Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 20: Tần Lãng đào hôn



Trời còn chưa tỏ, mẫu thân đã khiến ta tỉnh mộng, ta nặng nề nhướngmắt, làm nũng: "Mẫu thân, mới sáng tinh mơ, người quấy nhiễu mộng đẹp người ta."

"Ngươi đã là tân nương, sao còn không hiểu chuyện, mau đứng lên. Sau khi gả đi rồi không được mỗi ngày ngủ nướng trên giường, nhà chồng không thể so với nhà mình, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm..."

"Ai nha mẫu thân, người có để yên hay không, người đã nói những lời này một trăm lần." Ta thực mất kiên nhẫn ngắt lời, "Người cho ta ngủ thêm một chút đi, cầu người."

"Đừng ngủ, đứng lên, mau đứng lên." Mẫu thân không để ý ta khổ sở cầu xin, một phen xốc chăn lên, dựng ta dậy.

Lúc này ta hoàn toàn thanh tỉnh, khẽ dụi mắt. Sau lưng mẫu thân còn có cả một đại bang phái, có bác cùng các di nương, còn có mấy nha hoàn, vẻ mặt ai cũng vui mừng. Ta không rõ, ta phải thành thân sao ta hệt như người ngoài cuộc, ngược lại ai cũng giống tân nương chính quy hơn ta.

"Nhiễm Nhiễm, ngồi dậy trang điểm." Bác cười kéo tay ta, "Đến rửa mặt trước đi."

Một tiểu nha hoàn lập tức đem chậu đến trước mặt ta, ta thực không tình nguyện, lung tung lau lau. Mẫu thân thấy vậy tức muốn chết, đại khái thầm nghĩ trong lòng: Sao nhi nữ chẳng kế thừa được một chút truyền thống hiền lương thục đức tốt đẹp của ta?

Ta hiểu bản thân mình hơn Lương Gia, đại tiểu thư nàng rõ ràng thực dã man, thực bá đạo lại nhất định tự dối gạt lương tâm nói mình thực hiền lương, thực thục đức. Da mặt ta cũng không dày như nàng, ta rất rõ kiếp này ta hoàn toàn vô duyên cùng thục nữ, ngay cả chéo áo của thục nữ ta cũng không bằng. Mẫu thân vốn không nên ôm ảo tưởng về ta, còn không bằng sinh thêm nữ nhi, từ nhỏ giáo dục cho tốt, đỡ tốn công dồn sức lên người ta.

Mấy nha hoàn giúp ta thay hỉ phục đỏ thẫm, quần áo kia phức tạp muốn chết, bảy tám tầng bao bọc làm ta không thở nổi. Lúc thắt đai lưng, tiểu nha hoàn dùng sức lôi kéo, bụng ta bị thắt mạnh, suýt nữa tắt thở.

Ta ồn ào: "Nhẹ chút, nhẹ chút, các ngươi định xiết chết ta sao!"

Tiểu nha hoàn bị ta dọa, vội vàng dừng tay: "Thực xin lỗi tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý."

"Mặc kệ nàng, tiếp tục xiết."

Mẫu thân đã lên tiếng, bọn nha hoàn liền tuân mệnh, tiếp tục tàn phá thân hình yếu đuối của ta. Ta đây không đắc tội ai lại đắc tội tiểu nhân. Cũng không biết Tô Nam có giúp ta cầu Hoàng Đại Tiên hay không, nếu thực xin được một lá bùa bình an thì đây là lúc sử dụng thích hợp nhất.

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng ta đã quần áo chỉnh tề, thật không dễ dàng. Cũng may trang phục này cả đời chỉ mặc một lần, nếu mỗi ngày đều phải vậy, ta tình nguyện vùi mình trong chăn không ra khỏi cửa, mẫu thân muốn đánh ta, muốn làm gì ta cũng được.

"Tốt lắm, chải đầu đi thôi." Bác kéo ta ngồi trước bàn trang điểm.

Ta ngó mình trong gương, mặt trông giống người nhưng trên mặt lại không vui chút nào, nếu lột sạch mớ quần áo này khẳng định không ai có thể đoán ra hôm nay là ngày ta thành thân. Ta bỗng nghĩ đến Tần Lãng, hắn nhất định cũng giống ta, ước gì vĩnh viễn không gặp ta. Hừ, ai cần. Chờ đi, ta cũng không ngoan ngoãn vâng lời vậy đâu.

Đang miên man suy nghĩ, trong gương bỗng xuất hiện một cung trang mỹ nhân, tuy hơi lớn tuổi nhưng không giấu được phong tư yểu điệu. Ta nhận ra nàng, nàng là Thúy Dung có tài trang điểm nhất trong cung, năm trước vào cung ta đã gặp qua. Nghe nói hiện tại hoàng thượng ban nàng cho Lâu quý phi, chuyên hầu hạ một mình Lâu quý phi, có thể thấy được sự sủng ái của hoàng thượng dành cho Lâu quý phi.

Ta chưa gặp qua vị nữ nhân hậu cung xinh đẹp nhất trong truyền thuyết này, lần trước mẫu thân mang ta vào cung vấn an thái hậu thì đúng lúc nàng đến chùa Đại Tướng Quốc thắp hương cầu phúc. Ngẫm lại bộ dáng thiên tiên của Lâu Huyên và Lâu Ý Ý, Lâu quý phi tuyệt đối không thua kém, khó trách có thể được sủng lâu vậy. Mẫu thân có thể mượn được Thúy Dung lại đây, xem ra thể diện của trưởng công chúa này vẫn rất lớn.

"Tiểu thư, phiền người ngẩng đầu lên một chút." Thúy Dung nhìn ta mỉm cười.

Ta hoàn hồn, ngẩng đầu lên.

Vì bày ra kế hoạch đào hôn vĩ đại, tối hôm qua ta cơ hồ không ngủ, buổi sáng lại bị mẫu thân vô tình lôi khỏi chăn, căn bản mở mắt không nổi. Thúy Dung rất hưng trí đùa nghịch đầu ta, ta không rảnh thưởng thức thủ nghệ của nàng, thực không nể mặt ngáp liên tục. Đây thật sự không phải lỗi của ta, thật sự ta rất mệt.

"Xong rồi." Thúy Dung nhẹ nhàng chụp bả vai ta, "Tiểu thư hài lòng chứ?"

Ta miễn cưỡng mở mắt liếc liếc. Tóc ta vấn kiểu phi thiên kế, toàn bộ tóc sau xõa ra, đầu cắm đầy trâm, vàng đè nặng trán. Phản ứng đầu tiên của ta không phải khen nàng vấn đẹp mà định hét lớn "đầu ta sớm bị đè chết", nhiều vàng ngọc phỉ thúy trên đầu như vậy sẽ gãy cổ.

Mẫu thân và các di nương thực vừa lòng với dáng vẻ của ta, kính trọng khen ngợi tay nghề của Thúy Dung. Ta thừa dịp các nàng tán gẫu, nhào đến bên giường, hạ đầu xuống nằm, đúng là thoải mái.

"Tô Nhiễm ngươi đứng lên cho ta!" Mẫu thân quát lớn.

Ta bất đắc dĩ đành ngồi dậy. Mẫu thân thực tinh mắt, vừa tán gẫu khí thế ngất trời vừa nhìn xung quanh, ta có động tác nhỏ gì đều không thể gạt được nàng.

"Trên đầu quá nặng, mẫu thân người cho ta nằm một lát đi, dù sao bây giờ còn sớm." Ta cò kè mặc cả, "Chỉ một lát, được không?"

"Không được." Mẫu thân từ chối, "Tóc sẽ bị hư."

"Được rồi, được rồi, ta nghe lời người."

Ta nén giận, quy củ ngồi xuống, không thèm nhắc lại.

Trời cũng đã sáng, bên ngoài ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Hôm nay thời tiết tốt lắm, thực thích hợp cưới gả nhưng ai biết hai người phải thành thân đều có ý đồ xấu xa. Tính ra ta với Tần Lãng thật đúng là đồng đạo, nếu hai chúng ta hợp mưu "đào hôn", chắc chắn hiệu quả sẽ có thể đạt tới mức tốt nhất. Nếu đào hôn thành công, sẽ trở thành hôn lễ khó tưởng tượng nhất trong lịch sử. Tân lang, tân nương trong ngày tân hôn cầm tay bỏ chạy, chậc chậc, thật vĩ đại. Người bình thường sao có thể làm được chuyện lớn lao cỡ này.

Ta ngây người trong chốc lát, mẫu thân và các di nương cuối cùng đã chịu đi. Các vị phu nhân đây phỏng chừng đều thầm khát khao thành thân lần nữa, mọi người nhìn ta sáng mắt, còn không phải đang ảo tưởng bộ dáng của chính mình như vậy nữa sao.

"Tuyết Liễu, đóng cửa, thay quần áo." Ta ra lệnh, Tuyết Liễu vội vàng nghe theo.

Ta lột sạch hỉ phục, lấy ra một bộ đã sớm chuẩn bị từ ngăn tủ. Kết quả, đai lưng còn chưa thắt xong, tiếng đập cửa ‘thùng thùng‘ vang lên, đặc biệt vang to. Tay ta run run, tim vọt tới cổ họng. Sẽ không xui xẻo vậy đi, ai đáng chém ngàn đao vậy.

"Ai?" Ta cố gắng trấn định.

"Tiểu thư mau mở cửa, không tốt." Là tiếng Cẩm Phương, một nha hoàn khác trong phủ.

Ta chạy nhanh lên giường, buông màn, xong xuôi mới bảo Tuyết Liễu đi mở cửa.

"Chuyện gì gấp vậy?" Ta tìm hiểu.

"Tần nhị công tử hắn... Hắn..." Cẩm Phương hít thở không xong, mất nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

Ta nóng nảy: "Hắn làm sao, đã chết? Không thể nào?"

"Người của phủ tướng quân tới nói muốn trì hoãn ngày thành thân. Không thấy Tần nhị công tử, tìm khắp nơi không thấy."

Nói một cách khác: Tần Lãng đào hôn. Hắn dám đào hôn!

"Ta đã biết, ngươi lui xuống đi." Mặt ta không chút biểu tình.

Theo tình huống này mà nói, Cẩm Phương cũng không nguyện ở trong phòng ta thêm một khắc nào, nàng sợ ta nổi giận, lập tức chạy đi. Ta trầm mặc, lại trầm mặc, cuối cùng trầm mặc không nổi nữa, tay rút bội kiếm treo trên vách tường, chém lung tung một chút. Hiện tại, nó có tác dụng tương đương cái búa, nếu có thể, ta tính dùng nó đập chết Tần Lãng.

Tuyết Liễu nơm nớp lo sợ: "Tiểu thư làm sao vậy? Đây là chuyện tốt, không thấy Tần nhị công tử, người sẽ không cần chạy trốn."

"Chuyện tốt? Tốt gì chứ, xem như mặt mũi ta hoàn toàn bị Tần Lãng hủy hoại!"

Tần Lãng một mình đào hôn, mặt mũi ta để đâu! Các ca ca khẳng định sẽ giễu cợt ta, các sư huynh càng không phải nói, việc này rơi vào tai bọn họ, còn không bị chê cười như ba năm trước sao. Từ nay về sau, kinh thành và Thục Sơn, sợ không có nơi nào cho Tô Nhiễm ta sống yên ổn. Ta đây đã trêu ai chọc ai, sao chuyện xui xẻo gì cũng rơi trên người ta.

Lương Gia a Lương Gia, ngươi thật sự rất anh minh thần võ, ngươi bỏ nhà trốn đi thật là lựa chọn sáng suốt nhất đời này của ngươi, bị người bắt cóc cũng đáng. Trong lòng ta cảm khái từng trận. Ta với Lương Gia thật đúng là tỷ muội thâm tình, không kịp ‘có phúc cùng hưởng’, đã "có nạn cùng chịu".

Không được, không thể để mọi chuyện như vậy được!

Ta tháo hoa quan trên đầu xuống, búi tóc đơn giản rồi lấy hành lý từ ngăn tủ ra.

"Tiểu thư, người vẫn muốn đi?" Tuyết Liễu hỏi.

Ta giận run người: "Tần Lãng hại ta mất hết mặt mũi, ta không tìm hắn về làm thêm một lần đào hôn nữa, ta sẽ không gọi là Tô Nhiễm!"

"Lại thành thân lần nữa?" Tuyết Liễu thực không hiểu ý ta.

"Đương nhiên! Hắn thoát khỏi ta một lần, tốt xấu gì ta cũng muốn trả lại hắn một lần, cái này gọi là ‘có qua có lại’, ta cũng không định thiếu hắn!" Ta nói, "Tuyết Liễu, ngươi đến tiền sảnh rống vài tiếng, nói thập tiểu thư cũng đào hôn, mới trốn từ cửa sau, nhanh đi!"

"Dạ."

Ước chừng qua nửa nén hương, toàn bộ tướng phủ ầm ầm, loạn thành đoàn, còn náo nhiệt hơn thành thân chính thức. Ngày tân hôn, hai nhân vật chính một trước một sau chạy thoát, thật đúng là chuyện lạ. Rất nhiều người chạy ra cửa sau đuổi theo ta, muốn bắt ta lại cũng có, đến xem náo nhiệt cũng có.

Thừa dịp hỗn loạn, ta cho rằng nháy mắt sẽ thuận thuận lợi lợi ra cửa chính của tướng phủ. Chuyện quan trọng trước mắt là tìm chỗ thay đổi trang phục, nha hoàn cũng không chắc, vạn nhất phụ thân phái người tới tìm mà bắt gặp, ta nhất định phải chết.

Dạo trên đường đã lâu, ta thực khinh bỉ chính mình, tại thời khắc mấu chốt này lại lạc đường. Trước mắt người đến người đi thực rõ ràng, ta vẫn không tài nào phân định rõ phương hướng, đi vài vòng lại quay về chỗ cũ. Lòng ta nóng như lửa đốt, còn đi nữa sớm muộn gì cũng về lại cửa tướng phủ, tự dâng mình lên cửa cho bọn họ.

Ta nhìn xung quanh, kinh hỉ khi phát hiện Phương Vũ Các lần trước mua quần áo đang ở phía trước. Trời không tuyệt đường, hi vọng lại dấy lên... Ta cảm thán, rạo rực vọt vào Phương Vũ Các.

"A cô nương, là ngươi." Tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhận ra ta.

Phải đền một bộ quần áo cùng mười lượng bạc, đổi lại là ta, khẳng định cũng nhận ra. Khó trách hắn nhìn ta là lạ, đại khái sợ ta bắt đền bọn họ lần nữa.

Ta giải thích: "Hôm nay ta không phải đến mua quần áo, ta muốn đổi trang phục trên người. Đây thưởng cho ngươi."

Ta đưa một lượng bạc cho hắn, tiểu nhị vui vẻ gật đầu cúi người dẫn ta vào phòng thay đồ. Ta lấy bộ áo xanh của Tô Hành nhanh chóng thay. Tô Hành rất cao, quần áo hắn choàng trên người ta rộng rãi khá nhiều, còn có một mảng lớn rơi xuống đất. Ta không chút do dự thả nó xuống, sau đó vấn tóc kiểu nam nhân. Nhìn vào gương thấy cũng giống một mỹ nam tử, ta mừng thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.