đàn dạo một khúc cho ngươi nghe."

"Đừng!" Ta nhanh cản, "Ta không muốn chết sớm, hảo ý của ngươi sư muội ta ghi tạc, cám ơn ngươi, thật sự thực cám ơn ngươi."

Có một điển cố như vầy, xưa kia có một nhạc công rất nổi danh, mỗi lần hắn đàn, chim chóc trên trời sẽ xoay quanh đầu hắn, tiếng đàn không ngừng chúng nó sẽ không đi. Chúng ta đã lĩnh giáo qua tài đánh đàn của Nhạc Phong, theo lời tứ sư huynh, khi nào mọi người muốn ăn thịt thì cứ nói lão cửu vào rừng đánh đàn, bảo đảm chim chóc đang bay trên đầu sẽ rơi xuống như mưa. Ý tứ chính là, tiếng đàn Nhạc Phong thực vinh hạnh đạt tới cảnh giới chim nghe cũng phải chết. Thật không dễ dàng!

Nhạc Phong trừng ta, sau đó chuyển mắt sang thuyền hoa đối diện. Ta đoán hắn đoan chắc người thổi tiêu là một mỹ nữ, không hẹn mà gặp, bất ngờ gặp gỡ, cùng hắn tạo nên giai thoại thiên cổ. Không may, thuyền hoa càng ngày càng gần, người thổi tiêu đứng ngay đầu thuyền, tuy không rõ mặt mũi thế nào nhưng dáng vóc cao lớn không thể là nữ nhân, càng không phải là mỹ nữ.

Ta đang định nói móc hắn một phen, ai ngờ hắn mở miệng trước. Hắn thực kích động gọi ta: "Nhiễm Nhiễm, ngươi mau nhìn người kia là ai!"

"Ai?" Lòng hiếu kỳ của ta trỗi lên.

Không xem không lo, vừa thấy ta đã chết lặng.

Người thổi tiêu kia cư nhiên là —— cư nhiên là Tần Lãng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.