Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 32: Đêm nay sao rất đẹp



Sở Tức Trữ hơi thở như lan, thanh âm mềm nhẹ như chim oanh, uyển chuyển cất giọng: "Tần nhị ca, cám ơn tất cả mọi chuyện huynh làm cho chúng ta. Tức Trữ không biết báo đáp thế nào."

Không biết báo đáp? Vậy lấy thân báo đáp. Ta mà là Tần Lãng chắc chắn sẽ nói vậy.

Lại nghe Tần Lãng nói: "Quận chúa đừng khách khí, muội với ta sớm muộn cũng là người một nhà, đó là chuyện ta nên làm."

Chậc chậc, còn sớm muộn cũng là người một nhà nữa! Tần Lãng quá nóng vội, đều nói nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, Sở Tức Trữ người ta còn chưa nói muốn lấy thân báo đáp, không sợ dọa người ta chạy sao, thục nữ da mặt mỏng.

Cho tới bây giờ, ta cho rằng Sở Tức Trữ tuyệt đối là thục nữ trong thục nữ, không giống Lâu Ý Ý chỉ có bề ngoài là thục nữ, bên trong sớm đã thoát ly hồng trần; cũng không giống Dao Băng sư tỷ cả ngày ồn ào xưng mình là thục nữ, kỳ thật cũng tự lừa mình, tự an ủi mà thôi.

Nào biết Sở Tức Trữ không hề lộ vẻ thẹn thùng tiểu nữ nhi, ngược lại thở dài, nói: "Tĩnh vương phủ cùng tướng quân phủ xưa nay bất hòa, đừng nói là cha ta, Tần tướng quân nhất định không đồng ý, ta sợ..."

"Quận chúa đừng quá lo lắng, cha ta tuy nghiêm khắc nhưng không cố chấp đến vậy. Muội yên tâm, sau khi về nhà ta sẽ tận lực thuyết phục cha ta."

"Cám ơn. Tức Trữ mạo muội có câu không biết nên nói hay không."

"Quận chúa cứ nói đừng ngại."

"Hôn sự của huynh với Tô gia thập tiểu thư đã định từ nhỏ, mặc dù ta chưa gặp Tô tiểu thư nhưng nghe nói dung mạo như sao trên trời. Vì sao vào ngày đại hôn huynh lại..."

"Quận chúa đừng hỏi, việc này..."

"Ai nha ——" Ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, không cẩn thận ngã văng ra ngoài.

Sở Tức Trữ và Tần Lãng ngừng nói, mở to mắt nhìn ta, trên mặt đầy khó hiểu. Ta hối hận vì đã cắt ngang câu chuyện, chỉ vì vừa rồi nghe bọn họ nhắc tới ta, nhất thời kích động muốn tìm hiểu, nào ngờ lại ngã ra ngoài, dọa chết người ta.

"Ngươi..." Sở Tức Trữ hoa dung thất sắc.

Ta cực kỳ xấu hổ, ấp úng giải thích: "Ta... Cái kia, cái kia... Ta..."

"Bạch cô nương thật có hứng thú." Tần Lãng tự đáy lòng tán thưởng một câu.

"Đúng vậy, ha ha." Ta cười đến méo miệng, "Cái kia... Hôm nay trời rất đẹp, ha ha, xem bầu trời đầy sao, thật đẹp mắt, ha ha, thật đẹp mắt..."

Sở Tức Trữ ngẩng đầu nhìn trời, thật thiện lương nói cho ta biết: "Bạch cô nương, đêm nay không có sao."

"A?"

Ta ngẩng đầu nhìn trời, đừng nói đầy sao, trên trời tối đen, tìm không ra một điểm sáng.

"Vừa rồi trời vẫn đầy sao, sao lại đột nhiên không có, ha ha." Ta bi ai giãy dụa, "Có thể mây đen vừa kéo đến, không cẩn thận che mất."

Nói xong ta xoa xoa trán, rất sợ mình chảy mồ hôi lạnh.

Tần Lãng nhìn ta đầy ẩn ý, tươi cười hiếm thấy: "Mây đen thật nhiều, trời đầy sao thế đều bị che khuất."

"Đúng vậy, đúng vậy, thật là một mảng mây đen lớn. Đại khái ngày mai trời sẽ mưa, nếu các ngươi xuất môn, phải nhớ mang ô."

Tần Lãng nhíu mày: "Ta thật đa tạ Bạch cô nương đã nhắc nhở."

"Không cần cảm tạ, khách khí làm gì. Ha ha."

Ta qua loa vài câu rồi nhanh chân bỏ chạy. Phỏng chừng Tần Lãng cùng Sở Tức Trữ đằng sau đều cười gập cả người, ta sao có thể chịu thua kém như vậy! Ta vừa đi vừa lắc đầu, thật sự là tự làm bậy không thể sống, êm đẹp đi ngủ không chịu, lại khoét vách đào tường nghe lén làm gì, đây không phải tự tìm chết sao!

Ta cơ hồ bụm mặt lên lầu, thầm mặc niệm "Ngươi chết đi, ngươi chết đi". Đi đến ngang cửa cách vách, đột nhiên có người mở cửa ra.

Lâu Huyên nói: "Bạch cô nương, đêm nay sao rất đẹp, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy sao đẹp như vậy."

"Ngươi đi chết đi!"

Ta một phen đẩy cửa phòng ra rồi hung hăng đóng lại. Ngoài cửa truyền đến tiếng cười thật to, vô cùng sảng khoái của Lâu Huyên. Hắn đã thấy hết, đã nghe được hết! Đáng giận, toàn bộ đoạn đối thoại ngu ngốc của ta với Tần Lãng đều để hắn nghe được... Nghĩ đến câu trời đầy sao hay mây đen gì kia, ta sầm mặt nhảy lên giường, kéo chăn phủ kín người. Ngươi chết đi!

Thật sự càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy mất mặt. Ta đẩy chăn ra, nắm tay thành quyền hung hăng đấm xuống giường mấy cú, bất quá không làm nên chuyện gì, chưa hết giận chút nào. Trong phòng thật oi bức, hơn nữa ta còn đang hờn dỗi, trên người cơ hồ có thể phát ra lửa, thật sự không chịu nổi. Ta nhảy xuống giường, nhanh chóng mở cửa sổ.

Tần Lãng thật đúng là âm hồn không tan, ta vừa mở cửa sổ đã thấy hắn đứng trước cửa sổ phòng hắn, nhìn về phía ta, đôi mắt không gợn sóng, không sợ hãi. Xuất môn bất lợi a, sao lần nào mở cửa sổ cũng trùng hợp thấy hắn, phòng này không ở nổi nữa rồi!

Ta mau chóng chạy tới gõ cửa phòng Dao Băng sư tỷ, không nghĩ được nhiều nữa, nàng muốn đánh ta cũng được, ta nhất định phải đổi phòng.

Ta vừa gõ cửa vừa kêu Dao Băng sư tỷ, đúng lúc ta sắp tắt thở, Dao Băng sư tỷ cuối cùng cũng mở cửa ra. Nàng vừa thấy ta, vô cùng không kiên nhẫn: "Nhiễm Nhiễm tiểu tổ tông của ta, ngươi định không cho ta ngủ sao? Ngươi cứ ép buộc ta như vậy sớm muộn gì ta cũng bị tinh thần phân liệt!"

"Sư tỷ, cầu ngươi, đổi phòng cho ta đi, nếu không ngươi chưa tinh thần phân liệt, ta đã tinh thần phân liệt trước rồi." Ta đau khổ cầu xin, suýt chút nữa còn quỳ xuống.

Dao Băng sư tỷ hoàn toàn bóp chết hi vọng xa vời của ta: "Không được!"

"Vì sao?"

"Chia rẽ nhân duyên tốt của người ta sẽ bị sét đánh!"

"Nhân duyên tốt gì chứ, nếu thích ngươi cứ việc nhân duyên tốt với Lâu Huyên đi, ta không ngăn cản ngươi, tuyệt đối không ngăn cản ngươi!"

"Các ngươi đang êm đẹp lại làm sao vậy, cãi nhau?"

"Ai cãi nhau với hắn, ngươi mới cãi nhau với hắn, chúng ta thật sự rất tốt!" Ta hoàn toàn bị lời của Dao Băng sư tỷ làm hôn mê, bắt đầu nói năng lung tung.

"Vậy là được rồi, đừng gây sự, về ngủ đi."

"Không phải như thế, không phải như thế... Ai nha ta nói không rõ ràng..." Ta phát điên.

Dao Băng sư tỷ ngáp một cái: "Nói không rõ ràng gì, về nói lại với Lâu Huyên nhà các ngươi đi."

"Ngươi mới nói không rõ ràng đâu, ta... Ta..." Ta tinh thần phân liệt.

Dao Băng sư tỷ vỗ vỗ vai ta: "Nghe lời, về ngủ đi."

Ta bị nàng vỗ như vậy, hồ đồ. Mắt thấy nàng sắp đóng cửa, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta liều lĩnh vọt vào, khi nàng có phản ứng lại thì cửa đã đóng kín.

"Ngươi làm gì?" Dao Băng sư tỷ nóng nảy, "Quấy nhiễu mộng đẹp sẽ bị sét đánh."

"Mặc kệ sét đánh, sao chuyện gì ngươi cũng nói là sét đánh? Ta mặc kệ, nếu ngươi không đổi phòng cho ta, đêm nay ta sẽ ở đây, cùng lắm thì hai người ngủ chung."

"Không được, ta quen ngủ một mình." Dao Băng sư tỷ rốt cuộc phản kháng.

Ta nói: "Ta cũng quen ngủ một mình, nếu không ngươi cứ ngủ trên giường? Ta không ngại, thật sự không ngại."

Dao Băng sư tỷ thỏa hiệp: "Vậy được rồi, ngủ chung thì ngủ chung."

"Hừ!" Ta thở phì phì nhảy lên giường, tung chăn ra đắp trên người.

Dao Băng sư tỷ trèo lên: "Cho ta một góc, sao ngươi bá đạo như vậy, giường của ta!"

"Ta cứ vậy, cũng không phải ngày đầu ngươi quen biết ta."

"Tô Nhiễm ngươi đừng vậy, làm người không phúc hậu sẽ bị..."

"Làm người không phúc hậu sẽ bị sét đánh, phải không?" Ta cướp lời, "Vậy cứ để thiên lôi đánh xuống đi."

Hành vi rất bất chấp của ta khiến Dao Băng sư tỷ tức giận, nàng thở phì phì trừng ta, muốn ăn tươi nuốt sống. Ta không cam lòng yếu thế, khiêu khích trừng mắt lại, còn hết sức đắc ý không quên khua môi múa mép vài câu, chọc nàng giận sôi lên. Ta có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm phát ra từ trên mình Dao Băng sư tỷ, nếu hiện tại có người thứ ba ở đây, không hề nghi ngờ, hắn sẽ trở thành nạn nhân gánh tội.

Dao Băng sư tỷ sẽ không làm gì ta! Ta dựa vào điểm ấy mới dám to mồm với nàng. Thục Sơn rộng lớn như vậy cũng chỉ có ta mới có thể khiến nàng sinh ra cảm giác vô cùng muốn giết người như lúc này.

"Sư tỷ, ngủ đi, ngủ chung thì sao, chứng minh tỷ muội chúng ta cảm tình tốt đẹp, ngươi nói đúng không?" Ta ôn nhu hiếm thấy.

Dao Băng sư tỷ cười tươi như hoa: "Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, ngươi biết không, có đôi khi ta thật sự rất muốn chôn sống ngươi rồi lại đào xác ngươi lên." Những lời này mở đầu thật ôn nhu nhưng đến câu cuối, ta cơ hồ có thể nghe được tiếng nghiến răng kèn kẹt của nàng.

Ta nói: "Không được, sư tỷ ngươi là thục nữ, thục nữ không đánh nhau, không mắng người. Ngủ đi, thục nữ, ngày mai tỉnh lại ngươi mới có sức đánh tứ sư huynh."

Một câu tự mâu thuẫn vừa rồi khiến nữ thần thật sự tức giận, nàng mạnh mẽ ngồi xuống, giật tung chăn trên người ta ra. Ta quá sợ hãi: "Gì chứ, gì chứ, gì chứ, ngươi tính âm mưu giết nhân tài sao!"

"Nha đầu chết tiệt kia, xem ngươi còn dám lỗ mãng hay không, hôm nay ta cho ngươi không còn chút nhan sắc nào hết!"

"Ngươi khi dễ ta, ta méc sư nương." Ta giãy dụa trong chăn.

Dao Băng sư tỷ dùng sức ấn đầu ta xuống: "Ngươi méc đi, đừng nói mẫu thân ta, hôm nay ông tổ của ta có đến đây cũng không cứu được ngươi."

"Ngươi như vậy sao còn giống thục nữ, còn giống nữ thần đâu, ngươi..."

"Thục nữ gì chứ, ta không thèm, ta muốn trừng trị tiểu nữ nhân ngươi!"

Dao Băng sư tỷ thật sự điên rồi. Người điên không đáng sợ, nữ thần điên mới đáng sợ! Nàng nói muốn chôn sống ta rồi lại đào xác lên, xem như hiện tại đã quá điên cuồng, ta tin nàng tuyệt đối nói được có thể làm được.

Ta dùng hết sức lực bú sữa đẩy Dao Băng sư tỷ ra ngoài, nàng đắp chăn lên người ta, hai người cứ vậy giằng co. Sau đó phịch một tiếng, thực bất hạnh chúng ta đồng thời từ trên giường rớt xuống, mang theo cả chăn và gối.

"Không chơi, không chơi, Đỗ Dao Băng ngươi buông tay!" Ta ngồi xuống, dùng sức sửa sang lại quần áo hỗn độn.

Dao Băng sư tỷ hít sâu một hơi, vẫy vẫy tay nói: "Được rồi, nhường ngươi một lần."

Thừa dịp nàng không chú ý, ta kéo chăn lên, phủ trên đầu nàng.

"Nha! Tô Nhiễm ngươi làm sao, đùa giỡn ta..." Dao Băng sư tỷ liều mạng giãy dụa.

"Ai bảo ngươi khi dễ ta trước!" Ta cực kỳ hài lòng.

Ta đắc ý quá mức, hơi bất cẩn bị nàng phản kích. Dao Băng sư tỷ mạnh hơn ta nhiều, ta bị nàng dùng chăn quấn chặt, không thể động đậy.

Dao Băng sư tỷ cười gian hề hề: "Lúc này xem ngươi còn dám đùa giỡn ta hay không."

"Buông tay, không buông ta kêu người."

"Ngươi kêu đi, có bản lĩnh ngươi cứ kêu."

"Cứu mạng ——" Ta lớn họng hô một câu.

Dao Băng sư tỷ mặt biến sắc: "Không phải chứ, ngươi thật dám kêu?"

Ta không để ý tới nàng, tiếp tục inh ỏi: "Cứu mạng, giết người..."

"Đừng kêu, đừng kêu, đừng kêu..."

"Ta cứ kêu! Cứu mạng, đánh cướp, giết người, phóng hỏa..."

"Rầm —— "

Cửa đột nhiên bị phá, Tô Nam, Tô Duyên, Tần Lãng, Lâu Huyên, nhị sư huynh, tam sư huynh, Sở Tức Trữ, tứ sư huynh, Lâu Ý Ý, Diệp Khuynh Thiên, Sở Tức Vấn... Tất cả mọi người đều đến đông đủ. Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn chúng ta như nhìn quái vật, ta khờ người mà nữ thần vĩ đại Dao Băng sư tỷ cũng xong luôn, hình tượng của chúng ta đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Trước mắt, ta với nàng nằm trên mặt đất đánh nhau, quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn.

"Đánh cướp?" Tô Nam kinh ngốc.

"Giết người?" Tứ sư huynh ngạc nhiên.

"Phóng hỏa?" Sở Tức Vấn hóa đá.

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.