Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 11



“ Mình thực sự xinh như thế sao?” Nó lẩm bẩm một mình rồi cũng bước vào phòng thay đồ. “Mà sao cái váy này loè loẹt thế này, đằng nào là mặt trước, mặt sau nhỉ??” .

– . Ui, xem nào, xinh thế!!! – Bà Vân xuýt xoa khi thấy nó từ trong phòng thay đồ bước ra.

– Thật hả chị. Để em xem….

Nói rồi, nó quay về phía gương:

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…Chị…c hị…làm…cái…..cái….gì…thế này….

– Ô kìa, xinh mà cưng!

– XINH Ư????????? Chị…chị…

Nó phát hoảng, nói không ra hơi.

– BÙi KHÁNH LINH !!!!!!!!! MÀY RA ĐÂY CHO TAO!!!!!!!!!!!!!!

Nó hét ầm ĩ cả nhà lên. Dường như không thể chịu nổi nữa rồi, nhìn nó lúc này không khác gì quỷ đội lốt người. Đáng sợ lắm.

– Thư ơi, tao xin lỗi.

Con Linh rón rén đi từ ngoài vào, nhìn mặt con nhỏ thì thấy hình như hối lỗi dữ lắm.

– Mày bảo sao hả? xin lỗi ư, nhìn tao thế này thì có thể đi đâu chứ. Mày nhìn tao đi, nhìn đi.!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

– Tao…tao…không ngờ…chị Vân lại…lại…biến mày…thành…thành…thế này…xin lỗi…

– Em Thư xinh ơi, cậu bạn đẹp trai của em đến đón em này, ra đây đi cưng…

Bà Vân ở ngoài ới vào. Dường như vẫn còn tự hào về cái tài của mình nhiều.Còn nó, mặt cắt không còn giọt máu, không được, nó không thể để Quang nhìn thấy bộ dạng nó lúc này được.

– Mày ra bảo với Quang là…tao…có vấn đề, không đi được rồi xin lỗi cậu ấy hộ tao.

– Nhưng…

– Đi đi…hừ…

– Ơ…sao lại thế. – Vân xen vào.

– Chị biến em thành ra thế này thì em còn mặt mũi đâu mà đi sinh nhật cậu ấy nữa chứ.

– Ô, xinh thế cưng còn đòi hỏi gì nữa.

– Giời ơi là…

– Sao cậu lại không đi? Cậu làm sao thế… – Quang hớt hải chạy vào.

– Tớ…tớ… – nó lắp bắp.

– Cô là ai… ớ…THƯ, là cậu hả, sao….a…ha…ha …ha…ha..haha….

Vừa nhìn thấy nó Quang đã lăn ra cười sằng sặc.Còn nó thì chỉ biết đứng trân trân ra nhìn cậu bạn mà không biết nói gì trước tình huống dở khóc dở cười này.

Nó mặc một chiếc váy dài màu đỏ hoa loè loẹt, mắt thì đánh đen xì, môi đỏ chót. Hơn nữa, mái tóc còn bị bà Vân bới tung lên một cách vô cùng…cố ý. Xinh ư? Nhìn nó thế này mà bà ý còn bảo xinh ư? . Trông nó y như con quỷ dạ xoa vừa từ dưới âm phủ mới hiện hình lên vậy.

“ Mẹ ơi, chúa ơi, xin người đào cho con một cái hố thật sâu để con có thể chui xuống đó mãi mãi. Hãy đưa con thoát khỏi nơi đây vĩnh viễn !!!”…

Và rồi, nó cứ đứng chôn chân ở đấy trước ánh mắt của cậu bạn thân hiện vẫn đang ôm bụng cười mà không có ý định dừng lại.

O MY GOD!!!…….

Quay lại truyện:

Thế là từ đó, nó thề là sẽ không bao giờ để bà Vân động đến nó dù chỉ một lần nào nữa. Dù chi là cái móng tay. Với nó, một lần là quá đủ.

– Tin tao đi. Bà Vân giờ ổn lắm. Tay nghề hơn rồi.- Linh Xù vẫn cố nài nỉ nó.

– Thôi đi, tao không cần biết. Không đi là không đi. Mà sao mày cứ làm quan trọng hoá cái vấn đề này lên thế nhỉ ?

– Bởi vì…vì…tao lo cho mày. Không muốn mày bị mất mặt trước lũ nhà giàu ấy. Điển hình là con nhỏ Ngân ý.

– Theo tao nghĩ thì còn vì một người đấy. – Nó nói mà mặt cực đểu.

– Ai…ai cơ..

– Nhật. Trúng tim đen rồi chứ gì? he he…tao biết ngay mà.

– Ừ đấy. Thì đã sao nào. Nói chung là mày phải đi với tao. Không thì tao cắt đứt quan hệ với mày. – Linh nói giọng cương quyết.

– Lại chiêu cũ à. Mệt mày thế. Tao đã thề là….

– Lần này tao làm thật đấy.

Nó nhìn cái mặt nghiêm túc của Linh. Nó nghĩ lần này con bé nói thật. Nhưng sao khó hiêủ thế. Chuyên này đâu quan trọng gì lắm mà con nhỏ này lại cứ thích làm rùm beng lên thế nhỉ.

– Tao sẽ không đi dự cái buổi Party vớ vẩn ấy nữa. Mày sẽ làm gì hả? Cắt đứt quan hệ tình bạn chỉ vì chuyện cỏn con này ư?

– Đúng. Nhưng nó ko hề cỏn con đâu. Tao sẽ làm thật nếu mày cứ ép tao. Còn mày, muốn hiểu thế nào thì tuỳ.

Linh không nhìn vào đôi mắt nhỏ bạn nữa mà quay đi chỗ khác. Nó không biết phải đối mặt với đôi mắt chất chứa hàng vạn câu hỏi tại sao của con bạn nứa và nó cũng không biết phải giải thích thế nào cho thích hợp. Nó chỉ biết, buổi tiệc lần này là vô cùng quan trọng, gắn với danh dự của hai đứa. Và…nó không muốn để con bạn lo lắng…

"Bên nhà ae Nhật Ngân"

– Ngân, mày phải nói rõ với tao. – Vy đứng đối diện Ngân, nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy quyến rũ của nhỏ bạn.

– Giải thích cái gì cơ?

– Mày đừng giả vờ nữa? Mày biết thừa Party nào do gia đinh mày tổ chức cũng đều dành cho giới thượng lưu sao?

– Đúng. Có chuyện gì à. – Ngân vẫn vờ như không biết.

– Vậy tại sao lại mời con nhỏ Thư và Linh 11C7 hả?

– Tao mời chúng nó thì sao?

– Hai đứa nó chưa từng dự tiệc nào lớn như thế này đâu? Mời hai đứa nó chẳng phải sẽ rất buồn cười sao? Chúng nó sẽ tự rước hoạ vào thân thôi. Cô Châu sẽ không để yên đâu. Mày biết tính cô Châu rồi mà.

– Tao thích thế. Và…tao muốn thế.

– Ý mày….

– Phải. Mẹ tao rất ghét những đứa nhà nghèo như chúng nó. Với tính con nhỏ Thư nữa. Mẹ tao càng ghét. Tao cũng muốn làm bẽ mặt nó. Nhất là…trước mặt Quang.

– Quang và nó là bạn thân mà. Mày không làm được gì đâu.

– Không thử sao biết. Tao ko tin lúc nào Quang cũng chỉ quan tâm đến nó.

– Được rồi. Mày thích Quang. Vậy còn con nhỏ Linh thì sao?

– Nó thích ông Nhật đấy. Đây là cơ hội tốt cho mày Vy à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.