Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 49: Quyết chiến trên đỉnh tường thành



Trên đỉnh tường thành, một nữ tử áo hồng cầm kiếm, vẻ mặt giận dữ, mắt như sắp phun lửa. Mà nam tử áo xanh đối diện lại lơ đễnh, nhàn nhã phe phẩy quạt trên tay, nghiễm nhiên như thể chuyện không dính dáng đến mình. Hắn càng không thèm để ý, nữ tử áo hồng càng tức giận, xem tình hình, khó tránh một cuộc ác chiến phát sinh.

Dưới tường thành, tất cả mọi người đều ngẩng cổ nhìn, khó hiểu là hai nhân vật chính trên kia không hề có ý quyết đấu nhưng đám người xem náo nhiệt đang rất mong chờ.

Ta bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài. Lúc ở Thục Sơn, sư phụ thường thích vờ thâm trầm, suốt ngày rung đùi đắc ý hô "cảnh còn người mất", cuối cùng hôm nay ta mới được mở rộng kiến thức về cái gọi là "cảnh còn người mất" đích thực. Ta rời đi không lâu, Nhạc Phong với Tôn Nhược Sắc sao trở mặt như vậy? Tuy quan hệ bọn họ không thể xem là tốt nhưng không đến mức này.

Lúc này trong đám đông, có người hiểu chuyện hô "Sao còn không đánh?", Tôn Nhược Sắc trừng mắt xuống dưới một cái, đám người thổn thức hàng loạt, không ai dám lắm miệng nữa.

Nhạc Phong phe phẩy cây quạt, dây lưng bị gió thổi phất phơ, phiêu dật phi phàm, không hổ là sát thủ thiếu nữ Thục Sơn. Hắn tiến về trước từng bước, cười nói: "Tôn tiểu thư muốn đánh mời nhanh cho, Nhạc mỗ còn có chuyện quan trọng, không rảnh cùng ngươi chơi đùa."

"Họ Nhạc ngươi bớt đắc ý đi, hôm nay nếu không giáo huấn ngươi đàng hoàng, ta sẽ không mang họ Tôn!" Tôn Nhược Sắc sôi trào như một bình nước nóng.

Nhạc Phong cũng không giận, khép quạt lại, chỉ buộc dưới thân quạt vòng vo vài vòng. Gió thổi trường bào hắn bay bay, thật đúng là một vẻ ngọc thụ lâm phong, khiến không ít kẻ háo sắc trong đám đông ham vui điên cuồng gào thét. Chỉ mỗi Tôn đại tiểu thư của chúng ta mới mặc kệ người ta ‘lâm phong’ hay không, mũi chân khẽ nhích như chuồn chuồn lướt nước, trường kiếm trong tay đâm tới Nhạc Phong. Nhạc Phong khẽ nghiêng mình, thoải mái tránh chiêu, dùng quạt đỡ kiếm, hoán đổi vị trí với Tôn Nhược Sắc.

Đám người nổ tung, nhao nhao ồn ào hô "Rốt cục đã đấu võ, rốt cục đã đấu võ". Chúng nữ nhân háo sắc vừa hưng phấn vừa ưu tư, hận không thể hóa thân thành một đại nữ hiệp, cùng soái ca song kiếm hợp bích, kề vai chiến đấu. Ta bị bọn họ chen lấn xô đẩy, chà đạp thâm tím mình mẩy, thầm mong Nhạc Phong nhanh giải quyết Tôn Nhược Sắc cho ta, ta còn chưa ăn cơm, chờ hắn mời khách.

Vũ khí của Tôn Nhược Sắc là thanh kiếm chói lọi, tiêu sái hơn cây quạt của Nhạc Phong. Ta lo Nhạc Phong sẽ chịu thiệt, nào biết vừa mới phân tâm một chút, hắn đã đoạt được trường kiếm trong tay Tôn Nhược Sắc, chỉ vào cổ họng giai nhân. Nếu kiếm nhích xuống thêm một phân sẽ đầu rơi máu chảy.

"Tôn tiểu thư, đa tạ." Nhạc Phong vẫn tươi cười như cũ.

Tôn Nhược Sắc tức giận không ít, mặt như nổi lửa, phối hợp với một thân áo hồng càng thêm dữ dội. Nhạc Phong vừa đưa kiếm tới tay, nàng liền nhảy xuống, tóc dài cùng trường bào tung bay trong gió, muốn bao nhiêu khốc liệt có bấy nhiêu khốc liệt, đám nữ nhân háo sắc nữ lại hét chói tai, một tiếng tiếp một tiếng, như sóng biển miên man vô tận.

Ta tính đuổi theo Nhạc Phong nhưng ta đã quá khinh thường công lực của chúng nữ nhân háo sắc. Các nàng vây quanh Nhạc Phong thành ba tầng kín mít, kín không kẽ hở, chật như nêm cối... Ta chỉ có thể lo lắng suông. Thật vất vả đợi Nhạc Phong thành công liều chết thoát khỏi vòng vây, ta kích động sắp chết, xông lên gọi "Cửu sư huynh".

"Nhiễm Nhiễm?" Nhạc Phong dò xét mặt ta, nhìn từ trên xuống dưới lại quét từ dưới lên trên một lượt, mắt nhíu thành một sợi chỉ "Thật là ngươi!"

"Là ta, là ta, không phải đang nằm mơ." Ta vội kéo hắn qua, "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi theo ta."

Kết quả, ta bị ánh mắt của chúng nữ nhân háo sắc đâm thủng thân thể, liều mạng lôi Nhạc Phong ra khỏi đám đông. Phía sau truyền đến tiếng Tôn Nhược Sắc: "Họ Nhạc ngươi đừng chạy, đến nạp mạng cho ta!"

Ta quay đầu chỉ thấy một thân ảnh hồng hồng từ tường thành bay xuống, chạy về phía chúng ta. Nhạc Phong biến sắc, lúng ta lúng túng: "Thần của ta, còn chưa xong..."

"Đi mau!" Ta cũng mặc kệ bọn họ xong hay chưa, kéo Nhạc Phong bỏ trốn mất dạng.

Lần sau có cơ hội, ta nhất định phải tìm thầy tướng số xủ một quẻ cho Nhạc Phong và Tôn Nhược Sắc. Bọn họ không chỉ đơn giản là bát tự không hợp, chắc chắn là đối thủ truyền kiếp! Mỗi lần gặp mặt đều ầm ỹ ngất trời, lần trước vì chuyện Tôn Nhược Vi, lần này thì chưa biết.

Chúng ta chạy trốn đằng trước, Tôn Nhược Sắc không chịu bỏ cuộc, vừa đuổi theo đằng sau vừa kêu to "Ta muốn giết ngươi", hại ta nổi da gà đầy mình. Tôn Nhược Sắc không phải dễ chọc, có vết xe đổ Nhạc Phong, về sau ta gặp nàng tốt nhất đi đường vòng, miễn gây chuyện cho mình.

Cứ như vậy, chúng ta chạy qua hết mười mấy quầy hàng, đụng phải mấy chục người mà đại tiểu thư vẫn không chịu dừng tay. Cuối cùng ta linh động, chỉ về đằng sau nàng hô to "Tần Lãng", cô gái nhỏ lập tức ửng hồng hai má, mắt như nước hồ xuân xoay người tìm nhị ca ca của nàng. Thừa dịp nàng phân tâm, ta nhanh kéo Nhạc Phong vào ngõ nhỏ bên cạnh, thoát hiểm ngoạn mục.

"Này này này... Tôn Nhược Sắc cũng thật có nghị lực..." Ta thở hổn hển, một tay chống tường, cuối cùng chống không nổi bèn ngồi xổm trên đất.

Nhạc Phong cũng mệt muốn chết, hắn mở quạt hung hăng tạo gió, nhịn không được thở dài: "Ôn dịch, ôn dịch..."

"Ôn dịch gì chứ?"

"Ta nói Tôn Nhược Sắc chính là đồ ôn dịch, có nàng ở kinh thành ta sẽ không yên ngày nào. Sư muội, chúng ta nên về Thục Sơn thôi."

"Vậy là sao?" Ta khó hiểu, "Đừng nói lúc ta không ở đây, ngày nào ngươi cũng trình diễn một màn đại chiến trên của thành với Tôn Nhược Sắc."

"Không đến mức đó."

Ta vừa định mở miệng, ai ngờ Nhạc Phong đã tiếp: "Bất quá cũng không tốt đẹp gì. Cứ theo chuyện lần trước, ta với nàng cùng nhìn trúng một vật, rõ ràng là ta thấy trước, đại tiểu thư nàng lại dám tranh giành với ta. Ta không chịu, ngươi đoán thử xem?"

"Đoán thử? Các ngươi đánh nhau?"

"Nàng cầm kiếm đuổi theo ta suốt ba con phố!" Nhạc Phong phun mật vàng về phía ta, "Sau khi ta về nhà còn bị cha ta hung hăng phê bình, nói ta ầm ĩ cùng nữ hài tử trên đường, còn ra thể thống gì, còn phạt ta diện bích mười ngày. Nay vừa chấm dứt, lại... Ai, không nói nữa. Sự tình hôm nay còn huyên náo hơn, chỉ sợ ta lại ăn không ngon rồi."

Ta chỉ có thể lại cảm thán một câu, Tôn Nhược Sắc cũng thật có nghị lực.

"Vậy hôm nay nàng đuổi giết ngươi vì cái gì?"

"Đừng nói nữa. Mười ngày sau là sinh thần cha ta, lão nhân gia sai ta thay hắn đi đưa thiệp mời. Thật không khéo là lúc ta đến phủ thượng thư gặp phải Tôn Nhược Sắc, nàng đang vung roi đuổi theo muội muội..."

Ta vụng trộm cười: "Sư huynh, ngươi chính là không bỏ được tật xấu làm anh hùng cứu mỹ nhân, đã sớm bảo ngươi cưới Tôn Nhược Vi gấp, đỡ phải phiền toái."

Không cần phải nói, Nhạc Phong chắc chắn ra mặt thay Tôn Nhược Vi mới rơi vào kết cục trên tường thành. Ta ở Lạc Dương bị bắt cóc lại bị độc phát hủy dung, không có lấy một ngày thật sự thoải mái, Nhạc Phong ở kinh thành cũng không tốt đẹp gì hơn, nghĩ vậy tâm lý của ta lại cân bằng hơn nhiều.

Ta kể với Nhạc Phong vừa phun mật vàng hết thảy mọi chuyện ở Lạc Dương, Nhạc Phong cười rũ rượi. Ban đầu hắn sợ ta đánh hắn, nghẹn không dám cười, sau đó thật sự nhịn không được, suýt nữa bò lăn ra đất. Ta đoạt cây quạt trên tay hắn, gõ đầu hắn tới tấp, hắn không thèm phản ứng lại, vẫn cười điên dại như cũ.

"Hồng hạnh một chân vượt tường... Ha ha... Thật tuyệt, ta không ngờ ngươi với Lâu Huyên thành đôi... Đáng tiếc Lâu Huyên là một thanh niên rất có tiền đồ, lại lãng phí thời gian với ngươi..."

"Ngươi nói cái gì! Ai nói hắn vì ta lãng phí thời gian, ta thành đôi với hắn sao lại phí thời gian của hắn... Phi phi phi, ai phí thời gian của hắn, thành đôi với hắn..." Càng giải thích càng loạn, thần kinh của ta cũng sắp đứt luôn.

Nhạc Phong không chỉ vẫn cười to như cũ mà hình như đã nhận định ta có gì với Lâu Huyên. Vốn tưởng có thể tìm ai đó thân thiết kể hết để phát tiết, ta đã quên bản chất Nhạc Phong cũng cực kì bát quái. Nhớ lại năm xưa ở Thục Sơn, chuyện của Ngọc Thanh sư tỷ với đại sư huynh cũng do hắn tung hê lên. Ta thật hối hận đã kể hết với hắn, hối hận muốn chết!

"Tần Lãng lần này về nhà, ngươi không sợ cha hắn lại ép hắn cưới ngươi?" Nhạc Phong bát quái hề hề.

Ta lắc đầu: "Đương nhiên không sợ, vì ta không tính về nhà, quỷ mới biết ta trở lại kinh thành."

"Ngươi cũng đừng quên, vừa rồi Tôn Nhược Sắc đã thấy ngươi."

"Nếu người khác thấy ta thì đành chịu, còn Tôn Nhược Sắc? Ha ha, ngươi chờ xem, đánh chết nàng cũng không nói." Ta đã có định liệu trước.

Không phải ta tin tưởng nhân phẩm của Tôn Nhược Sắc mà tin vào tình cảm nàng một lòng một dạ dành cho nhị ca ca, nàng sẽ không ngốc đến đến mức khai ra để Tần Lãng thành thân với ta.

Càng nghĩ càng vui, ta thật phục mình, tại thời khắc mấu chốt ta luôn thông minh như vậy, đắc ý gần chết. Ta nghêu ngao ca hát, Nhạc Phong không biết ta đang nghĩ gì đành phải theo đuôi. Sau đó tán gẫu vài câu, đến khi nhắc tới Thệ Huyết Hồng Nhan, hắn cũng rất kinh ngạc. Năm đó sư phụ từng nói ma đầu này rất lợi hại, nếu tái xuất giang hồ, khó mà tránh được một trận mưa máu gió tanh.

Nhưng trước mắt chúng ta cũng không rảnh rối rắm với Thệ Huyết Hồng Nhan vì trên đường đi, mọi người đều say sưa bán tán về một chuyện duy nhất là Nhạc tam thiếu gia ra tay quá nặng với Tôn đại tiểu thư của phủ thượng thư.

Ta không thể không bội phục công lực thêu dệt của bọn họ. Không phải chỉ đánh nhau mấy cái thôi sao, không ngờ một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện gì cũng nói được. Nào là Tôn đại tiểu thư lưu luyến si mê Nhạc tam công tử nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Tôn đại tiểu thư sinh hận nói Nhạc tam công tử vô tình, vứt bỏ Tôn đại tiểu thư, Tôn đại tiểu thư giận dữ quyết chiến trên tường thành... Hỉ nộ ái ố, tham sân si, đủ loại kết cục muốn gì có đó. Nếu ta là Tôn Nhược Sắc, đã sớm hộc máu bỏ mình. Xem ra kinh thành cũng là nơi bát quái nhất.

"Sư muội tốt, ngươi hãy cứu ta." Nhạc Phong vặn vẹo, "Về nhà cha ta sẽ đánh gãy chân ta."

"Cứu ngươi? Ta cũng là Bồ Tát qua sông, khó lòng tự bảo vệ mình.""Xong rồi, họa lớn rồi. Ngươi không biết cha ta rất sĩ diện, hiện tại mọi người đều đồn đãi quan hệ của ta với Tôn Nhược Sắc như vầy, cha ta không thể không bắt ta cưới nàng!"

"Vậy ngươi chịu ủy khuất một chút, cưới nàng." Ta vui sướng khi người gặp họa.

Nhạc Phong vô cùng mất hứng: "Cưới nàng? Coi như xong, ta tình nguyện cưới ngươi."

"Cái gì tình nguyện cưới ta!" Ta sôi trào, "Ta kém vậy sao, so với Tôn Nhược Sắc, ta quả thật chính là thục nữ trong cực phẩm..."

"Ta không có ý này, ta hay đùa. Ha ha, hay đùa... Ngươi là người của Lâu Huyên, ta nào dám cưới ngươi, thật là!"

"Ngươi ——" Ta vung một quyền, "Ngươi mới là người của Lâu Huyên, cả nhà ngươi đều là người của Lâu Huyên!"

"Ai nha..." Nhạc Phong nhắm mắt kêu to.

Ta cảm thấy chưa hết giận, dùng hai chân đạp hắn, lúc này lửa giận mới có thể nguôi ngoai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.