...Tôi cũng thừa nhận là tôi đã từng rung động, chỉ một chút thôi, ấy là khi tôi thấy cậu ấy dịu dàng với tôi, khi tôi gục trên đôi vai cậu ấy
mà khóc nức nở. Cậu ấy luôn hiểu và biết tôi muốn gì.
Nhưng tôi lại
chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ đó, dù
tôi biết cậu ấy cũng có chút ít cũng có gì đó với tôi. Tôi luôn mong
chúng tôi mãi vô tư như ngày xưa, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, sống lạc
quan và yêu đời hơn. Nhưng đó là lúc trước, khi mẹ yêu của tôi vẫn còn,
giờ thì tôi chẳng còn ai cả, tôi phải tự lo cho mình, thử hỏi tôi còn có thể yêu đời được nữa ko đây.
Cũng có thể là tôi muốn dùng lý do đó
để lấp liếm đi cái điều mà tôi hằng lo sợ bấy lâu nay. Tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương Quang, cậu ấy sẽ vì tôi mà đau khổ, tôi chưa từng làm cho
Quang điều gì, so với những gì mà Huy đã dành cho tôi thì tôi chỉ là một con nhỏ chuyên ỷ lại và dựa dẫm vào người khác. Tôi ko muốn thế, tôi nợ Quang nhiều và ko muốn đón nhận từ Quang cái gì nữa cả.
Tôi sắp đi. Và đây cũng là điều kiện tốt để tôi tự rèn luyện chính bản thân mình. Tôi muốn tự lập.
Bất chợt tôi nhớ đến những điều mà Kent nói tối hôm trước, ẩn ý trong câu
nói của Kent ko phải là tôi ko hiểu mà là tôi cố tình như thế. Lưu luyến ư ? Có, tất nhiên là có, tôi lưu luyến bạn bè tôi, mái nhà nhỏ của hai
mẹ con tôi, trường học, thầy cô, cả bụi cỏ hay khóm hoa trước cửa nhà
nữa. Tôi lưu luyến nhiều thứ lắm.
Tôi biết cái mà Kent nói thực chất là gì, chỉ là tôi…
Đúng vậy, kỷ niệm của tôi ở nơi này. Từ nhỏ tới lớn, tôi đã sinh ra và lớn
lên từ đây, mỗi chặng đường mà tôi đã đi qua đều đồng hành cùng tôi theo năm tháng, cho tôi những phút giây hạnh phúc, cả những chuyện buồn mà
tôi ko bao giờ muốn nhớ. Tất cả đều vương vấn hình bóng của Quang.
Có thể tôi đang trốn chạy, tôi nhu nhược, tôi ko muốn đối diện với quá khứ đau thương, tôi sợ mình sẽ ko vực dậy được thêm một lần nữa.
Chắc
chắn những gì mà tôi sợ hãi đều ko liên quan đến Quang, nhưng trong tôi
bao giờ cũng chất chứa hàng ngàn, hàng vạn bức ảnh có Quang trong đó.
Tôi quen Quang khi chúng tôi mới 5 tuổi, cái thời trẻ con còn vô tư lự ấy,
lúc đó, tôi bướng bỉnh và Quang lúc nào cũng vì tôi mà chịu nhún nhường. Ko phải chỉ mình lúc bé, ngay cả khi lớn lên rồi, Quang vẫn thế, vẫn
nhường nhịn quan tâm tôi hết mực, mặc cho con bé ko bao giờ biết thế nào là nũng nịu, nịnh nọt như tôi, ngay cả một câu dịu dàng e lệ con gái
cũng chả vắt ra được.
Quang vẫn chịu đựng được tôi, dù cho tôi có ích kỷ, ngang ngược như thế nào.
Ngay lúc này đây, tôi sẽ chấm dứt toàn bộ những suy nghĩ vẩn vơ đó trong
đầu, tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của tôi cũng như của mẹ tôi. Tôi sẽ
thay mẹ biến niềm đam mê mà mẹ đã truyền cho tôi thành hiện thực, mẹ tôi chắc hẳn sẽ vui lắm.
..
Có lẽ tôi đã ở ngoài này khá lâu, gió mỗi lúc một mạnh khiến tôi bất giác rùng mình vì lạnh. Lũ tiểu yêu hình như đã vào bên trong nhà hết, chỉ còn mình tôi ngồi thu lu bên chiếc xích
đu này thôi.
– Cậu ngồi yên đấy.
Tôi định đứng dậy thì thoáng giật mình khi nghe giọng nói như ra lệnh đó của Quang. Cậu ấy đến từ lúc nào mà tôi ko hề hay biết nhỉ.
– Cậu ở đâu chui ra thế ?
Tôi cố châm
chọc cậu ấy. Nhưng dường như Quang ko để ý đến câu bông đùa của tôi, mắt cậu ấy hình như đang dán chặt vào tôi, tự dưng tôi cảm thấy ko tự nhiên chút nào.
– Mặc kệ cậu, tớ lạnh rồi, tớ muốn vào trong nhà. – Tôi cố bướng bỉnh và toan bước đi.