Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 42



– Bác nói đi ạ . Bác tìm cháu có việc gì ko ?

Nó lặp lại câu nói lúc nãy một cách cứng nhắc, nhìn vào khuôn mặt ông Phác một cách dò hỏi xen lẫn tò mò.

– Cháu học lớp mấy rồi ? – Ông Phác bắt đầu câu chuyện.

– Cháu học 11 ạ. – Nó đáp mà trong lòng có chút kỳ lạ.

– Vậy là 17 phải không ?

– Vâng.

– Nhà cháu có mấy người nhỉ ?

– Ơ… – Sao giống hỏi cung thế nhỉ? “Nhà có mấy người liên quan gì đến ông chứ”. Nó nhìn ông Phác bằng ánh mắt ông hỏi để làm gì xen lẫn lạ lùng.

– Cháu cứ trả lời bác có được ko ?- Giọng người đàn ông chợt như nài nỉ khiến nó trả lời cứ như một cái máy.

– 2 người. Mẹ và cháu.

– Vậy bố cháu đâu?

– Chết rồi. – Nó lạnh lùng đáp. Nó thực sự ko muốn nhắc đến người đàn ông này chút nào.

Ông Phác dường như có chút lúng túng nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

– Hôm nọ ở trường, bác nghe cháu đàn piano rất hay, bản My Angel ấy, ai dạy cháu bài này vậy?

– Là bài hát của mẹ cháu.

– Mẹ cháu ư? – Ông Phác bàng hoàng. Bàn tay ông bất chợt đổ mồ hôi lạnh.

– Vâng. Là bản nhạc riêng của mẹ.

– Mẹ cháu là Trần Hà Lan?

Nó vụt đứng dậy. Người đàn ông này đã hỏi quá nhiều. Rốt cục ông ta có mục đích gì. Chẳng nhẽ vợ ông ta sai ông ta đi thám thính nó để tìm cách hại nó và mẹ ư ? Đừng tưởng lừa được nó. Cái này trên phim có đầy rồi.

– Tại sao ông biết tên mẹ tôi. Ông gặp tôi có mục đích gì ?

– Không. Cháu từ từ ngồi xuống đi Thư.

– Ông biết tên tôi ? – Nó quắc mắt nhìn ông Phác.

– Phải. Bác là …bạn mẹ cháu. Mẹ cháu dạo này có khoẻ ko ?

Bạn mẹ nó ư ? Đùa à, nó chưa từng nghe mẹ nói mẹ có bạn bao giờ. Hơn nữa, ông ta ko cùng công ty với mẹ, lại là chủ tịch tập đoàn lớn, sao có thể là bạn mẹ chứ. Nhưng biết đâu…. ông ta là bạn mẹ thật.

– Mẹ tôi vẫn khỏe. – Nó đáp gọn lỏn, trong lòng vẫn rất nghi ngờ.

– Vậy được.

Ông Phác gật đầu. Trong ánh mắt chợt ánh lên những tia nhìn xót xa xa xăm. Dường như ông ta đang bứt rứt về chuyện gì ghê gớm lắm.

Bất chợt chuông điện thoại reo vang, ông Phác mở máy ra nghe. Là giọng đàn bà ở bên kia đầu dây. Nghe có vẻ như người kia đang tức giận lắm. Liệu có phải bà Châu ko nhỉ ? Cũng có thể lắm, ngoài vợ ra thì còn có ai dám la hét với chủ tịch ko ? Nghe xong cú điện thoại đó, ông Phác đứng dậy chào nó rồi bước vội về phía cửa.

Ơ ! Ông kia,còn tiền trà sữa của tôi. Là ông mời mà. Nó nhìn với theo người đàn ông đó, miệng ko thốt nên lời. Chẳng nhẽ gọi lại bắt trả tiền. Dù rằng rất nghi ngờ người đàn ông này nhưng…ông ta nên trả tiền mới phải. Hôm nay đi vội quá, nó đâu mang theo tiền. Chẳng nhẽ phải tự cắm mình ở lại làm chân rửa chén thuê. Nghĩ đến đây, nó thoáng rùng mình khi nghĩ đến cái viễn cảnh van xin này nọ với bà chị chủ quán cho nó thiếu nợ. Cảm giác….[hix]

Đi gần ra phía cửa, dường như nhớ ra điều gì đó, ông quay lại, tiến về phía nó.

– Xin lỗi cháu. Tiền nước để bác trả.

Thế mới được chứ. Nó mừng thầm, nhưng ai lại thế bao giờ, cứ từ chối khéo cái đã.

– Thôi. Để cháu trả cũng được. – Nó nói một cách lịch sự nhưng trong lòng ko ngừng gào thét.

– Cháu học sinh lấy đâu ra tiền. Cứ để bác.

Hơ ! Hơi bị khinh thường đấy. Là khách quen của tiệm này hôm nào mà chả ra uống. Ko có tiền thì ai dám vào. Mọi lần đi với Linh và Quang, thỉnh thoảng nó cũng phải trả tiền ấy chứ. Nhưng mà từ khi có Kent thì lại khác, đại gia mà, tất nhiên lúc nào cũng phải xì tiền ra. À, ngoại trừ hôm nay.

Nó ko nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ông Phác lên chiếc xe con đã được đậu từ trước đó. Về nhà phải hỏi mẹ ngay xem mẹ có quen ông ta thật ko để còn biết cách cư xử. Chứ cứ nói như lúc nãy, nhỡ mà ông ta là bạn mẹ thật thì lần sau biết giấu mặt vào đâu.

..*..

Uể oải bước vào nhà và nhận thấy mẹ vẫn chưa về, nó ném cặp rồi nằm xuống chiếc ghế salong, quên mất rằng chiều mẹ mới xuất viện. Bất chợt điện thoại bàn réo lên inh ỏi. Bực mình, nó vớ lấy ống nghe.

– A LO ! AI ĐẤY ?

– Cậu định làm điếc tai tớ đấy à ? – Quang cũng bực tức hét lại, có điều ko to được như nó.

– Ai bào cậu gọi vào giờ này. Đang nghỉ giải lao hả ?

– Di động cậu sao lại ở văn phòng đoàn ? Làm rơi mà cũng ko biết đi tìm à ? Sao sáng nay lại trốn học ?

– Chán nên ko muốn học thôi. Tiện thể cậu bảo Kent là tớ nghỉ luôn nhé, chiều gặp.

Tút tút tút….

Nó cúp máy trước khi Quang kịp nói thêm. Nó quá mệt rồi. Nó cần và muốn đựơc nghỉ ngơi. Một lần nữa nó tiếp tục ngả lưng xuống ghế, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng. Đầu óc mụ mị, nó muốn quên đi tât cả.

....

Trưa. Nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt nó một cách ko thương tiếc khiến nó giật mình choàng tỉnh. Liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, nó ngán ngẩm thở dài rồi tự lôi mình vào bếp. Đã quá 12h mà vẫn chưa có ai về, bụng đói cồn cào, nó thở dài rồi mạn phép thưởng cho mình tô mì tôm úp trứng – món ngon mỗi ngày của nó và cũng là món mà nó tự hào và tâm đắc nhất với phương châm : ngon bổ rẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.