Chiếc xe tải phi từ trong một con hẻm nhỏ ra đường lớn với tốc độ khá nhanh. Tiến thẳng đến người đàn bà có gương mặt phúc hậu trên môi
vẫn còn nở nụ cười mà ko có ý định dừng lại.
Nghe thấy tiếng xe ngày một lớn. Bà Lan hoảng hồn quay lại nhìn.
…
Ko một tiếng kêu la.
Ko một tiếng thét.
Tất cả chìm trong một sự im lặng đến tuyệt đối.
Người xung quanh đường đều sững sờ.
…
Chiếc xe tải đâm thẳng vào người đàn bà ấy, hất bà văng ra xa, đầu bà đập mạnh xuống nền đường.
.
.
.
Chẳng mấy chốc con đường đã nhuộm màu đỏ tươi.
Ngươì đàn bà nằm trên vũng máu. Thoi thóp. Cố nói ra điều gì đó.
Ngươì dân thất thanh nâng bà chạy vào bệnh viện.
.
.
.
Máu!
Nhuộm đỏ cả một phần đường.
.
.
Số phận.
Như trêu ngươi con người.
Niềm vui đoàn tụ như đã nhuốm màu máu.
Đắng cay và chua xót.
.
.
.
– Á…
– Chị sao thế?
– Ko. Chỉ đứt tay thôi mà, hì ..ko sao ko sao. – Nó cố cười để xua đi cái nóng đang hừng hực trong ruột gan. Chả hiểu sao nó bỗng cảm thấy nóng
ruột ghê gớm.
– Chẳng cần thận cái gì cả. – Kent cằn nhằn.
– Ừ ừ …
.
“My life’s not smile.
But I don’t cry!
I belive… with you, I…”(tiếng chuôg đthoai)
– Điện thoại kìa.kent nói.
– Ờ . Tại …ko chú ý.
Nó cuống cuồng vớ lấy cái điện thoại. Là số của mẹ, nó vui sướng:
“Mẹ à? Sao mẹ vẫn chưa về ?”
« Cháu là con của bà Trần Hà Lan phải ko ? » – Giọng của người lạ.
« Vâng… ạ ? » – Dự cảm ko lành chợt ùa đến. Từ lần mẹ ngất ra đường lần trước, thú thực là nó rất sợ nghe điện của người lạ.
« Mẹ cháu vừa bị tai nạn xe. Tình trạngrất nguy kịch, cháu phải đến bệnh viện ngay… »
BỘP !
Điện thoại trên tay rơi cộp xuống đất. Tai nó đang dần ù đi. Chắc chắn là
nghe nhầm. Người đó đã nói sai, mẹ đang trên đường về mà, mẹ ko xảy ra
chuyện gì đâu. Ko phải ? Tai nạn xe gì chứ, tình trạng nguy kịch cái gì, là giả dối, ko thể có chuyện đó được.
Kent từ phòng khách chạy vội lại, thấy mặt nó đẫm nước mắt, toàn thân run rẩy,vội vàng hỏi.
– Có chuyện gì thế ?
– Mẹ…hức….mẹ ơi….mẹ….
– Bác Lan làm sao ? Chị nói đi chứ ?
– Hức…mẹ…tai…tai…nạn…
– Đến bệnh viện mau. – Kent hét lớn rồi kéo mạnh nó ra ngoài.
Kent lái chiếc môtô DUCATI chạy vụt trong đêm tối tĩnh lặng bằng một tốc độ
nhanh nhất có thể. Tâm trạng cậu đang rất rối bời, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cậu ko thể tưởng tượng nổi nó lại gần ngay trước
mắt đến vậy. Cậu lo cho bác, người chị gái ruột duy nhất của mẹ cậu và
cũng là người mà cậu yêu thương ko khác gì mẹ mình. Bác Lan là một người phụ nữ tốt và cậu ko muốn bất kỳ điều gì xảy ra với bác ấy.
Gió thốc ngày một mạnh hơn và Kent cũng lái xe nhanh hơn. Cậu hiêủ nỗi lo sợ,
hoang mang của Thư lúc này. Dù chị ấy có im lặng, có tỏ ra bình tĩnh đến đâu thì cậu cũng biết Thư sợ hãi như thế nào. Khi nghe tin mẹ mình bị
tai nạn, Thư đã run sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, chân tay lẩy bẩy nói ko ra hơi, ấy vậy mà từ lúc ngồi sau xe cậu để đến bệnh viện tới giờ
Thư cứ như ngươì mất hồn, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn ko khóc,
điều này càng làm Kent lo lắng thêm bội phần.
…
Bỗng Thư hướng
mắt ra phía những căn nhà hai bên đường, nơi có ánh đèn ấm áp, nơi hội
tụ của các thành viên trong gia đình, nơi đang hăng say thưởng thức
những bữa cơm ấm cúng bên người thân. Đáng nhẽ ra Thư cũng phải được như thế mới phải, được ngồi bên mẹ, cùng mẹ trò chuyện vui vẻ, cùng nghe
Kent pha trò cười, cùng ăn những món mới mà nó đã chuẩn bị để đón mẹ về
chiều nay. Ấy vậy mà niềm vui nhỏ nhoi ấy sao nó cũng ko có được.
Mỉm cười chua chát, nó cất hết nước mắt, nó tuyệt đối ko thể khóc bởi vì ko có gì đáng khóc khi mà mẹ nó nhất định sẽ ko sao cả. Mẹ đang chờ nó ở
cổng bệnh viện, mẹ đang tươi cười đợi nó đón mẹ về ăn cơm, nó sẽ lại
được nhìn thấy niềm vui sướng của mẹ khi nhìn thấy món quà bất ngờ của
nó. Người ta chỉ đang nói dối nó, người ta chỉ hù doạ nó. Tai nạn gì
chứ, nó ko tin, nó ko thể tin một chuyện nhảm nhí như vậy được. Mẹ ko
sao cả, nhất định là thế, phải, chắc chắn là thế.
Giọt nước mắt vô thức rơi ra, bay nhanh theo làn gió đêm mà ai đó ko hề hay biết.
…**…Tới bviện.
– Cháu là con gái của bà Trần Hà Lan? – Cô y tá trẻ nhìn nó hỏi, giong vội vã.
– Phải ạ. Mẹ đợi cháu đến đón về phải ko? Mẹ cháu ko bị sao cả phải ko cô?
– Mẹ cháu…mẹ cháu muốn gặp cháu. Cô nghĩ…cháu nên chuẩn bị tâm lý thì
hơn. – Cô y tá ngập ngừng nói rồi dẫn nó đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang.
Tâm lý sao? Việc gì phải chuẩn bị cái đó khi mà mẹ ko bị sao
cả. Cô y tá này nhất định là có vấn đề. Nó sẽ ko tin đâu, ko tin. Nó
bước từng bước theo cô y tá, cảm giác như bàn chan đang bị ai đó treo
thêm chì, nặng trịch và có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cửa phòng bật mở,
nó nhìn ngươì đàn bà đang nằm trên giường kia, cảm giác đau xót khó tả
cuộn lên trong tim. Từng dòng máu trong người nó dường như đang chảy
ngược lại, đôi bàn tay run rẩy khẽ chạm vào khuôn mặt phúc hậu nay đã
hằn sâu chi chít những vết trầy xước...