...Hôm nay là rằm, nên trăng sáng tỏ hơn mọi ngày nhiều lắm. Trăng chiếu xuống từng tán cây, kẽ lá, hiu hiu tiếng gió lay động. Cảnh bỗng nhiên
đẹp một cách lạ kỳ.
Chị chưa ngủ sao ?
Chưa…Chị chưa buồn ngủ.
_Chị quyết định đi thật sao ? – Kent ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngoài ban công, lặng lẽ nói.
_Ừm. Có lẽ đó là giải pháp tốt nhất. – Nó gượng cười,
_Chị ko có gì để lưu luyến ở đây sao hả ?
_Ý gì đấy, mọi chuyện chị đã giải quyết xong rồi mà. – Một thoáng ngạc nhiên hiện hữu trên khoé mắt.
_Có chắc là chị đã giải quyết xong hết rồi chưa ? – Kent chán nản tựa lưng vào thành ghế lặp lại lời của nó.
…Chắc.-Thư trả lời giọng hơi run.
_Ko lưu luyến gì sao ?
Nó nhíu mày nhìn thẳng vào Kent, hôm nay, dường như Kent cũng khác.
_Lưu luyến ?
_Phải rồi. Chị cứ từ từ mà nghĩ đi. – Kent nói rồi lững thững bước về phòng, bỏ lại mình nó nơi ban công đầy gió.
Nó đang lưu luyến gì sao ?
Từ khi quyết định rời khỏi nơi này, nó đã ko còn điều gì luyến tiếc nữa
rồi. Nó chỉ biết rằng, nó phải đi, phải thoát khỏi chốn này. Như thế mới mong những nỗi đau kia có thể phai tàn một cách nhanh chóng. Cứ cho là
nó đang cố tìm đường chạy trốn đi. Nó ko quan tâm, bởi lẽ, ra đi có thể
là liều thuốc tốt nhất dành cho nó lúc này.
Nhưng…những lời của Kent lại làm nó suy nghĩ nhiều đến vậy nhỉ ?
Rốt cục thì còn điều gì nữa mà nó đã lỡ bỏ quên đây ?
...
– Chi Chi, là em phải không ?
Trong cơn mơ màng, Nhật chợt nhận thấy bàn tay dịu dàng, ấm áp của ai đó đang đặt trên trán mình. Bàn tay khẽ chạm vào trán nóng hổi, ánh mắt lo lắng nhưng đong đầy bao yêu thương trìu mến.
– Sốt cao quá rồi, cậu phải
ngủ đi.-Vy nhẹ nhàng khuyên bảo, mặc dù trong lòng Vy đang đau nhói biết chừng nào. Ngay cả trong mơ, Nhật cũng gọi tên cô ấy. Người mà Nhật
luôn muốn gặp và yêu là Mai Chi của cậu ấy, mãi mãi chỉ là Mai Chi…
– Em đừng đi nhé, đừng bỏ anh … – Nhật lại tiếp tục thều thào trong cơn mê sảng.
Cố gìm nước mắt, Vy mỉm cười, nụ cười buồn hơn bao giờ hết.
– Đương nhiên rồi. Tớ sẽ ở bên cậu, tớ sẽ ko bỏ đi đâu hết…
– Tốt quá rồi… – Bàn tay Nhật chợt siết chặt lấy Vy như sợ rằng người mà cậu hằng mong nhớ sẽ tan biến mất.
– Ai bảo tớ ngốc quá làm chi, giữa một biển người, tại sao tớ lại chỉ yêu mình cậu cơ chứ…
Trăng nhẹ soi, bóng dáng cô gái nhỏ đổ dài trên mặt sàn lạnh lẽo.
...
-Ngân trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, đồng hồ đã điểm gần 2h sáng rồi
mà Ngân vẫn ko tài nào chợp mắt nổi. Đầu óc nó dường như muốn nổ tung,
nó ước gì cái điều mà nó đã nghe được chiều nay sẽ nhanh chóng tan biến
như bọt xà phòng giống như điều đó chưa từng tồn tại.
Nhưng làm sao
có thể phủ nhận điều đó được khi chính bố đã thừa nhận đây. Từ nhỏ, nó
đã luôn tin vào người bố mẫu mực trên cả tuyệt vời ấy, bố chu đáo, tận
tâm với gia đình và hết mực chiều chuộng anh em nó. Ấy vậy mà giờ đây,
bố lại ngang nhiên thừa nhận đứa con riêng khác trong khi nó và đứa con
riêng của bố lại bằng tuổi nhau. Bố và người đàn bà đó có quan hệ gì khi bố vẫn là chồng mẹ của 17 năm về trước chứ. Ko những vậy, bố lại còn
khát khao được bù đắp, lỗi lầm mà bố đã gây ra cho mẹ con nhỏ Thư đó
lớn lắm sao, lớn đến nỗi ko màng đến cảm nhận của con gái cưng của bố là nó sao ?
Bao hình tượng tốt đẹp về bố dần tan biến trong tâm trí nó, nó ko muốn có anh chị em nào khác ngoài Nhật – anh sinh đôi của nó. Nó
mãi mãi ko muốn tình cảm của bố phải san sẻ đi đâu hết, bởi lẽ nó rất
yêu bố và luôn tin tưởng bố dù rằng lòng tin đó đang cố sức đánh trả nó
một vố thật đau.
Ít ai có thể ngờ rằng Minh Ngân kiêu kỳ, khinh khỉnh đáng ghét lại có thể có những suy nghĩ như vậy. Đúng rồi, nó ích kỷ
đấy, ai ai cũng có thể ích kỷ thì tại sao nó lại ko ?
Nhưng điều mà nó ko thể chịu nổi nhất đó là đứa con riêng của bố lại tên là Trần Anh Thư.
Phải. Lại là Trần Anh Thư, cái tên mà nó căm ghét nhất, mặc dù nó biết Trần
Anh Thư đó chẳng có tội lỗi gì để bị nó ghét như vậy. Chỉ bởi đó là
người con gái duy nhất mà Quang luôn quan tâm và lo lắng.
Tại sao chứ ?
Bố yêu thương Trần Anh Thư.
Quang cũng thích Trần Anh Thư.
Anh trai nó cũng quan tâm Trần Anh Thư.
Sao những người mà nó thương yêu đều liên quan đến cái tên đó.