Đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt có tiếng gì đó vang lên, ta vẫn nhắm mắt lại nhưng cảm giác có ánh nắng chiếu vào. Ta xoay người, tiếp tục ngủ, bên tai loáng thoáng vang lên giọng Lương Gia: "Băng Dương, đóng cửa lại, rất chói..."
"Đứng lên cho ta!"
Tiếng mẫu thân thật sự vang vọng bên tai, cơn buồn ngủ của ta nhất thời tan thành mây khói, trở mình đứng lên. Mẫu thân vẫn còn vẻ tức giận không nguôi, ta nhìn theo ánh mắt của mẫu thân hướng sang đám người bên cạnh. Tô Nam nghiêng người nên thấy không thấy được nhan sắc kinh hãi tối hôm ta với Lương Gia vẽ cho hắn. Lương Gia vui vẻ, nằm gác chân lên người Tô Nam. Tô Dật cũng tỉnh, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nương, quay đầu sang một bên. Ánh mặt trời từ cửa chiếu vào, rực rỡ, thật là một ngày đẹp trời hiếm thấy.
Ta dùng sức lay Lương Gia, nàng bỏ tay ta ra, than thở: "Đừng ầm ỹ, ta muốn ngủ."
"Đừng ngủ nữa, dậy mau..." Ta hạ giọng, tận lực không nhìn khuôn mặt tức sắp chết của mẫu thân.
"Ai vậy, ầm ỹ muốn chết." Tô Nam cũng tỉnh, xoay xoay người.
Nhìn thấy khuôn mặt bị vẽ tán loạn của hắn, ta đang buồn bực nháy mắt phì cười ha hả. Khó hiểu nhất là mẫu thân cũng cười, hai tay ôm bụng, cả người run run. Người cực lực nhịn xuống nhưng không sao chịu nổi, cái loại vừa giận vừa cười này đến ta còn thấy khó chịu. Hai nha hoàn theo sau càng khoa trương hơn, muốn cười lại không dám cười, gắt gao cắn môi, tám chín phần đã cắn đến bật máu.
"... Các ngươi..." Mẫu thân cố hít thở, "Đám tiểu tổ tông các ngươi... Ta... Ta sắp tức chết rồi..."
Tô Nam không rõ: "Sao vậy?"
Ngoại trừ Lương Gia còn đang ngủ, những người khác đều cố nhịn cười, không ai để ý đến hắn. Nếu đưa cái gương cho hắn soi, không chừng hắn cũng sẽ cười đến sốc hông.
"Đi thôi, đi thôi..." Mẫu thân thật sự nhịn không nổi, thúc giục nha hoàn dìu về, quên cả khóa cửa lại.
Mắt thấy mẫu thân với nha hoàn cấp tốc bỏ chạy, ta rốt cuộc không nín được, cười rộ lên. Ngay cả Tô Dật bình thường ôn nhuận như ngọc cũng không thể tiếp tục duy trì hình tượng, cơ hồ úp mặt mà cười.
"Ầm ỹ muốn chết!" Lương Gia rốt cục tỉnh lại, vừa mở mắt đã chạm ngay mặt Tô Nam, chung quy không thể nín nhịn, cười đến càn rỡ.
Tô Nam lúc này mới thấy có gì không ổn, hắn sờ sờ tóc mình, nổi trận lôi đình, dáng vẻ tức giận còn sôi sục hơn nước sôi.
"Ai làm! Nói, là ai làm!" Tô Nam nắm tóc, mặt tái đi.
Chúng ta đương nhiên sẽ không thú nhận nhưng Tô Nam không phải tên ngốc, hắn kéo tóc Lương Gia, rống lớn: "Tin ta làm thịt ngươi hay không!"
Lương Gia vờ ân hận đùa giỡn quá trớn, giả bộ khép nép: "Ta sai rồi, ta sai rồi, không được sao, lần sau không dám nữa. Cũng không phải một mình làm, Nhiễm..."
"Thất ca ngươi tha cho nàng đi." Ta nhanh miệng ngắt lời Lương Gia, nha đầu chết tiệt kia, dám quăng ta xuống nước.
Cũng may Tô Nam giận điên rồi, không nghe rõ, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Lần sau không dám nữa? Ngươi còn muốn có lần sau?"
"... Ta..."
"Hôm nay không dạy dỗ ngươi đàng hoàng, Tô Nam ta sẽ đổi tên!"
"Cứu mạng, cứu mạng, Tô Nam muốn giết người..." Lương Gia tránh tay Tô Nam, nhanh chóng trốn sau ta, tay chân thật nhanh nhẹn, động tác thật linh hoạt.
Tô Nam tiến đến bị Tô Dật kéo lại: "Thất ca, bỏ qua đi, Gia Gia đùa với ngươi thôi."
"Nàng dám đùa như vậy sao, ta không thể không lột da nàng!"
Xong rồi, Lương Gia chạy trời không khỏi nắng.
Tô Nam dùng sức đẩy Tô Dật ra, ta nhắm mắt lại chờ tiếng kêu thảm thiết của Lương Gia vang lên. Vượt ngoài dự kiến của ta, trong phòng bỗng an tĩnh lại, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên mặt đất. Ta he hé mắt, vụng trộm mở một bên, chỉ thấy Tô Nam đứng tại chỗ không nhúc nhích, hệt như pho tượng.
Tô Dật vẻ mặt hối lỗi, "Thất ca, thật xin lỗi."
"Mau giải huyệt, ngay cả ngươi cũng có chung ý tưởng đen tối với hai nha đầu này?" Tô Nam không động đậy, chỉ có thể dùng từ ngữ biểu đạt sự tức giận.
Thì ra Tô Dật điểm huyệt hắn. Lương Gia từ sau lưng ta nhảy ra, không hề sợ hãi: "Dạy dỗ ta, sao không đến dạy dỗ ta?"
Vừa nói, nàng vừa nắm mớ tóc Tô Nam mới buộc lại, kéo kéo không nể tình chút nào.
Tô Nam đau đớn nhưng thà chết không than.
Lương Gia thật sự hơi quá đáng, ta thấy cũng không nhịn được bèn kéo nàng sang một bên, khuyên nàng: "Đừng náo loạn, ngươi đã hả giận rồi, đừng khi dễ hắn nữa."
"Ai bảo hắn bôi nhọ ta trước, còn lừa Tô Hành ra ngoài, hừ!"
Câu sau kia mới là nguyên nhân thật sự khiến Lương Gia trêu cợt Tô Nam, ta sớm nên nghĩ đến, có thể làm nàng điên cuồng như thế, ngoại trừ Tô Hành, còn có thể là ai.
Tô Nam trừng Lương Gia, định dùng ánh mắt bắn mấy phát lên người nào đó. Lương Gia không chút yếu thế, bước đến điện thờ hốt một đống tàn nhang trét lên mặt Tô Nam: "Ta xem ngươi dám trừng ta!"
"Gia Gia, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện đừng để mình rơi vào tay ta." Giọng Tô Nam bình thản lạ thường.
Lương Gia cười gian: "Cũng không phải một mình ta làm, Tô Nhiễm cũng có phần, Tô Dật cũng gián tiếp giúp đỡ, có gan ngươi đánh cùng lúc ba người đi."
"Lương Gia ngươi ——" Ta tức chết rồi, nàng vẫn nói ra.
Tô Nam chuyển mắt đến người ta, khí lạnh bức người, ta bất giác cúi đầu.
Mọi người đều không nói gì, trong phòng nhất thời im lặng, ta lập tức chú ý tới động tĩnh bên ngoài, nín thở lắng nghe.
"Không tốt, đã xảy ra chuyện ——" Là tiếng Tô Duyên, hoang mang rối loạn.
Lương Gia phản ứng trước tiên: "Mau che Tô Nam, không thể để hắn thấy."
Tô Dật mau chóng chạy lại điểm luôn á huyệt của Tô Nam, chắn trước mặt hắn. Hai huynh đệ bọn họ vóc dáng to cao xấp xỉ nhau nên không thấy gì hết. Ta và Lương Gia cũng đứng bên cạnh Tô Dật, dàn cảnh giống như lúc che giấu hai bình rượu tối hôm qua. Ta có thể cảm nhận được hơi thở vô cùng tức giận phát ra trên mình Tô Nam, không khỏi thầm hò hét: thất ca, tiểu muội xin lỗi.
"Không tốt... Ra ra ra... Đã xảy ra chuyện..." Tô Duyên xuất hiện ở cửa phòng, thở hồng hộc, "Lâu Lâu... Lâu... Các ngươi đứng đoan chính như vậy làm gì chứ?"
"Ngươi quan tâm chúng ta đoan chính hay bất chính làm gì, nói mau, xảy ra chuyện gì?" Lương Gia ép cung.
Tô Duyên muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng hơn nửa ngày, vỗ vào cửa: "Quên đi, các ngươi tự đến xem đi." Nói xong lảo đảo bước đi.
Có thể khiến Tô Duyên ra nông nỗi này, khẳng định đó là chuyện không hay ho. Ta sốt ruột, không quan tâm Tô Nam đang ở đằng sau, chạy đi. Lương Gia cũng chạy theo: "Đợi ta với, đợi ta với..."
Phía sau truyền đến giọng nói giận dữ ngút trời của Tô Nam: "Ta giết các ngươi!"
"A, Tô Dật sao ngươi giải huyệt cho hắn?" Ta xoay người thấy vậy, sợ tới nhũn chân.
"Còn không chạy mau!" Lương Gia vội vàng kéo ta.
Hai người tay trong tay dọc theo hành lang từ hậu viện chạy vội tới tiền sảnh, ta cũng không dám quay đầu, sợ vừa quay lại chạm ngay mặt Tô Nam, sau đó bị hắn đá một phát bay đến Thục Sơn. Chó nóng nảy sẽ nhảy tường, khó bảo đảm Tô Nam sẽ không làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Một đoạn đường không dài không ngắn lại khiến chúng ta có cảm giác cực kỳ mệt mỏi. Khi ta với Lương Gia lấy hơi xuất hiện ở đại sảnh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ ngước nhìn, giống như chúng ta là yêu quái vừa chui ra từ sơn động.
Phụ thân và mẫu thân ngồi ở vị trí chủ tọa, không nói lời nào. Bác nhanh chóng nháy mắt với ta, ta theo hướng nhìn của người ngó qua, trong lòng rơi rụng lộp bộp.
"Lâu Lâu Lâu... Lâu Huyên?" Ta như nằm mộng.
Hắn vẫn một thân áo trắng như trước, thản nhiên đứng đó nhìn ta, cực kỳ lễ độ mỉm cười với ta. Tim ta run rẩy, nhất thời có cảm giác nghẹn lời. Hắn tới đây làm quái gì? Chẳng lẽ hắn không biết người nào ở Tô gia cũng hận không thể thấy hắn một lần đánh một lần sao?
Lương Gia lắc lắc tay ta, xáp lại hạ giọng hỏi: "Tìm được ngươi rồi?""Câm, tìm được ngươi rồi!" Ta thấp giọng rống lại.
Ta chú ý tới sắc mặt khó coi của phụ thân, mẫu thân càng không cần phải nói, vừa ngó sơ đã biết mẫu thân tính một đao chém chết Lâu Huyên. Phụ thân trừng ta một cái, tựa hồ tính mở miệng nói gì đó, ta cũng tính cẩn thận lắng nghe thì lúc này chuyện bất ngờ xuất hiện.
Tô Nam thẳng tiến vào đại đường, lớn tiếng rống giận: "Lương Gia, Tô Nhiễm, ta không để yên cho các ngươi!" Nhưng khi hắn phát giác tất cả mọi người trong đại sảnh đang nhìn hắn, lập tức ngây dại như tượng.
Mỗi người đều trợn mắt há mồm. Tô thất thiếu gia thường ngày sáng chói giờ đây tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề, quan trọng nhất là tàn nhang lộn xộn trên mặt hắn. Mọi người đều nín cười, ta nghĩ cũng may Tô Nam đã xử lý xong hai búi tóc kia rồi, bằng không người ở đây còn không cười tới tắt thở sao. Ta với Lương Gia chính là ví dụ đẫm máu.
"Cười cái gì!" Tô Nam nổi giận, vờ muốn đánh chúng ta.
Tô Duyên với Tô Kiên vội vàng kéo hắn, ngươi một câu "Đừng xúc động", ta một câu "Có chuyện gì từ từ nói", cho dù Tô Nam lửa giận ngập trời cũng bị bọn họ phân tán, không bùng nổ được.
"Lão Thất, ngươi làm gì vậy!" Tiếng phụ thân tràn ngập uy nghiêm.
Phụ thân che dấu rất khá, ta còn thấy người mất tự nhiên. Bộ dáng Tô Nam chật vật không chịu nổi xuất hiện trước mặt người ngoài thế này không phải quăng sạch mặt mũi tướng phủ sao. Huống chi đây không phải ai khác mà chính là Lâu Huyên - người từ hôn Lương Gia, hại chúng ta bị bôi nhọ.
Tô Nam không trả lời phụ thân, hắn bị hai ca ca túm lại, có giận cũng không phát tiết được, miễn bàn có bao nhiêu ai oán, còn ai oán hơn oán phụ.
"Đại nương, bác, mọi người sinh ra nữ nhi gì đây! Quả thật là ma quỷ!" Tô Nam bỏ tay bọn Tô Duyên ra, ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó bỏ đi.
Mọi người nhìn ta và Lương Gia. Ta nhịn không được, nói thầm: "Thất ca say rượu nói nhảm, không liên quan đến ta."
"Đúng vậy, không liên quan đến chúng ta." Lương Gia phụ họa.
Chúng ta đuối lý lại còn nói dối đương nhiên lo lắng không yên nên tự cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Trong đại sảnh lại an tĩnh, một màn khôi hài cuối cùng chấm dứt.
Ta vụng trộm giương mắt nhìn Lâu Huyên, hắn là người duy nhất không cười khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tô Nam. Ta thấy hôm nay hắn rất kỳ quái, hình như có tâm sự gì đó. Từ góc độ này nhìn lại, vừa vặn có thể thấy một bên mặt của hắn. Hắn vẫn anh tuấn khí khái, chi lan ngọc thụ như trước. Đều nói tiên nữ không có thật ở chốn nhân gian khói lửa, xem ra Lâu Huyên cũng là thần tiên không có thật ở chốn nhân gian khói lửa.
"Tể tướng đại nhân, trưởng công chúa, chuyện trước kia là ta không đúng, phiền nhiễu đến quý phủ." Lâu Huyên nói đặc biệt thành khẩn, "Lương tiểu thư nếu có oán hận muốn đánh cũng được, ta không có gì để nói, chính là..."
"Lâu công tử mời về đi, không thể kết thân với Lâu Gia Bảo xem như Gia Gia chúng ta không có phúc, không dám trách người khác, Lâu công tử đa tâm." Giọng mẫu thân không tốt.
"Lần này ta thành tâm, mong rằng..."
Mẫu thân lập tức ngắt lời hắn: "Đủ rồi, Nhiễm Nhiễm đã có hôn ước với Tần nhị công tử, sao có thể gả cho ngươi. Lâu công tử khi dễ Tô gia chúng ta nói không giữ lời như Lâu Gia Bảo sao? Thật xin lỗi, chúng ta làm không được!"
Ta hồ đồ, chuyện này liên quan gì đến ta, Lâu Huyên đến xin lỗi Lương Gia sao lại dính dáng đến hôn sự của ta và Tần Lãng.
"Mẫu thân, chuyện gì vậy?" Ta nhịn không được buột miệng hỏi.
Mẫu thân còn chưa hết tức giận: "Không phải chuyện của ngươi, ta nói rồi, bảo ngươi quỳ trước bài vị tổ tông cảnh tỉnh, không được ta cho phép, không được đứng lên. Ai cho ngươi ra đây, trở về!"
"Nhưng ta..."
"Không nhưng nhị gì hết, trở về! Gia Gia ngươi cũng quỳ cho ta!"
Ta với Lương Gia nhìn nhau, đành ngoan ngoãn xoay người. Mới được vài bước, tiếng phụ thân vừa uy nghiêm vừa tức giận truyền đến tai: "Lâu công tử mời về đi, lão phu sẽ không gả Nhiễm Nhiễm cho ngươi. Ta đã bàn với Tần tướng quân mười lăm tháng sau cử hành hôn lễ cho Nhiễm Nhiễm và Tần nhị công tử."