Tổ Thần Chí Tôn

Chương 375



Con mắt Dạ xoa đỏ bừng giống như đèn lồng, đảo qua Đạm Đài Lăng, rơi vào trên người âm hồn.

Âm hồn cảm nhận được trên người dạ xoa truyền đến khí tức đáng sợ hơn, phát ra trận trận thanh âm thống khổ gào thét, ở trước mặt dạ xoa đáng sợ, nó một chút cũng không cách nào nhúc nhích, mà ngay cả hào quang của Minh Hoàng Yêu Đái, tựa hồ cũng ảm đạm rất nhiều.

Sưu một tiếng, chỉ thấy dạ xoa hình thể bưu hãn này thuấn di đến bên người âm hồn, giơ cương xiên trong tay lên, rống giận hướng âm hồn xiên đi.

Cương xiên rời khỏi tay, mang theo thân thể âm hồn bay về phía nham bích.

Ầm ầm, cả nham bích tựa hồ muốn đi theo sụp đổ.

Âm hồn bị cương xiên đính ở trên nham bích, thê lương kêu ré lấy, thanh âm càng ngày càng suy yếu.

Chứng kiến âm hồn thống khổ giãy dụa, dạ xoa thập phần khoái ý, trên mặt lộ ra tiếu dung dử tợn, phảng phất âm hồn càng thống khổ, hắn càng khoái nhạc. Hắn giống như không muốn nhanh như vậy giết âm hồn, chỉ là thưởng thức âm hồn ở nơi đó giãy dụa.

Đạm Đài Lăng lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn về phía thần hồn Diệp Thần biến thành dạ xoa, nàng cảm giác được, trong cơ thể dạ xoa ẩn chứa lực lượng, căn bản không phải nàng có thể địch nổi, tuy nàng cũng có thể đánh bại âm hồn bị Minh Hoàng Yêu Đái gây thương tích, nhưng không cách nào như dạ xoa này, tùy ý đùa bỡn âm hồn như thế.

Trên người dạ xoa này để lộ ra khí tức hủy diệt, làm nàng cảm giác được kiêng kị thật sâu. Đạm Đài Lăng cảm giác được, khí tức trên thân dạ xoa này, cùng khí tức của Diệp Thần hoàn toàn bất đồng, nhưng nghĩ mãi mà không rõ là vì cái gì, chẳng lẽ lúc này Diệp Thần, đã bị một thứ gì đó khống chế?

Xa xa Hồn Yểm Bảo Châu đột nhiên hào quang bùng lên, một đạo hắc quang rơi xuống, âm hồn thê lương hóa thành bụi bặm.

Trên mặt Dạ xoa lộ ra một tia thần sắc mờ mịt nghi hoặc, tựa hồ là có chút nghĩ mãi mà không rõ cái hắc sắc quang mang này vì sao có thể đánh chết âm hồn. Chỉ thấy tay phải hắn vừa động, sưu một tiếng, cương xiên đính ở trên nham bích bay trở về trong tay của hắn, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Đạm Đài Lăng, trong đôi mắt hung quang bắ n ra.

Đạm Đài Lăng hư không mà đứng, đối với dạ xoa thân cao mười trượng phía trước, nàng lập tức cảm giác được, một cổ sát khí cường đại đã tập trung nàng, làm nàng hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, toàn thân lỗ chân lông, giống như là bị vạn kiếm đâm nhập.

Dạ xoa xác thực muốn giết nàng!

Nàng hiểu rõ, lúc này Diệp Thần đã không cách nào khống chế dạ xoa! Diệp Thần đã hoàn toàn đánh mất lý trí! Nàng nhìn chăm chú dạ xoa trên không, giơ lên tam xoa kích, tuy biết rõ đánh không lại dạ xoa này, nàng cũng quả quyết sẽ không khoanh tay chịu chết!

Thần hồn Diệp Thần biến thành dạ xoa đang muốn giơ lên cương xiên công kích Đạm Đài Lăng, nhưng giống như là kịp phản ứng cái gì, ngưng một chút, ánh mắt mờ mịt mà nhìn về bốn phía, rơi ở phía trên hai khỏa Bảo Châu một đen một trắng xa xa kia, khí tức hung hãn hủy diệt trong ánh mắt hắn, tựa hồ trở nên phai nhạt một ít, lẳng lặng dừng ở hai khỏa Bảo Châu xa xa.

A Ly, Tiểu Dực.

Trung ương huyền khí phong bạo, trong lòng Diệp Thần y nguyên tràn đầy sát ý cuồng bạo, trong óc hắn, tựa hồ đã quên A Ly cùng Tiểu Dực, chỉ là sâu trong đáy lòng, còn mơ hồ có một loại đau đớn mãnh liệt cùng hoài niệm thâm trầm.

Trong lòng Diệp Thần mờ mịt, lại quay đầu nhìn xem Đạm Đài Lăng, trong đầu của hắn đã bị sát niệm tràn ngập, quên thân phận của Đạm Đài Lăng.

- A Ly, Tiểu Dực? Bọn họ là ai?

Ánh mắt Diệp Thần mê mang, thì thào lầm bầm lầu bầu.

Đạm Đài Lăng miễn cưỡng vận chuyển bạch sắc sa lăng cùng tam xoa kích bảo vệ mình, trước mắt dạ xoa, khí thế trên người trở nên ngày càng mạnh mẽ, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, ngửa đầu nhìn lại, dạ xoa thân cao mười trượng như một cự ma có thể hủy diệt thế giới, nguyên lai sau khi Diệp Thần nhập ma, lại là cường đại loại này.

Nếu như biết trước, nàng khả năng sẽ không chút do dự giết Diệp Thần.

Ánh mắt Diệp Thần mới thoáng trở nên thanh minh một ít, lại trở nên đen nhánh như mực, sát khí bốn phía.

Giết giết giết!

A Ly cùng Tiểu Dực chết cho Diệp Thần trùng kích quá lớn, Diệp Thần không muốn đi đối mặt sự thực, vô ý thức chọn trốn tránh, mà chạy tránh, lại làm cho tâm ma thừa dịp hư mà vào, hoàn toàn mà khống chế nội tâm Diệp Thần.

Dạ xoa thân cao mười trượng kia, đúng là do tâm Ma ảnh hưởng biến thành.

Đầu của Diệp Thần lần nữa bị sát niệm tràn ngập, chỉ thấy dạ xoa đã giơ lên cương xiên, hướng Đạm Đài Lăng đâm xuống.

Đạm Đài Lăng trong lòng rùng mình, nàng lúc này, rõ ràng vô lực đào thoát, coi như là thực lực nàng cường hãn như thế, bị sát khí dạ xoa tập trung, rõ ràng ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có, sau một khắc, chỉ sợ nàng sẽ bước theo gót âm hồn.

Cương xiên của Dạ xoa còn không có rơi xuống, đột nhiên ngừng lại trong giữa không trung.

Phi đao trong đầu Diệp Thần đột nhiên ong ong chiến minh lên.

- A!

Diệp Thần đầu đau muốn nứt, ôm đầu điên cuồng hét lên.

Chỉ nghe đến vô tận phương xa, tựa hồ truyền đến một tiếng than nhẹ bao hàm tang thương:

- Vì tình nhập ma, tội gì làm vậy?

Thanh âm này giống như một cổ thanh tuyền, ở trong lòng của Diệp Thần chảy qua, ma niệm trong cơ thể giống như là bùn bị nước trong rửa qua, chỉ nghe dạ xoa trong hư không cũng đi theo thê lương khàn rống, càng không ngừng giãy dụa, cuối cùng "Bùm" một tiếng ở trên bầu trời tiêu tán.

Huyền khí phong bạo quanh người Diệp Thần cũng đi theo tiêu tán hầu như không còn, thân thể mất đi chèo chống, ngã trên mặt đất, mất đi ý thức.

Xa xa Mê Huyễn Bảo Châu cùng Hồn Yểm Bảo Châu y nguyên lóng lánh đen tối sáng bóng, phảng phất hai người, lẳng lặng dừng ở Diệp Thần.

Đạm Đài Lăng phục hồi tinh thần lại, dạ xoa kh ủng bố kia đã không thấy, Diệp Thần ngã trên mặt đất.

Trầm ngâm hồi lâu, Đạm Đài Lăng đạp không mà đi, rơi vào bên người Diệp Thần, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hai hàng lông mày của Diệp Thần trói chặt, giống như là đụng phải chuyện tình gì thống khổ. trên gương mặt anh khí tựa hồ còn có một tia ma khí không có tán đi.

Đạm Đài Lăng ở bên người Diệp Thần đứng một lúc lâu, như là đang suy tư cái gì, vừa rồi dạ xoa, xác thực cho nàng rung động thật lớn.

Đột nhiên, Bảo Châu màu đen huyền phù ở xa xa có động tĩnh, sưu một tiếng, hướng Diệp Thần bay tới.

Hồn Yểm Bảo Châu màu đen ở trên không gương mặt của Diệp Thần xoay hồi lâu, bộ dạng như là thập phần lưu luyến, đột nhiên bay thẳng đi, bùm một tiếng, tiến đụng vào trong nham bích, biến mất không thấy gì nữa.

Đạm Đài Lăng hướng phương hướng Hồn Yểm Bảo Châu rời đi nhìn thoáng qua, đôi mi thanh tú cau lại, nàng lại cúi đầu nhìn về phía Diệp Thần, chậm rãi giơ lên tam xoa kích, nhắm ngay cổ họng Diệp Thần.

Người này nếu không giết, chỉ sợ sẽ dẫn phát một trường hạo kiếp, nàng giơ tam xoa kích, chỉ cần nàng đem tam xoa kích hạ xuống vài tấc, Diệp Thần liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.