Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 73: Một bao hàn thạch tán gây chuyện đẫm máu



Ta nghĩ hết kiếp này cũng không nhớ nổi đoạn ký ức ta từng quên nhưng giờ đây nó lại hiện lên rõ ràng như trong mơ, ta thấy mình ba năm trước đây, còn có Lâu Huyên và chuyện phát sinh giữa chúng ta lúc đó, không hiểu là một chuyện tình hoa lệ hay ác tục nữa.

Lần đầu tiên gặp hắn ở Y Tiên Cốc, khi đó ta đang bị độc khắp người tra tấn chết đi sống lại, một ngày mười hai canh giờ, ít nhất hơn nửa thời gian bị dày vò, thường xuyên đau nên thức giấc lúc nửa đêm, có đôi khi phát cuồng đánh người bậy bạ. Mấy tiểu thị nữ ở Y Tiên Cốc cũng không chịu nổi độc thủ của ta, ngay cả U Chỉ cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Tối hôm đó, lúc độc phát tác, ta vô ý cào tiểu nữ đưa thuốc cho ta bị thương ngay mặt, vết cào kia trông rất ghê người, cảm giác tội lỗi tràn ngập. Ta lập tức chạy đến phòng Tố Nữ tính lấy thuốc trị thương tốt nhất, nếu tiểu thị nữ vì vậy mà bị hủy dung, tội ta thật sự quá lớn.

Lúc đến cửa sổ phòng Tố Nữ, ta nghe thấy bên trong có tiếng nam nhân, phản ứng đầu tiên đó là: người kia là tình lang của Tố Nữ. Ta thầm nghĩ, hay cho ngươi Tố Nữ, ngày thường đứng đắn kinh người, không ngờ đã sớm có tình lang, còn gạt ta, hôm nay ta càng muốn thấy mặt thật của tên này.

Ta rón ra rón rén đi qua, ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lỏm.

"Tố Nữ, chúng ta xem như quen biết, việc này cô nương không thể không giúp."

"Lâu công tử đừng đề cao ta, cách giải độc hàn thạch tán công tử đang tìm, hẳn là nên đến Ngũ Độc Giáo mới đúng."

"Ha ha, Tố Nữ cô nương đường đường là truyền nhân của y tiên, khi nào thì trở nên khiêm tốn như vậy, thật không giống cô nương chút nào."

"Ngươi bớt thắc mắc dông dài đi, ta đã nói gần đây không rảnh, ngươi nên sớm mời cao nhân nơi khác đi."

"A? Không rảnh? Cô nương thành người bận rộn từ khi nào vậy?"

"Một đệ tử của bác ta thân trúng kỳ độc, đang là lúc nước sôi lửa bỏng, ngay cả dung mạo cũng bị hủy. Lúc ấy ta đã vỗ ngực cam đoan sẽ chữa khỏi hắn cho đồ đệ bảo bối của nàng, vạn nhất trị không hết, không phải ta đã đập vỡ danh bài của Lãnh Diện Y Tiên sao."

"Là độc gì, ngay cả cô nương cũng trị không hết, nói ra nghe xem?"

"..."

"Bạch Thuật, ngươi ngồi đây làm gì?" Tiếng U Chỉ kéo hồn ta trở lại.

Ta nóng nảy, đưa tay làm dấu im lặng: "Suỵt —— "

"Đừng trốn nữa, vào đi!" Tố Nữ từ tốn quăng ra một câu.

Bị bắt tại trận, ta ủ rũ, rất ngượng ngùng. May mắn có khăn che mặt, bằng không ta thật không còn mặt mũi gặp người ta. Hiếu kỳ hại chết người, lời này quả không sai.

"Ở bên ngoài nghe lâu chưa, thành thật khai báo." Tố Nữ phóng mắt nhìn ta.

Ta run run, kể hết toàn bộ sự thật: "Không lâu, bắt đầu từ lúc các ngươi nói về hàn thạch tán."

"Ha ha, ngươi rất thành thật." Lâu Huyên cười khẽ.

Ta giật mình, không thể không thừa nhận, hắn trông rất hại nước hại dân, bại hoại giang sơn xã tắc, nếu đổi lại làm nữ, khả năng sẽ là một thế hệ yêu nghiệt Ðắc Kỷ, Hồ Hỉ Muội mới. Ta ngẩn ngơ, không kìm lòng buột miệng: "Tố Nữ, tình lang của ngươi thật sự hại nước hại dân."

Một ngàn quạ đen bay qua đỉnh đầu.

Tố Nữ run run mở miệng: "Hắn... Hắn không phải tình lang của ta."

U Chỉ che mặt, ảm đạm mất hồn: "Ngươi hiểu lầm, hiểu lầm..."

Lâu Huyên nói: "Xin hỏi cô nương, ta hại nước hại dân thế nào?"

Ta tự biết mình nói sai, mặt hết đỏ rồi trắng, chế nhạo: "Không, không có gì, ha ha... Ngươi nghe lầm..." Nói xong ta nhanh chân bỏ chạy, ngay cả thuốc trị thương cũng quên cầm.

Vừa chạy đến cạnh hồ nước lạnh, ta mới há mồm thở dốc. Vừa dậm chân vừa bụm mặt kêu: "Ta chết đi, chết đi..."

"Biết dọa người còn nói bậy?" Lâu Huyên như âm hồn không tan từ sau bước ra.

"Ngươi tới làm gì, không phải muốn giết người diệt khẩu chứ? Ta vốn tính nói cho ngươi cách giải hàn thạch tán. Không ngờ ngươi nhỏ mọn vậy, quên đi."

"A? Cô nương có thể giải được thạch tán?" Hắn hiển nhiên không tin ta.

Ta mất hứng: "Không tin? Ngươi cũng không hỏi ta là ai, ngươi biết Ngũ Độc giáo không?"

"Cô nương là người Ngũ Độc Giáo?" Hắn vẫn không tin.

"Đúng vậy."

Sư nương là con nuôi của giáo chủ Ngũ Độc Giáo, theo lý ta xem như là một nửa đệ tử của Ngũ Độc Giáo.

Ta hừ một tiếng: "Đừng xem thường, lúc ta chơi độc, răng ngươi còn chưa mọc."

Hắn cười ha ha, đưa tay tới trước mặt ta: "Đây là hàn thạch tán, nếu thật sự có thể giải độc, cô nương có dám nuốt không?"

Chuyện này có gì khó, ta cầm thuốc bột trên tay hắn, coi như ăn đường, trút hết vào miệng.

"Cô nương, cô nương... Cô nương thật dám ăn?" Lâu Huyên trân trối.

Ta đắc ý bắt chước hắn nháy mắt mấy cái: "Ta ta ta... Ta đã ăn, thế nào?"

Không phải ta nói xạo, ta có thể giải độc hàn thạch tán. Ta chỉ không quen nhìn vẻ khinh người của hắn. Chó nóng nảy còn nhảy tường, thỏ nóng nảy còn cắn người. Dám bức ta nóng nảy, đừng nói hàn thạch tán, Hồi Hồn Tán ta cũng nuốt.

Thấy Lâu Huyên kinh ngạc, ta rất vui vẻ cười đủ kiểu. Lâu Huyên ở sau kêu ta: "Này, cô nương tên gì?"

Khi đó ta không biết thân phận thật của hắn, đương nhiên cũng không tính cho hắn biết thân phận thật của ta, sư nương từng dặn chuyện ta trúng độc tuyệt đối phải giữ bí mật.

Ta chỉ vào ánh trăng trên mặt hồ nói: "Nhìn xem nơi đó có gì? Đó là tên của ta."

"Quế Hoa?"

Nếu ta không đủ bản lĩnh, phỏng chừng đã phun ra một ngụm máu tươi. Chúng ta tư duy bất đồng, kỳ thật ta định nói ta gọi là Hằng Nga.

"Quế Hoa? Ta còn đào hoa nữa! Sao ngươi không gọi ta là Ngô Đồng luôn đi!" Ta cắn răng phun từng chữ một.

Lâu Huyên cười đến sắp tắt thở: "Đùa thôi. Trong nước là ánh trăng, ta gọi nàng là Tiểu Nguyệt đi, thế nào?"

Ta cân nhắc Tiểu Nguyệt còn dễ nghe hơn Quế Hoa hay Đào Hoa, vì thế gật đầu: "Tùy ngươi. Sáng mai ngươi chờ ta ở đây, ta đưa cách giải hàn thạch tán cho ngươi."

Nhưng chưa đến sáng hôm sau, chúng ta đã gặp nhau lần thứ hai.

Ban đêm độc của ta phát tác, lúc đầu toàn thân như bị lửa lớn thiêu đốt, rất nhanh sẽ cháy thành tro. Trước kia mỗi khi độc phát, nhiều lắm cũng chỉ đau ngực hoặc đau đầu mà thôi, không thống khổ thế này. Ta lập tức đoán được chắc chắn là hàn thạch tán gây họa, tuy ta đã uống thuốc giải nhưng không thể cam đoan cơ thể sẽ có phản ứng gì. Ta nhất thời quặn ruột, thật không nên hành động theo cảm tính nuốt hết hàn thạch tán. Ta đang suy nhược làm sao chống đỡ được, thật có thể nói là tính mạng mong manh.

U Chỉ ở cạnh phòng ta, nàng đã quá quen với việc mỗi tối ta ầm ĩ nhưng đêm nay cảnh tượng rất khác. Lúc nàng đẩy cửa vào, ta vừa đang liều mạng xé rách quần áo vừa lăn lộn trên mặt đất, nhằm mượn khí lạnh giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể.

"Bạch Thuật ngươi sao vậy?" U Chỉ tính đỡ ta lên, tay nàng vừa đụng tới thân ta, lập tức bật ra thật xa, "Sao lại thế này, sao nóng như vậy, có phải phát sốt không?"

Lúc ấy ta thật muốn rống to một câu: "Ngươi từng thấy ai phát sốt như vậy sao!" Khổ cái là ta thật sự không còn sức mắng chửi, thậm chí ngay cả nói cũng không nên lời.

U Chỉ bắt mạch, thì thào tự nói: "Là độc phát! Nhưng sao có thể nóng vậy..."

"Phát sinh chuyện gì?" Tố Nữ cũng vọt vào.

"Nàng phát độc nhưng không biết vì sao, toàn thân như lửa thiêu."

Tố Nữ chụp tay ta bắt mạch, vội la lên: "Mau đưa nàng đi ngâm mình trong hồ nước lạnh, bằng không thân mình sẽ cháy mất."

Vừa dứt lời, có người lập tức ôm ta lên. Ta khó chịu nói không biết là U Chỉ hay Tố Nữ đây, đồng thời không khỏi thắc mắc sao hai nữ tử này mạnh như vậy? Mắt vừa hé đã thấy trước mặt ta là khuôn mặt anh tuấn nghiêng nghiêng của Lâu Huyên, vô cùng nam tính. Trong lòng ta thật bất bình, ông trời rất không công bằng, sao có thể ban cho một nam nhân khuôn mặt đẹp như vậy.

Hắn ôm ta chạy như điên, mắt thấy hồ nước gần trong gang tấc, lửa trên người ta càng nóng hơn.

"Chúng ta sắp đến, nàng ráng nhịn một chút."

Giọng còn vọng bên tai bỗng ‘rầm’ một tiếng, khí nóng toàn thân nháy mắt lui xuống, khắp người là cảm giác lạnh lẽo sảng khoái.

Nước dần dần ngập qua đầu ta, ta hô hấp bình thường, tham lam hưởng thụ cảm giác mát mẻ trong hồ. Đợi thân mình hết khó chịu, ta mới biết có người ôm ta, đang phân tâm thì nước bỗng xộc vào mũi miệng.

Kỹ năng bơi của ta vô cùng tốt, nếu bỏ mình trong nước, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành trò cười ngàn năm. Ta liều mạng bơi lên nhưng chưa kịp trồi khỏi mặt nước, có gì đó chặn môi ta, tiếp hơi cho ta. Lúc ấy ta tính hít thở, vì thế cũng không để ý nhiều, hít hết vào miệng chống chọi với cái chết.

Qua hồi lâu, ta mơ hồ cảm giác đầu lưỡi chạm vào một thứ rất mềm, không biết là gì, bạo gan liếm thử vài cái, trong đầu nhất thời ‘ong’ một tiếng, nổ tung. Ta run run, theo bản năng cắn nó một cái.

"Rầm —— "

Ta bị một cỗ lực hất khỏi mặt nước văng lên bờ. Lúc này trên người không còn nóng, chắc độc tính đã qua. Ta lấy tay lau nước chảy ròng ròng như mưa, bóng dáng mơ hồ của Lâu Huyên dần dần hiện rõ hơn.

Khăn che mặt bị rớt ra trong nước, ta và hắn hai mắt nhìn nhau tình tứ trong chốc lát, bỗng nhiên phát ra một trận thét chói tai: "A —— sắc lang —— "

Tiếng hét này khiến bọn U Chỉ, Tố Nữ và tiểu thị nữ đang đứng trên bờ chấn động.

Ta lớn tiếng với Lâu Huyên: "Ngươi đồ sắc lang, lợi dụng lúc người ta gặp khó chiếm tiện nghi, ti bỉ!"

Lâu Huyên vẫn che miệng không nói, nghe ta gọi hắn là sắc lang, đột nhiên tức giận phi lên: "Đại tiểu thư ngươi không biết phải trái sao? Ta sợ ngươi chết đuối, tốt bụng tiếp khí cho ngươi nhưng ngươi không phân tốt xấu dám cắn ta, đầu lưỡi suýt nữa bị ngươi cắn đứt!"

"Ha ha ha ha..." Hai xử nữ luôn thanh tĩnh như nước là U Chỉ và Tố Nữ vừa nghe xong, cười gập cả người, xém rơi xuống nước.

Mặt ta đỏ như lửa đốt, ấp úng: "... Ai... Cho ngươi tiếp khí..."

Lâu Huyên cẩn thận nhìn ta, ánh mắt khiếp sợ. Ta đương nhiên biết vì sao hắn như vậy, lần đầu tiên ta thấy gương mặt bị hủy dung của mình trong gương cũng vô cùng hoảng sợ, liên tiếp đập nát hơn mười cái gương, bọn Tố Nữ biết nhưng không thể trách. Ta tuy không thích chưng diện nhưng nữ tử rất coi trọng dung mạo, trong lòng tự nhiên sẽ không dễ chịu.

Bị Lâu Huyên nhìn mãi như vậy, áp lực đè nén lâu ngày trong lòng lập tức trào dâng, lớn tiếng với hắn: "Nhìn cái gì, chưa thấy ai hủy dung sao! Chờ ta giải độc xong, ta còn đẹp hơn thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ngàn vạn lần, hù chết ngươi!"

Lâu Huyên nghẹn họng trân trối, Tố Nữ và U Chỉ hóa đá. Một trận gió thổi tới, sau lưng lạnh run.

Ta mặc kệ cơn gió hay đám người đang đứng yên như tượng, nổi giận đùng đùng trở về phòng.

Đều nói người không hay ho, uống nước cũng bị sặc, lời này không sai chút nào. Ta vừa nằm xuống, đã thấy lạnh cả người, từ lòng bàn chân nhắm thẳng đến huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, đông lạnh như khối băng. Ta mau chóng chui vào chăn, tự mình sưởi ấm nhưng không đỡ hơn chút nào, độ ấm của chăn chỉ như muối bỏ biển.

"Tiểu Nguyệt có đó không?" Lâu Huyên gõ cửa, "Vừa rồi ta đã mạo phạm, đặc biệt đến xin lỗi nàng."

Ta run run không nói nổi, Lâu Huyên gõ cửa ba lần, tựa hồ thấy có gì không ổn. Hắn phá cửa xông vào, lúc ấy cả người ta đã cứng ngắc. Hắn không nói hai lời ôm ta vào lòng, vừa giúp ta chà xát tay vừa nói: "Ta đây cũng không phải chiếm tiện nghi của nàng, ta vì cứu nàng, nàng đã không hiểu lại còn mắng ta là sắc lang..."

Ta tính nói "Ta biết" nhưng hé miệng ra lại là hai chữ "Lạnh quá!". Lông mi đọng sương trắng, ta thầm nghĩ ông trời chơi ta, vừa mới thiêu cháy ta, giờ lại muốn đông chết ta. Trên đời này chỉ sợ tìm không ra người thứ hai nào kém may mắn như ta.

"Đỡ hơn không?" Lâu Huyên hỏi ta, "Rốt cuộc nàng trúng độc gì, có phải 'Băng hỏa lưỡng cực' không?"

Ta nào biết băng hỏa lưỡng cực gì đâu, đây rõ ràng là do hàn thạch tán của hắn gây họa.

Ba cái chăn vẫn không đủ dùng, Lâu Huyên nói một câu "Mạo phạm" ngắn gọn rồi cởi quần áo ôm chặt ta vào lòng. Ta nhất thời thư thái hơn nhiều, chắc vì mệt mỏi nên dần dần tựa vào mình hắn chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi U Chỉ đến đánh thức ta, bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người. Nàng hét to một tiếng, chén thuốc trên tay rớt "xoảng" xuống đất, nát bét.

"Các ngươi... Các ngươi..."

Đám người Tố Nữ bị tiếng kêu của nàng hấp dẫn, lục tục kéo vào phòng.

Chúng ta... Chúng ta... Ta biết chúng ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Thử hỏi khi không mới sáng sớm đã nhìn thấy hai người khỏa thân ôm nhau, nằm chung một giường?

Sau chuyện đó, Lâu Huyên nói hắn sẽ chịu trách nhiệm với ta. Ta cũng không biết hắn ám chỉ phụ trách là có ý gì, chỉ nghĩ hắn vì chuyện hàn thạch tán hại ta đến vậy, định giúp ta giải độc, vì thế đúng lý hợp tình nói: "Ngươi hại ta ra nông nỗi này, đương nhiên phải phụ trách, bằng không về sau ta còn sống ra sao!" Lâu Huyên hiển nhiên không ngờ ta sẽ trả lời như vậy, chấn kinh một phen rồi cười khổ gật đầu.

Chuyện sau đó rất đơn giản, Tố Nữ biết hết chân tướng, khẳng định là hàn thạch tán làm độc trong cơ thể phát sinh biến dị. Lâu Huyên tự trách mãi không thôi, hắn thề ngày nào độc của ta còn chưa giải được, hắn sẽ không rời khỏi Y Tiên Cốc.

Sau một thời gian ở chung, chúng ta tự nhiên có cảm tình. Mượn lời Dao Băng sư tỷ mà nói chính là nước trong thêm nước trong, trộn lẫn thành hồ; theo Lương Gia mà nói chính là gian tình đâu đâu cũng có... Ta cũng không biết tình cảm đó có tính là gian tình không, chắc là có, bởi vì lúc ấy cha đã định hôn sự cho ta với Tần Lãng, nghiêm khắc xem xét, hành vi này chính là hồng hạnh vượt tường.

Theo lời sư phụ, sư nương, ta không để lộ thân phận với bất kì ai, kể cả U Chỉ và Tố Nữ cũng không biết. Lâu Huyên dường như biết tâm tư của ta nên không truy hỏi tên thật của ta. Cho tới nay, hắn đều gọi ta là "Tiểu Nguyệt".

Thời gian chúng ta ở chung cũng không dài, một tháng sau, Lâu Huyên bị Tố Nữ sai đi Tây Vực tìm Cửu Diệp Linh Chi giải độc cho ta. Chỉ là chúng ta không ngờ, chuyện này đã khiến chúng ta suýt nữa lướt qua nhau. Hắn nghĩ ta đã chết, mà ta đã quên hết thảy mọi chuyện về hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.