Tổ Thần Chí Tôn

Chương 467



Bọn họ đối với Tây Vũ Diệp gia cũng không chào đón thế nào, bất quá Diệp Nữu tiểu thư ở Tây Vũ Diệp gia ngốc quá, bọn họ vẫn còn duy trì mặt ngoài khách khí.

Vệ Trạch nhìn Diệp Thần cùng Tiểu Dực một chút, trong lổ mũi hừ một tiếng, trong ánh mắt toát ra một tia khinh thường, thản nhiên nói:

- Để cho bọn họ vào đi thôi.

Diệp Thần nhìn sang Vệ Trạch kia, không nói gì, mang theo Tiểu Dực còn có Kim Dương Điêu đi vào.

Thấy Diệp Thần cùng Tiểu Dực đi theo Xích Viêm Tông đệ tử rời đi, nơi xa Mạc Bạch có chút kinh ngạc, Diệp Thần này chẳng lẽ là người Xích Viêm Tông? Đã như vậy, hắn cũng là bất kể Diệp Thần, tự mình đi nhìn mỹ nữ a.

- Chim của ngươi là không cho phép mang vào tông môn, phải nhờ nuôi, cùng Lý điêu của tông môn nhờ nuôi ở chung một chỗ a.

Vệ Trạch vừa đi vừa nói, nhìn thoáng qua Diệp Mông, hắn đối với mấy người Tây Vũ Diệp gia này trong lòng là phi thường khinh thường, nhưng mà Diệp Nữu tiểu thư đã thông báo, phải chiếu cố người Tây Vũ Diệp gia, hắn cũng không cách nào nói cái gì, dù sao hắn chẳng qua là một đệ tử bình thường của Xích Viêm Tông mà thôi, không dám đắc tội con gái của tông chủ, hắn liếc mắt nhìn Kim Dương Điêu một cái, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị nói.

- Tông môn Lý điêu, có vài con cũng là Địa sư cấp, hơn nữa bọn nó rất đoàn kết, tương đối bài xích người ngoại lai, con chim của ngươi này đoán chừng sẽ bị dạy dỗ một chút, bất quá cũng không có gì, bọn nó cũng chỉ là giáo huấn chim của ngươi một chút mà thôi, sẽ không giết nó!

Nghe được lời của Vệ Trạch, Diệp Thần bất trí khả phủ, mấy Địa sư cấp dám khi dễ Kim Dương Điêu, đây là nói đùa sao?

Diệp Mông ngẩng đầu, cùng Diệp Thần nhìn nhau cười một tiếng, thấy Diệp Thần tới nơi này, hắn thật sự là cao hứng, nếu Diệp Thần ca không tới Trung Ương đế quốc, Diệp Nữu tỷ gả cho Thương Lan cung thiếu cung chủ gì kia, Diệp Thần ca ca sẽ hối hận muốn chết. Không biết gia tộc thế nào, nghĩ tới đây, Diệp Mông lại có chút ít ảm nhiên, hắn còn không biết chuyện tình Nam Man quốc đã lui binh.

Diệp Thần, Diệp Mông, Vệ Trạch còn có Tiểu Dực bốn người đi tới trước lều gởi lại phi hành yêu thú.

- Các ngươi trước đứng ở chỗ này a, để chim của ngươi đi vào!

Vệ Trạch nói.

Vệ Trạch dẫn Kim Dương Điêu đi vào, Kim Dương Điêu đàng hoàng theo sát ở phía sau Vệ Trạch, bộ dạng hết sức dịu ngoan.

Một lát sau, Vệ Trạch từ trong đó đi ra ngoài, nhìn về phía Diệp Thần, Diệp Mông cùng Tiểu Dực, cười cười nói:

- Thú cưỡi của ngươi rất dịu ngoan, chính xác, như vậy có thể ăn ít thiệt thòi một chút!

Vệ Trạch vừa dứt lời, chỉ nghe trong kia thình thịch thình thịch một trận nổ, bộ dạng hết sức kịch liệt.

- Xem ra bọn nó đối với chỉ Kim Dương Điêu này của ngươi không quá hữu hảo, bất quá không có gì, lập tức sẽ tốt thôi.

Khóe miệng Vệ Trạch hơi hơi phiết, nghĩ thầm, tình hình chiến đấu trong kia kịch liệt như vậy, chim của Diệp Thần hẳn là bị đánh rất thảm.

Một Tây Vũ Diệp gia nho nhỏ, lại cũng ngồi được lên đại điêu, nếu tới Xích Viêm Tông, không cho các ngươi một hạ mã uy sao được? Đừng tưởng rằng có Diệp Nữu tiểu thư bảo hộ các ngươi, các ngươi có thể vô tư. Nghĩ đến thảm trạng đại điêu của Diệp Thần bị đánh, Vệ Trạch lộ ra một tia mỉm cười như có như không.

Đang lúc này, một đệ tử Xích Viêm Tông mặt mũi đầy đất từ trong đó chạy ra.

- Vệ sư huynh, không xong.

Xích Viêm Tông đệ tử kia lo lắng nói, thở không ra hơi.

- Chuyện gì ngạc nhiên như vậy, từ từ nói...

Vệ Trạch ra vẻ trầm ổn nói, trong lòng mừng thầm, nếu con chim kia của Diệp Thần bị những đại điêu khác mổ chết, vậy thì càng tốt.

- Vệ sư huynh, trong tông môn hơn hai mươi con Lý điêu kia bị tiểu điêu màu vàng mới tới mổ, hiện tại nói cái gì cũng không chịu cùng tiểu điêu màu vàng kia ở chung một chỗ.

Xích Viêm Tông đệ tử kia vội vàng nói.

- Cái gì? Ngươi nói gì, lặp lại lần nữa?

Vệ Trạch cho là mình nghe lầm, lớn tiếng quát hỏi.

- Vệ sư huynh, điêu của chúng ta bị mổ.

Xích Viêm Tông đệ tử kia thấy bộ dạng Vệ Trạch gầm thét như vậy, co lại đầu nói.

Nghe được Xích Viêm Tông đệ tử kia nói, mặt Vệ Trạch thoáng cái đen lại, hắn làm sao cũng nghĩ không thông, trong tông mình có hơn hai mươi con điêu, rất nhiều cũng là Địa sư cấp, tại sao lại bị điêu của Diệp Thần mổ.

Mới vừa rồi hắn còn đang cười nói điêu của Diệp Thần có thể bị khi phụ sỉ nhục, đảo mắt liền nghe nói như vậy, Vệ Trạch biết vậy nên vô cùng mất mặt.

- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, không có gì ngạc nhiên.

Diệp Thần nhàn nhạt nói.

- Yên tâm đi, điêu của ta rất dịu ngoan, sẽ không đem chúng mổ chết.

Rất dịu ngoan? Rất dịu ngoan mà mổ hơn hai mươi con điêu trong tông ta? Vệ Trạch quả thực muốn chửi ầm lên, nhưng mà, những điêu kia là hắn cố ý cùng Kim Dương Điêu giam chung một chỗ, hắn còn có cái gì để nói? Phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng:

- Nhốt nó một mình đi!

Nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Vệ Trạch, Diệp Mông hì hì cười trộm một chút, hắn là biết, Kim Dương Điêu của Diệp Thần ca là Thiên Sư cấp yêu thú, làm sao sẽ sợ mấy Địa sư cấp? Hắn cũng không biết là, Kim Dương Điêu đã tấn cấp đến Huyền Sư cấp.

Diệp Thần cũng không khỏi mỉm cười, mang theo Tiểu Dực đi theo.

- Bên trong Xích Viêm Tông này, rất nhiều địa phương không phải là các ngươi có thể đi, các ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta.

Vệ Trạch vừa đi vừa nói, hắn bị chọc tức, giọng nói bất thiện.

- Bao gồm Tàng Thư Các, diễn võ trường, phòng nghị sự...

Những chỗ này toàn bộ không thể đặt chân, địa phương còn dư lại sẽ không có mấy cái.

Diệp Thần cảm thấy không vui, có mấy địa phương không phải là đặc biệt trọng yếu, Xích Viêm Tông này cũng không cho người Tây Vũ Diệp gia nhích tới gần, người Tây Vũ Diệp gia căn bản là bị cấm chân ở một ít địa phương rất nhỏ.

- Diệp Mông, các ngươi có gia nhập Xích Viêm Tông không?

Diệp Thần nhìn về phía Diệp Mông hỏi.

Diệp Mông nhìn thoáng qua Vệ Trạch phía trước, lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta đi Xích Viêm Tông cũng có mấy ngày rồi, Xích Viêm Tông này không có đuổi chúng ta đi, đem chúng ta an bài ở phòng khách, trừ phái Vệ Trạch này tới giám thị nhất cử nhất động của chúng ta, cũng chưa có những người khác để ý tới chúng ta. Thái độ của Vệ Trạch đối với chúng ta cũng không được khá lắm, ta đoán chừng nếu như không phải là Diệp Nữu tỷ chu toàn, chúng ta khẳng định bị đuổi đi. Xích Viêm Tông căn bản không có một điểm ý tứ nhận lấy chúng ta, đoán chừng là nghĩ cho chúng ta biết khó mà lui.

Diệp Thần hừ lạnh một tiếng nói:

- Xích Viêm Tông này thật là có mặt, năm đó thời điểm bọn họ nguy nan, liền nghĩ tới chúng ta, đoạn thời gian trước lại càng mạnh mẽ đem Nữu Nhi đón đi, hiện tại giống như là chúng ta thua thiệt bọn hắn. Xích Viêm Tông này, chúng ta mới không thèm vào! Sớm muộn có một ngày, Diệp gia ta rốt cuộc không cần xem sắc mặt bọn hắn!

- Vâng.

Diệp Mông gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.