Tổ Thần Chí Tôn

Chương 1220



Long Đế tranh thủ thời gian sai thân một bước đem Ngưu Nguyên tiếp được, trên mặt hiện lên một tia thần sắc không vui, đám người này làm việc không khỏi cũng quá bá đạo!

Ô Lâm Thu nhìn cũng không liếc nhìn Ngưu Nguyên, tựa hồ căn bản không có đem hắn để vào mắt, nhìn về phía Viêm Hồn sẳng giọng nói:

- Ta lập lại lần nữa, đem đồ vật các ngươi tìm được cho ta xem một chút!

Sắc mặt Viêm Hồn cực kỳ khó coi, nhưng lại không có bất kỳ động tác.

- Hừ! Không biết tốt xấu!

Ô Lâm Thu khẽ hừ một tiếng, thần sắc lãnh ngạo vô cùng, trên người kim sáng lóng lánh, một cỗ uy áp cường đại phóng thích ra.

Cùng lúc đó, hai người bên người Ô Lâm Thu kia cũng phóng xuất ra uy áp.

Ba đạo khí thế Thị Thần thập trọng cường giả kinh khủng vô cùng, đồng loạt hướng Viêm Hồn trấn áp đi xuống, nhất thời làm mặt Viêm Hồn biến thành màu đỏ, phảng phất sắp bạo liệt.

Những Thị Thần phía sau Viêm Hồn từng cái từng cái đối với Ô Lâm Thu trợn mắt nhìn, nhưng mà giận không dám nói gì.

Tu vi Ô Lâm Thu đạt đến Thị Thần thập trọng, lại có Kim Chung chiến giáp hộ thân, căn bản không phải bọn họ có thể đối phó!

Mặc dù tràn Viêm Hồn đầy thần sắc không cam lòng, nhưng rốt cục vẫn phải từ từ đem tay đưa về phía túi càn khôn, ngay cả cao ngạo như hắn, cũng có thời điểm không thể không cúi đầu.

- Không thể cho bọn hắn!

Ngưu Nguyên lau vết máu khóe miệng, gấp giọng nói, một nhóm người bọn họ mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng tiến vào phế tích kia, ba huynh đệ giao ra sinh mệnh, mới nhận được hai kiện bảo vật kia, há có thể chắp tay cho người ta?

Nghe được lời của Ngưu Nguyên, Ô Lâm Thu mắt lộ ra hung quang, tay phải vừa động, một đạo tiêm thoi gào thét hướng cổ họng Ngưu Nguyên kích bắn tới.

Một đạo tiêm thoi này mang theo sát khí bén nhọn, thế muốn đem Ngưu Nguyên một kích giết chết!

Mắt thấy Ngưu Nguyên sẽ bỏ mạng ở dưới tiêm thoi, chỉ nghe "thình thịch" nhất thanh muộn hưởng, Đằng Vân đưa tay bắt được đạo tiêm thoi kia.

Thị Thần chung quanh ngẩn người, tiêm thoi của Ô Lâm Thu thế tới hung mãnh, những Thị Thần này cũng cho là Ngưu Nguyên chết chắc, nhưng mà không nghĩ tới đạo tiêm thoi bén nhọn này của Ô Lâm Thu, cư nhiên bị người đón xuống!

Ngay cả Ô Lâm Thu cũng ngẩn người, nàng biết rõ, mình thả ra tiêm thoi lực đạo có bao nhiêu, tiêm thoi kia là dùng Tử Nguyệt Hợp Kim rèn thành, có hàm kịch độc, ngay cả chính nàng cũng không dám đụng, mà người trẻ tuổi trước mặt kia lại lấy tay tiếp, hơn nữa vẻ mặt còn dễ dàng, chẳng lẽ hắn không sợ kịch độc trên Tử Nguyệt Hợp Kim?

Trên mặt Ô Lâm Thu lộ ra một tia thần sắc ngưng trọng, ở trong tinh không phiêu bạc nhiều năm, nàng đã sớm rèn luyện ra trực giác nhạy cảm, người trẻ tuổi trước mắt kia thực lực sâu không lường được!

Hai Thị Thần thập trọng cường giả bên cạnh Ô Lâm Thu kia cũng là lộ ra vẻ đề phòng.

Đầu ngón tay Diệp Thần nguyên vốn đã ngưng tụ lên huyền khí phi đao, nhưng thấy Đằng Vân xuất thủ lại đem huyền khí phi đao thu trở lại.

- Ta nói, nếu người ta không muốn cho các ngươi nhìn, các ngươi cần gì phải cưỡng cầu đây này?

Đằng Vân cười híp mắt nói, một tay vuốt vuốt đạo tiêm thoi kia, tựa hồ hoàn toàn không cảm giác được tiêm thoi kia ẩn chứa kịch độc.

- Quan ngươi đánh rắm! Đừng ở chỗ này xen vào việc của người khác, vẫn là trước trông nom tốt một mình ngươi a!

Ô Lâm Thu hừ lạnh một tiếng nói, âm thầm kinh hãi, thằng này làm sao không sợ kịch độc trên tiêm thoi chút nào?

Đối với thái độ của Ô Lâm Thu, Đằng Vân không hề cảm thấy tức giận, hắn lộ ra một nụ cười sáng lạn nói:

- Ngươi biết người khác không muốn cho ngươi xem, ngươi cường hành nhìn là không đúng hay không? Chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không có dạy qua ngươi làm việc phải giảng đạo lý sao?

- Đạo lý?

Ô Lâm Thu thật giống như nghe được thiên đại chê cười, chê cười một tiếng nói.

- Quả đấm chính là đạo lý! Ta muốn nhìn liền nhìn, quan ngươi đánh rắm! Lại ở chỗ này lắm điều, cẩn thận ta làm thịt ngươi!

- Cô nương trong nhà, động một chút là mắng chửi người là không đúng. Thực lực mạnh, là có thể muốn nhìn cái gì liền nhìn cái đó sao? Thực lực của ta so với ngươi còn mạnh hơn, có phải là có thể hất y phục của ngươi xem bên trong có cái gì một chút hay không?

Đằng Vân lộ ra một nụ cười du côn, sờ lên cằm ngoạn vị liếc nhìn bộ ngực của Ô Lâm Thu, lại nhìn mông của nàng một chút, ngoài miệng còn phát ra tiếng than thở sách sách.

- Ngươi... Ngươi muốn chết!

Ô Lâm Thu còn là lần đầu tiên bị đùa giỡn như thế, tại chỗ giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ngó chừng Đằng Vân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đào hai mắt của hắn.

Thị Thần ở bên cạnh vây xem càng ngày càng nhiều, nghe được lời của Đằng Vân, từng cái từng cái cười ra tiếng, có thậm chí huýt sáo.

Này còn là lần đầu tiên có người dám khiêu chiến Ô Lâm Thu, những Thị Thần vây xem này hận không thể nhìn hai bên đánh nhau, đánh cho càng kịch liệt càng tốt!

Sắc mặt Ô Lâm Thu hàn như băng sương, hung ác nhìn lướt qua các Thị Thần chung quanh, nhất thời để cho bọn họ ồn ào thấp xuống đi rất nhiều, có thể thấy được nàng ở trong nhóm người này xây dựng ảnh hưởng rất nặng.

- Trừng bọn họ làm gì? Hung ba ba như ngươi vậy, coi chừng không ai thèm lấy!

Đằng Vân cười hì hì nói.

- Khốn kiếp! Nhìn cô nãi nãi ta xé nát miệng của ngươi!

Ô Lâm Thu giận quát một tiếng, quanh người nhất thời xuất hiện mấy đạo Tử Nguyệt Tiêm Toa, hướng Đằng Vân thẳng bắn tới.

Đằng Vân buông buông tay, nói:

- Thật ra thì ta không muốn xem, nhưng mà ngươi muốn đưa lên, ta đây ít nhất cũng phải hất Kim Chung chiến giáp xem một chút a.

Thấy Tử Nguyệt Tiêm Toa bắn nhanh mà đến, Đằng Vân không chút hoang mang, vung quyền hướng tiêm thoi kia oanh tới.

"Thình thịch" một tiếng, một quyền của Đằng Vân nện ở trên tiêm thoi, làm một đạo tiêm thoi trong đó chia năm xẻ bảy đi ra ngoài.

- Đằng Vân không có sao chứ?

Ngưu Nguyên có chút bận tâm nhìn Đằng Vân, hướng Long Đế hỏi.

- Không có chuyện gì!

Long Đế cười lắc đầu.

Thấy Đằng Vân một quyền đem Tử Nguyệt Tiêm Toa oanh kích chia năm xẻ bảy, hai Thị Thần thập trọng cường giả phía sau Ô Lâm Thu nhìn nhau, khí thế quanh thân tăng mạnh, cũng chuẩn bị ra sân.

Đang ở thời điểm bọn họ mới vừa có động tác, Long Đế cùng Diệp Thần ngăn ở phía trước bọn hắn.

- Nếu như muốn đánh, đối thủ của các ngươi là chúng ta!

Long Đế trầm giọng nói, khắp cả người kim sáng lóng lánh, khí thế xoay mình, thoáng cái áp lên hai người kia.

Diệp Thần cũng lấy ra Mộ Ảnh Chi Kiếm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người kia.

Hai Thị Thần thập trọng cường giả kia ở trên người Long Đế cùng Diệp Thần cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm, bọn họ do dự chốc lát, liền không dám cử động nữa.

Bên kia Đằng Vân cùng Ô Lâm Thu đã đánh thành một đoàn, kình khí bắn ra bốn phía, những Thị Thần vây xem kia rối rít thối lui khỏi mấy ngàn thước.

Đám người Ngưu Nguyên mở to hai mắt nhìn, bọn họ căn bản không nghĩ tới, bộ dạng Đằng Vân cà lơ phất phơ như vậy, lại có thực lực mạnh mẻ như thế, bằng vào một đôi nhục quyền, lại có thể cùng Ô Lâm Thu người mặc Kim Chung chiến giáp, nắm giữ Tử Nguyệt Tiêm Toa đối kháng, thật là lợi hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.