Hô Diên Linh mắt tam giác liếc bốn phía, kề bên này ngoại trừ Chấp Pháp điện bọn hắn, còn có hơn mười Huyền Cấp cao thủ, có ba cái là Lôi Thú nhất mạch, còn lại có chút đến từ các đại hoàng tộc tông môn, thế gia, còn có mấy Võ Giả không rõ lai lịch, nếu như bọn hắn động thủ đoạt bảo, tất nhiên là một hồi hỗn chiến!
Tề Nam cúi đầu quan sát Diệp Thần, trên mặt vẻ âm trầm càng đậm:
- Tiểu tử, lần này xem ngươi chạy trốn nơi đâu!
Lần trước chiến hạm Chấp Pháp Điện bọn họ bị quái vật biển đánh lén, cả chiến hạm trực tiếp bị xé nát, hắn ở trên biển càng không ngừng bị quái vật biển đuổi giết, hắn hợp lại hết mọi chạy trối chết, chạy túc túc năm ngày a!
Năm ngày kia tuyệt đối là nhớ lại thống khổ mà Tề Nam không cách nào quên mất, sau khi trở lại trên bờ, hắn đã là bất thành nhân dạng, chết ngất mấy ngày mấy đêm mới tỉnh lại. Mỗi một lần nghĩ đến Diệp Thần, hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Diệp Thần bầm thây vạn đoạn để giải mối hận trong lòng.
- Hô Duyên đại ca, lúc trước ta cùng Lâm Cầu cùng nhau dò xét nguyên nhân Cấm Vực Chi Địa chìm mất, kết quả thời điểm ở trên biển bị tiểu tử này công kích, tiểu tử này lại khu sử quái vật biển công kích chiến hạm Chấp Pháp Điện ta, rõ ràng là không đem Chấp Pháp Điện ta để vào trong mắt!
Tề Nam vừa nói, vừa từ trong túi càn khôn rút ra một thanh trường kiếm kim sắc.
- Tiểu tử, dám cùng Chấp Pháp Điện ta là địch, ngươi là chán sống! Tự mình tới đây chịu chết đi!
Hô Duyên Linh cả giận hừ một tiếng, trên cao nhìn xuống Diệp Thần.
Những Huyền cấp võ giả còn thừa lại kia, đều có chút chần chờ, người bên Chấp Pháp Điện này tương đối nhiều, hơn nữa thế lực Chấp Pháp Điện khổng lồ, trong tình hình chung, bọn họ cũng sẽ không chủ động trêu chọc Chấp Pháp Điện.
Diệp Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua đám người Tề Nam, Hô Duyên Linh, hắn mới lười cùng Tề Nam những người này nhiều lời nói nhảm, thần hồn đã hướng nơi xa lan tràn ra, sưu tầm cả tầng ba Trấn Hồn Tháp.
Thần hồn nhanh chóng xẹt qua, cảnh tượng bên trong phương viên trăm dặm vào hết đáy mắt, cả Trấn Hồn Tháp nơi nơi đều vì cướp đoạt bảo vật mà sinh ra hỗn chiến.
Từng đạo bảo quang ở trên bầu trời bay múa, rất nhiều là bảo vật ngũ phẩm, số lượng nhiều làm cho người ta sợ hãi than.
Trong những bảo vật này, xuất hiện nhiều nhất là trường kiếm Linh Bảo, nơi xa còn có một đạo tử quang kỳ dị xuất hiện, chẳng lẽ là những bộ phận khác của Tử Ma chiến giáp?
Tề Nam kia thấy Diệp Thần nhìn cũng không nhìn hắn một cái, hoàn toàn cùng e ngại sợ hãi trong tưởng tượng của hắn không giống nhau, không khỏi lửa giận công tâm.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi chết đã đến nơi! Nếu như ngươi hướng bổn đại gia cầu xin tha thứ, bổn đại gia nói không chừng còn tha cho ngươi một mạng!
Tề Nam khinh miệt nhìn về phía Diệp Thần, lần này, có nhiều Chấp Pháp Điện Huyền cấp cao thủ như vậy làm hậu thuẫn, Diệp Thần còn muốn chạy mất?
Thần hồn Diệp Thần tìm tòi, lại ngẩng đầu nhìn lướt qua Tề Nam:
- Thừa dịp ta còn không có xuất thủ, nhanh cút cho ta, không rảnh cùng các ngươi nói nhảm!
Mấy người này cho mình là Chấp Pháp Điện, liền cảm giác mình rất giỏi sao, ta sớm muộn sẽ giết tới Chấp Pháp Điện của các ngươi!
Nghe được lời của Diệp Thần, Tề Nam mặt cũng tái rồi, nhìn về phía Hô Duyên Linh nói:
- Tiểu tử này thật đúng là không biết sống chết, Hô Duyên đại ca, chúng ta cùng nhau làm thịt hắn!
Chung quanh các đại tông môn, Hoàng Tộc, thế gia cao thủ, còn có mấy người Lôi Thú nhất mạch cũng hơi có chút nghi ngờ, Diệp Thần đã bị nhiều Huyền cấp cao thủ vây quanh như vậy, hẳn là chạy trốn mới phải, cư nhiên thảnh thơi thế kia, là ra vẻ trấn định, hay là tính trước kỹ càng? Bọn họ cũng chần chờ xuống, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Hắn rất có thể là trì hoãn thời gian, đợi chờ viện binh đến, không động thủ nữa có thể sẽ không còn cơ hội!
Bên cạnh một người ở bên tai Hô Duyên Linh nói.
Hô Duyên Linh nhìn về phía Diệp Thần, trong con ngươi hiện lên hung quang, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
- Tiểu tử, là vận mệnh ngươi đã như vậy, không trách được chúng ta. Giết!
Hô Duyên Linh lãnh quát một tiếng, chỉ thấy bao gồm Tề Nam ở bên trong, ba Huyền cấp cao thủ nhanh chóng hướng Diệp Thần nhào tới.
Diệp Thần mi mao nhất thiêu, thần hồn của hắn đã khóa vài món bảo vật, không muốn lại ở chỗ này cùng đám người Tề Nam lãng phí thời gian, giận quát một tiếng, Ngưng Thần Hóa Hình!
Thần hồn của hắn chợt ngưng hóa ra một kim binh giáp sĩ cao lớn, kim binh giáp sĩ kia cao tới hơn 10m, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, giống như chiến thần tái thế, người mặc kim giáp, chung quanh vờn quanh Tử Hỏa.
- Rống!
Trên người Kim giáp binh sĩ, một cổ khí tức cường đại tán phát ra.
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đại biến, là Yêu Vương!
Lại là tồn tại Yêu Vương cấp!
Sắc mặt Tề Nam trắng bệch, hắn chẳng thể nghĩ tới, Diệp Thần lại là một tồn tại Yêu Vương cấp, nếu biết Diệp Thần là một Yêu Vương, cho dù cấp cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám trêu chọc Diệp Thần!
Đám người Hô Duyên Linh cũng mắt choáng váng, kim binh giáp sĩ trước mắt giống như thần linh tới từ viễn cổ, cho bọn hắn rung động lớn lao, ở trước mặt kim binh giáp sĩ này, bọn họ sinh không dậy nổi một tia đối kháng, linh hồn cũng đang run rẩy.
- Cái này không thể nào, tại sao ở chỗ này gặp phải một Yêu Vương!
Trước lúc vào Trấn Hồn Tháp, các thế lực lớn cũng có một loại ăn ý, trước phái cao thủ dưới Thần Tôn, Yêu Vương cấp tiến vào Trấn Hồn Tháp đánh trận đầu, sau khi xác định tình huống bên trong Trấn Hồn Tháp, lại quyết định có phái Yêu Vương cấp cao thủ đi vào hay không, vì bảo đảm các thế lực lớn thăng bằng, nơi cửa vào Trấn Hồn Tháp, đều có Yêu Vương trấn thủ, càng không ngừng dùng hồn niệm điều tra, xác định không có Yêu Vương hoặc là Thần Tôn cao thủ trở lên tiến vào Trấn Hồn Tháp, phá hư thăng bằng ở giữa các thế lực lớn, nhưng mà không nghĩ tới, vẫn là có người lẻn đi vào.
Nhiều Huyền cấp cao thủ hơn nữa, cũng không phải là đối thủ một Yêu Vương a!
Lôi Thú nhất tộc còn có mấy đại tông môn thế lực khác hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nhất thời trở nên cung kính.
- Vị điện hạ này, nếu như biết điện hạ ở chỗ này, bọn ta tuyệt không dám có bất kỳ ý mạo phạm, kính xin điện hạ hạ thủ lưu tình!
Phù Khôn là Lôi Thú nhất tộc Huyền cấp cao thủ, là địa vị tối cao nhất của ba con Lôi Thú kia, hai con Lôi Thú còn lại linh hồn càng không ngừng rung động, chẳng qua là bị kim binh giáp sĩ của Diệp Thần kinh sợ đến nói không ra lời, duy chỉ có hắn miễn cưỡng còn có thể nói, vội vàng chắp tay nói.
Diệp Thần liếc mắt ba người Lôi Thú nhất tộc một cái, nhàn nhạt nói:
- Ta cùng với Lôi Thú nhất tộc chưa từng có ân oán, các ngươi đi thôi.
Ba Lôi Thú nhất tộc cao thủ nhìn nhau, như được đại xá, vội vàng chắp tay tạ ơn, rối rít lăng không lao đi.