Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 14: Phẩm rượu với phẩm người



Quả nhiên "Oan gia ngõ hẹp" là định luật vàng mãi mãi không thay đổi. Ta là người phúc hậu, tuy bình thường thích cãi nhau ầm ĩ với các ca ca, sư huynh, sư tỷ nhưng cũng là trò trẻ con, không gây thù kết oán. Cho nên nghiêm túc mà nói, con người của ta từ nhỏ đến lớn thật đúng là không đắc tội với ai, nếu có, nhất định cũng chỉ có Lâu Huyên và Tần Lãng.

Lâu Huyên thì khỏi nói, một đại nam nhân hẹp hòi, ta chỉ giết một con ngựa mà hắn cứ canh cánh trong lòng lâu như vậy. Mấy ngày trước ở tửu lâu, ta đã "oan gia ngõ hẹp" với hắn một lần, trên cơ bản ta không tổn hại gì nhưng khó nói về sau sẽ không sao.

Tần Lãng càng kỳ quái hơn. Ta không biết hắn, vì cha ta và cha hắn nhất thời quật khởi định cọc hôn sự này, hắn dám “không đội trời chung” với ta. Nhớ tới ánh mắt hắn nhìn ta, ta liền run run, giống như ta một búa chém chết tổ tông mười tám đời nhà hắn. Ta oan quá. Ngựa của Lâu Huyên quả thật chết trên tay ta, người ta muốn nhỏ mọn ta cũng hết cách. Đối với Tần nhị công tử, một con kiến ta cũng chưa giết thì mối thù này cũng quá sức tưởng tượng đi.

Ta thật không may, hai lần xuất môn, mỗi lần chạm mặt một kẻ thù, chia đều vậy, thật công bằng.

Ta cúi đầu thật thấp, hận không thể lập tức nhảy xuống nước. Trong lòng thầm rên, Tần Lãng không thấy ta, Tần Lãng không thấy ta, Tần Lãng là người mù, Tần Lãng là người mù...

Sự thật chứng minh Tần Lãng không mù. Ta quay đầu liếc hắn thử, kết quả thực bất hạnh, ta bị kinh sợ vì ánh mắt hàn băng lạnh lẽo không chết người không đền mạng, hắn đã thấy ta. Về phần vì sao mắt hắn có nhiếp lực như vậy, đương nhiên là ứng với câu nói ‘thấy kẻ thù đỏ mắt’.

"Nhiễm Nhiễm..." Nhạc Phong đẩy ta mấy cái.

Ta mất kiên nhẫn, trừng mắt: "Không thấy ta đang giả chết sao!"

"Đó là phu quân tương lai của ngươi, mặc kệ ngươi giả chết với ai cũng không thể là hắn." Tiếng Nhạc Phong lập tức lên cao vài độ.

Thực không khéo là, thuyền hoa đối diện đã song song với thuyền chúng ta, câu nói vừa rồi của Nhạc Phong phỏng chừng đã đến tai Tần Lãng, một chữ cũng không sót. Ta phát điên, Nhạc Phong quả thực chính là thuyết minh tốt nhất cho câu "Được việc không đủ, bại sự có thừa", mỗi lần đến thời khắc đáng xấu hổ nhất, hắn luôn khiến ta á khẩu thành công.

Sau đó Nhạc Phong lại thuyết minh thành công một câu khác: ‘bỏ đá xuống giếng’.

Thừa dịp ta phân tâm hung hăng thầm mắng hắn, Nhạc Phong không biết ăn nhầm thuốc gì, đột nhiên ma xui quỷ khiến hướng thuyền đối diện hô một câu: "Tần nhị công tử, muốn qua đây uống một chén hay không."

Ý tưởng đầu tiên trong đầu ta chính là đá Nhạc Phong xuống nước. Kết quả không đợi ta biến ý tưởng này thành hiện thực, Tần Lãng cũng không biết ăn nhầm thuốc gì, sưu một tiếng bay qua, vững vàng dừng trước mặt ta. Ta còn chưa kịp phản ứng, lại sưu một tiếng, bên cạnh Tần Lãng là một thân ảnh màu hồng. Nhìn kỹ làm ta sợ muốn chết, đây không phải vị đại tiểu thư "phóng ngựa hành hung" Tôn Nhược Sắc kia sao? Sao Tôn Nhược Sắc đi cùng Tần Lãng? Bọn hắn dường như rất thân thiết, còn cùng nhau dạo hồ, hay là...

"Sao không nói gì, ha ha, mọi người đều đã trưởng thành." Nhạc Phong ngây ngô cười một mình.

Ta mếu máo, không nói.

Tần Lãng thực không khách khí ngồi xuống ghế đối diện ta, vuốt cằm nhìn Nhạc Phong: "Nhạc công tử thật hưng trí."

"Đâu có, đâu có," Nhạc Phong vẻ mặt sáng lạn, "Đại ca vừa tặng ta thuyền hoa, tiết trời hôm nay không phải rất tốt để đi du ngoạn sao."

Ta hung hăng thầm mắng Nhạc Phong một phen, du ngoạn cái gì, ngươi nghĩ đây là ngựa hay lừa! Ta thực muốn kêu oan thay chiếc thuyền hoa lệ xa xỉ này.

Tôn Nhược Sắc mở miệng: "Đã sớm nghe nói Nhạc công tử cùng Tô tiểu thư là đồng môn sư huynh muội, quan hệ không phải tốt bình thường, xem ra đồn đãi không sai."

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "bình thường", làm như ta có gì với Nhạc Phong, hơn nữa lại là trước mặt vị hôn phu Tần Lãng của ta, ý đồ châm ngòi thực rõ ràng. Tuy ta không ngại Tần Lãng nhìn ta thế nào, tốt nhất hắn thật sự nghĩ ta có gì với Nhạc Phong đi. Nhưng ta thật tức giận, nhất thời không ngăn được miệng mình, bật thốt: "Ngươi nghe ai nói, ta xẻo miệng hắn."

"Nếu trong lòng không có quỷ, còn sợ người đàm tiếu?" Tôn Nhược Sắc khí thế bức người.

Ta phát hỏa: "Người khác nói nhảm cũng là chuyện của ta, không liên quan đến Tôn tiểu thư ngươi."

"Ngươi —— "

"Ngươi cái gì, ngươi tốt nhất tự lo cho mình đi."

Tôn Nhược Sắc bị ta làm nghẹn lời, nàng dậm chân, làm nũng với Tần Lãng: "Nhị ca, ngươi xem nàng..."

Tần Lãng ra vẻ không nghe, tự rót một chén rượu, tự uống. Nhìn hắn như vậy, giống như nhiều lời một chút sẽ mất mạng, Tôn Nhược Sắc đành phải nuốt giận nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn hận thù trừng ta vài cái. Ta không thèm để ý nàng, dù sao bị trừng vài lần cũng không chết, ta không muốn ầm ỹ với nàng.

Nhạc Phong giơ chén rượu: "Nhị công tử ta kính ngươi một ly."

"Mời." Tần Lãng bưng chén một hơi uống cạn.

Ta thật sự không giả ngốc nữa, bọn họ cứ uống rượu bọn họ đi, ta chạy đến đuôi thuyền hóng gió, trúng gió còn tốt hơn nhìn bọn hắn nổi điên. Ta ngồi trên mép thuyền, hai chân thả ra ngoài quẫy quẫy rất thích ý.

"Tô Nhiễm, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Tôn Nhược Sắc bỗng nhiên xông ra. Vừa rồi còn một tiếng Tô tiểu thư, giờ rõ ràng đổi giọng gọi Tô Nhiễm, có phải khởi binh vấn tội hay không. Thật sự nhỏ mọn, ta bất quá lười ăn miếng trả miếng, đáng sao!

Ta cũng lười quay đầu: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, muốn cãi nhau thứ không phụng bồi." Xem bộ dáng nàng hẳn có công phu, ta đây công phu mèo quào khẳng định không phải đối thủ. Ngốc mới đánh với nàng!

Không đoán được trước đó giương cung bạt kiếm giờ bỗng nhiên Tôn Nhược Sắc ngồi xuống cạnh ta. Nàng như biến thành một người khác, nói cũng không nói, vẻ mặt phiền muộn. Nếu không từng thấy qua bộ dạng ngang ngược của nàng, ta nhất định nghĩ nàng là một tài nữ đa sầu đa cảm vừa ngâm thơ vừa vẽ tranh đến hộc máu.

"Tô Nhiễm, ngươi không thể tranh nhị ca ca với ta được không, ta thật sự thích hắn." Tôn Nhược Sắc mở miệng.

Một hồi lâu ta mới phản ứng lại, nhị ca ca trong miệng nàng chính là Tần Lãng.

"Ai muốn tranh với ngươi, ta vốn không muốn thành thân, là cha ta ép buộc. Nếu có thể, ta còn muốn đào hôn. Nếu ngươi thực thích Tần Lãng thì chủ động khiến hắn cưới ngươi, ta rất thích thấy các ngươi thành tình nhân."

Đây đều là lời xuất phát từ nội tâm. Tôn Nhược Sắc mặc dù có điểm dã man nhưng có thể thấy nàng cũng không phải người xấu, trước đó ầm ỹ cùng ta chẳng qua là ăn phải dấm chua thôi.

Tôn Nhược Sắc mừng rỡ: "Ngươi nói thật?"

"Đương nhiên là thật, lừa ngươi làm gì. Tần Lãng là người tốt nhưng không có nghĩa là ai gặp cũng thích, ngươi nói đúng không?" Ngoài miệng nói vậy, trong lòng ta lại nghĩ Tần Lãng căn bản thực "tốt", tốt thái quá! Ta đương nhiên không dám nói ra, nhìn Tôn Nhược Sắc đã biết nàng không phải mê luyến Tần Lãng bình thường, vạn nhất nàng nổi điên đá ta xuống nước thì nguy.

Tôn Nhược Sắc không mừng điên lên như ta nghĩ, ngược lại nhíu mày. Nha đầu kia chưa ăn nhầm thuốc, thâm trầm đùa giỡn ta làm gì, ngày đó trên đường không phải nàng thực kiêu ngạo, thực thần khí, thực khốc liệt sao? Chẳng lẽ hôm nay bị muội muội Tôn Nhược Vi chọc giận?

"Này, ngươi không sao chứ? Ngươi ngươi ngươi..." Thấy bộ dạng Tôn Nhược Sắc, ta lắp bắp, liếm môi nói tiếp, "Ta đã đáp ứng không giành nhị ca với ngươi, ngươi đừng nghĩ quẩn rồi nhảy hồ. Muốn nhảy ngươi cũng tính toán một chút, người nào không rõ tình huống còn tưởng ta muốn mưu sát. Ta bị oan uổng không sao, cha ta về sau ở kinh thành sẽ không còn chỗ đứng..."

Ta không dùng đầu tự hỏi, bô bô nói hàng đống vô nghĩa, Tôn Nhược Sắc tỏ vẻ thực bất đắc dĩ với tinh thần không vương vấn này của ta. Nàng liếc ta: "Yên tâm, sáng mai ta nhảy xuống sông đào bảo vệ thành, được không!"

Nhìn biểu tình của nàng vừa bực mình vừa buồn cười, ta thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

"Ngươi còn phiền muộn gì, nói thật cho ngươi, có biết lần đầu gặp mặt nhị ca ngươi nói gì với ta không? Hắn nói ta từ bỏ ý định với hắn! Xem đi, một người trinh liệt vậy chắc chắn đã có ý trung nhân. Hắn khẳng định vì ngươi thủ thân như ngọc, à không, không phải thủ thân như ngọc..." Ta nghĩ nổ đầu cũng không nghĩ ra nên dùng từ gì để hình dung sự "trinh liệt" của Tần Lãng, đành phải qua loa tắc trách, "Ai, dù sao chính là ý này, ngươi nghe hiểu là được. Hắn đã đến mức đó, ngươi còn không hài lòng chuyện gì?"

"Hắn làm vậy cũng không phải vì ta, mà là..."

"Mà là gì?" Ngửi được mùi bát quái, ta mau chóng vểnh tai. Đối với tin tức bát quái, tôn chỉ của ta là "Càng nhiều càng tốt, càng bạo càng tốt".

Tôn Nhược Sắc mếu máo, vẻ mặt mất hứng.

Sau đó, ta nghe được từ Tôn Nhược Sắc một tin kinh thiên động địa, trong lòng rất cao hứng, phỏng chừng liên tiếp mấy ngày đều không ngủ được. Lương Gia a Lương Gia, ngươi muốn cảm tạ ta sao đây, nếu ta không siêng năng bát quái, chỉ sợ cũng không có cách cứu ngươi.

Ta và Tôn Nhược Sắc cùng về lại đầu thuyền, chuyện đã xảy ra trước mắt khiến ta chấn động. Theo ta biết, Nhạc Phong cùng Tần Lãng hẳn không thân thiết, sao đột nhiên giống như huynh đệ ruột thịt thất lạc nhiều năm, ngươi một câu "Tần huynh", ta một câu "Nhạc huynh", hận không thể mặc chung quần lót. Ta với Tôn Nhược Sắc hoàn toàn bị ngó lơ.

Hai vị soái ca vừa uống rượu vừa nói, không có ý dừng. Nhạc Phong thật không biết tự lượng sức mình, ban đầu dùng chén, sau lại trực tiếp dốc bình rượu lên uống. Xem cử chỉ hào phóng của hắn giống như thứ hắn uống không phải rượu mà là nước lã.

Tần Lãng cũng không yếu thế, cầm bình rượu trút vào miệng. Soái ca chính là soái ca, ngay cả tướng uống rượu cũng đẹp, hay hơn là hắn khác Nhạc Phong, không có vẻ say. Ta không khỏi hoài nghi thứ hắn uống chẳng lẽ thật sự không phải rượu mà là nước.

Dũng khí của Nhạc Phong làm ta bội phục, rõ ràng là gà mờ, còn muốn liều chết so tửu lượng với Tần Lãng, làm như mình ngàn chén không say. Mà lời Nhạc Phong nói ra sau khi uống rượu càng làm ta xúc động muốn chôn sống hắn.

Hắn vỗ vỗ vai Tần Lãng nói: "Tần huynh, ngươi với Nhiễm Nhiễm lập tức sẽ là người một nhà, ta cũng không khách khí với ngươi. Nhiễm Nhiễm nha đầu tuy tính tình xấu xa, lắm miệng, thích nhiều chuyện... Bất quá cũng không tệ lắm. Lấy chuyện hai năm trước mà nói, nàng cùng Dao Băng sư muội lôi ta xuống núi, tiêu hết tiền trên người ta, hại ta ăn cơm không có tiền trả, bị ông chủ giam xuống dưới rửa chén. Hai nàng tuy bỏ lại ta trốn mất dạng nhưng buổi tối vẫn mang tiền lại chuộc ta. Thế nào, đủ nghĩa khí đi..."

Ta thấy rõ Tần Lãng và Tôn Nhược Sắc đều hơi ngượng.

Ta giận không thể nhịn, nói với Nhạc Phong: "Không được rồi, tửu lượng không tốt ngươi phát điên gì đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.