Nó quay đầu lại nhìn cậu bạn thân đang ngồi….tự cười 1 mình. Bèn phán câu xanh rờn.
– Cậu uống thuốc thần kinh chưa đấy Quang?
TỚI TRƯỜNG:
– Ngày mai, em cố lên nhé. – Tuấn nhìn nó, cười rõ tươi.
– Vâng. Nhất định rồi. – Nó hứa chắc nịch. Cũng phải thôi, cuộc thi này….nó phải thắng, ko thì….người chuyển đi….sẽ là nó. Mà nó…lại ko muốn thế chút nào. Nó ko cho ai biết về vụ cá cược giữa nó và Ngân hết. Ngay cả Quang, Linh cũng đều ko hay biết về chuyện này. Nó ko muốn mọi người lo lắng cho nó. Nó sẽ tự giải quyết …mọi việc.
– À, ngày mai…sau khi diễn xong, em…cho phép anh….làm tài xế hộ tống em về nhé…. – Tuấn cười nhìn nó….chờ đợi….
– Dạ? Hộ tống ạ?
– Ừm. – Tuấn nháy mắt.
– Ơ…anh đừng nháy mắt với em.Em chết mất. Hì…cũng được ạ….- Nó cố tình trêu Tuấn.
Tuấn hơi ngượng, ko ngờ nó lại huỵch toẹt ra như thế . “Nháy mắt cũng ko đc sao ?”
– Vậy, anh… đi nhé. Mai gặp lại em. Bye…- Tuấn lúng túng, cố che đi sự ngượng ngùng của mình.
– Vâng. Bye anh. – Nó vẫy tay chào lại. Đợi cho bóng anh Bí thư đi khúât, nó mới hoàn hồn. Nãy giờ…tim nó đập như múa. “ Anh ấy…. anh ấy….”.
Niềm vui nhỏ nhoi nào đó dần len lỏi trong tim nó. Nó thích anh mà, ngay từ lần đầu gặp mặt cơ. “Anh…có thích mình ko nhỉ?”. – Nó nghĩ thầm rồi cười thật tươi.Mọi chuyện…hãy để nó đến….tự nhiên.
Nó tung tăng nhảy chân sáo bước đi. Miệng lẩm nhẩm bài hát yêu thích….
Thư ơi, con thử cái váy này nhé! – Mẹ nó cười khi giơ lên một chiếc váy màu trắng bồng bềnh.
Mẹ mới mua ạ? –Nó tò mò hỏi.
Mẹ đặt cho con từ tuần trước đấy. Thích ko?
Thích lắm ạ. hihi….
Nó sung sướng cầm chiếc váy trên tay. . Chiếc váy rất đẹp, từng đường may rất khéo léo và tinh tế. Trên ngực áo có gắn bông hồng màu đỏ trông rất bắt mắt. Phía dưới có thắt một chiếc đai bằng ren cũng màu đỏ càng tôn thêm vẻ nổi bật của chiếc váy.
Chưa hết bất ngờ. Mẹ nó còn lấy từ từ trong chiếc hộp nhỏ ra một đôi giày màu đỏ bóng. Nhìn qua là biết chỉ dành cho chiếc váy. Màu đỏ-trắng kết hợp với nhau quả thật rất hợp và đẹp.
Mái tóc dài của nó được mẹ làm xoăn một cách bồng bềnh. Thả dài ra sau lưng. Ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Hôm nay nó biểu diễn piano, hơn nữa lại là bài “My angel”. Vì vậy, trông nó chẳng khác nào một thiên thần thực thụ. Thiên thần biết chơi đàn piano.
…
Nó quả thật rất ngạc nhiên. Chưa bao giờ nó thấy mẹ trang điểm, làm tóc , chuẩn bị và kết hợp giữa trang phục một cách chuyên nghiệp đến vậy. Đôi tay mẹ thoăn thoắt chuyển động. Hết nhìn rồi lại ước chừng. Chăm chú lắm. Và…. thành quả ấy của mẹ đã khiến cho cả mẹ và nó hết sứ bất ngờ.
Nó rất đẹp mà.
Mẹ đã vui sướng đến nỗi bật khóc khi nhìn thiên thần của mẹ đấy.
…
Mẹ thuê xe chuyển cây đàn piano của nó đến trường. Còn bây giờ, nó sẽ cùng mẹ đến hội thi. Hoàn thành nốt nhiệm vụ của mình. Có mẹ bên cạnh, nó sẽ ko sợ gì cả. Nó sẽ rất tự tin.
…
Mẹ bắt taxi cùng nó. Vừa xuống xe, cũng là lúc hai mẹ con nó bắt gặp một chiếc xe nữa đỗ xuống. Là siêu xe Audi R8.
Nếu nó đoán ko lầm thì ….
Phải! Chiếc xe đó là xe của nhà nhỏ Ngân.
Hôm nay, nhỏ tham dự tiết mục nhảy hiện đại thì phải. Nhìn cách ăn mặc của nhỏ thì biết. Tóc buộc cao. Mặc quần đen bó sát lấy đôi chân dài thẳng tắp. Áo thì ko biết là bao nhiêu lớp nữa. Nhìn rất bụi nhưng cũng ko kém phần model. Vòng tay, vòng cổ dây dợ đủ cả. Ko sót 1 thứ gì.
Nhỏ cũng nhìn thấy nó. Con nhỏ liếc xéo rồi “hứ’ một tiếng tỏ vẻ khinh thường rồi ung dung bước vào sân trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám học sinh.
…
Khoan…
Khoan đã, người phụ nữ đó….chẳng phải là bà Châu sao ? Bà ta cũng đến đây sao ? Bà ta còn ko thèm quay đầu nhìn nó. Khinh người đến thế là cùng.
Còn …
Người đàn ông đó. ….
Là bố của Ngân. Nhìn ông ta …có chút gì đó …. mà nó cảm thấy…. ấm áp và thân thuộc….. Ko thể hiểu nổi.
Nhật đâu nhỉ ? Cậu ấy ko đi cùng gia đình sao ?
…
Mẹ ơi…mình vào đi. – Nó quay sang. Mẹ nó….mặt cắt ko còn giọt máu. Trông như người mất hồn. Mẹ ko nói lời nào, chỉ nhìn theo bóng dáng của bố mẹ Ngân. Miệng lẩm bẩm gì đó mà nó ko nghe rõ.
….
Mẹ ngất đi. Đám đông vội xúm lại.
…
Nó hoảng hồn oà khóc.
Nó sợ. Sợ thật sự.
Đám đông ngày một nhiều hơn. Lũ học sinh đó chỉ biết giương mắt lên nhìn mà ko có ý định giúp đỡ.
..
Nó nức nở ngày một to. Quả thật, nó ko biết phải làm thế nào. Chân tay rã rời, nó ko thể làm gì ngoài việc gào khóc.
Mẹ….mẹ ơi…mẹ đừng làm con sợ…..mẹ ……
Gọi cấp cứu ngay. Mọi người tránh ra.
Là giọng con trai.
Quang?
Cứu mẹ….làm ơn….. – Nó khóc nhiều đến nỗi như muốn ngất ra đến nơi.
Người đó vội bế mẹ lên taxi. Nó lồm cồm bò dậy chạy theo. Leo nhanh lên xe, nước mắt vẫn lấm lem trên mặt .