Tổ Thần Chí Tôn

Chương 54



Trong nội tâm Diệp Bằng sinh ra cảm giác tội ác mãnh liệt, đây chính là một viên Tẩy Tủy Đan a...! Nếu như đổi thành Tụ Khí Đan, có thể cho toàn cả gia tộc sử dụng nhiều năm, thậm chí là vài chục năm, nhưng mà lại bị hắn một ngụm nuốt lấy.

- Đại ca, ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta đem Tẩy Tủy Đan đi Đông Lâm Quận thành bán, trong vòng mấy tháng cũng chưa hẳn sẽ có người tiếp nhận, Tẩy Tủy Đan loại trọng bảo này, nếu truyền ra ngoài, ngược lại sẽ cho người ngấp nghé, mang đến tai hoạ ngập đầu cho gia tộc, còn không bằng len lén dùng.

Diệp Thần giải thích nói, đại ca chính là chất phác như vậy, tình nguyện cả đời mình huyền khí không hề tiến triển, cũng phải vì gia tộc suy nghĩ.

- Tam đệ xác thực so với trước kia chững chạc, chẳng qua là, đại ca tại tâm khó có thể bình an a....

Diệp Bằng tâm thần bất định nói.

- Đại ca ăn hết Tẩy Tủy Đan, không nên nghĩ nhiều như vậy, Diệp Gia Bảo cùng Vân Gia Bảo đại chiến sắp tới, đại ca có lẽ nên tranh thủ thời gian tu luyện huyền khí, tăng thực lực lên mới phải.

Diệp Thần nói.

Diệp Bằng thật sâu nhìn thoáng qua Diệp Thần, trịnh trọng nói:

- Tam đệ, về sau cái mệnh này của đại ca, sẽ là của ngươi.

- Đại ca, ngàn vạn đừng nói như vậy. Chúng ta là thân huynh đệ, máu mủ tình thâm, nói lời như vậy, ngược lại lộ ra xa lạ.

Diệp Thần nói, vòng vo một cái đề tài nói.

- Ta chỗ này còn có một viên Tẩy Tủy Đan, không biết nhị ca bây giờ đang ở đâu?

- Còn có một viên Tẩy Tủy Đan?

Diệp Bằng khiếp sợ nhìn xem Diệp Thần, lập tức lộ ra vẻ mừng như điên.

- Ta lập tức đi gọi Nhị đệ tới.

Diệp Bằng tựa như gió chạy ra ngoài, Diệp Bằng chính mình ăn hết Tẩy Tủy Đan, trong nội tâm tràn đầy cảm giác tội ác, thế nhưng cho huynh đệ mình ăn, lại là phi thường kích động, chứng kiến bộ dạng của Diệp Bằng, Diệp Thần không nhịn được cười lên.

Một lát sau, Diệp Bằng đem Diệp Mục gọi đi qua, Diệp Bằng cùng Diệp Thần ăn ý không nói gì, cho Diệp Mục ăn Tẩy Tủy Đan.

Tuy trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng Diệp Mục vẫn há miệng đem Tẩy Tủy Đan nuốt xuống, nửa canh giờ qua đi, Diệp Mục tiêu hóa dược lực, không khỏi sợ hãi mà đứng lên, khi hắn biết rõ vừa rồi ăn là Tẩy Tủy Đan, phản ứng cơ hồ là cùng Diệp Bằng giống nhau.

- Tam đệ, cái Tẩy Tủy Đan này mặc dù không định bán đi, cũng có thể cho người thiên phú trác tuyệt trong gia tộc ăn a....

Diệp Mục cảm khái nói.

- Người thiên phú trác tuyệt trước mười tám tuổi vọt tới lục giai, kinh mạch sẽ không cứng đờ, còn muốn ăn Tẩy Tủy Đan làm gì?

Diệp Thần cười hỏi.

Diệp Mục giật mình sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười nói:

- Được rồi, ăn cũng đã ăn, còn nghĩ những thứ này làm gì.

Tính cách của Diệp Mục, là so với Diệp Bằng rộng rãi một ít.

Chứng kiến hai vị huynh trưởng ăn hết Tẩy Tủy Đan, đều có thể tiếp tục tăng thực lực lên, trong nội tâm Diệp Thần mừng rỡ, ba người gấp rút đàm phán, Diệp Thần đem khẩu quyết Lôi Đế Quyết đệ nhị trọng cùng với vũ kỹ Âm Lôi Trảo phiên bản sửa chữa cho bọn hắn.

Hai vị huynh trưởng luyện võ thập phần khắc khổ, bọn hắn bắt đầu liền điên cuồng tu luyện, cùng ngày liền lần lượt đột phá lục giai, dược lực của Tẩy Tủy Đan thật đúng là kinh người, chẳng những để cho kinh mạch cứng đờ của Diệp Mục cùng Diệp Bằng khôi phục đến trạng thái mười ba mười bốn tuổi, tốc độ hấp thu huyền khí cũng sâu sắc nhanh hơn, tiến độ tu luyện đã có tăng lên trên phạm vi lớn.

Đại môn Diệp Gia Bảo vẫn như cũ đóng chặt, thời điểm ngày hôm sau, Vân Gia Bảo phái dân phu tới ở quặng mỏ hậu sơn khai thác khoáng thạch, giống như là vì kích thích Diệp Gia Bảo, dân phu khai thác quặng mỏ phát ra thanh âm thét to, ở trong núi quanh quẩn.

Thanh âm này, đối với Diệp Gia Bảo mà nói, quả thực là sỉ nhục lớn lao!

Toàn bộ Diệp Gia Bảo cùng chung mối thù, cố gắng tu luyện, biện pháp phòng ngự bên trong thành cũng bắt đầu trên phạm vi lớn thăng cấp, có thêm vài phần trạng thái lâm chiến.

Mỗi ngày Diệp Thần đều ngốc ở trong sân của mình khổ luyện huyền khí, trừ ăn cơm ra, bình thường rất ít bước ra cửa.

Hắn ngay cả vũ kỹ cũng rất ít luyện tập, ở giữa bụi cỏ ngồi xếp bằng như lão tăng, dốc lòng nghiên cứu Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại pháp quyết.

Tuy đồng thời tu luyện năm loại pháp quyết, nhưng năm loại pháp quyết Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ lẫn nhau liên quan, cũng không so với tu luyện một loại pháp quyết chậm bao nhiêu.

Trong phi đao càng không ngừng có huyền khí tuôn ra, đan điền của Diệp Thần như là bọt biển, càng không ngừng hấp thu, mỗi lần hấp thu một phần, huyền khí trong cơ thể liền lớn mạnh một phần, mỗi một ngày, Diệp Thần đều cảm giác được huyền khí của mình dùng tốc độ vô cùng kinh người phát triển.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hơn mười ngày.

Trong tiểu viện Diệp Thần vẫn như cũ thanh tĩnh như ngày xưa, cây cối xanh um tươi tốt, sáng sớm luồng ánh mặt trời thứ nhất xuyên thấu qua khe hở cây cối chiếu vào, trong rừng còn có mấy phần sương mù dày đặc.

Diệp Thần vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia, liên tục mấy canh giờ, huyền khí trong cơ thể tựa hồ đạt đến một điểm giới hạn, không cách nào tiếp tục dành dụm rồi.

- Vì cái gì huyền khí trong cơ thể, có một loại dấu hiệu nóng nảy, chẳng lẽ là tu luyện sai ở đâu rồi?

Diệp Thần nhíu mày một cái, ngay sau đó, huyền khí xao động trong cơ thể tựa như không kiểm soát, từ vùng đan điền hướng bốn phía khuếch tán, trắng trợn thảo phạt, huyền khí bạo động đến mức, giống như dễ như trở bàn tay đoạn kinh mạch bốn phía.

Diệp Thần buồn bực hừ một tiếng, thầm nghĩ không ổn, muốn kiềm chế huyền khí cuồng bạo, lại có một loại cảm giác vô lực, chẳng lẽ kinh mạch lại muốn đứt đoạn biến thành một phế nhân?

Chẳng lẽ là di chứng lúc trước cấp bậc tăng lên quá nhanh?

Trong lòng Diệp Thần có chút lo lắng, thừa dịp huyền khí còn không có đem kinh mạch toàn thân phá hủy hầu như không còn, đồng thời vận hành lên Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại huyền khí, muốn vận chuyển huyền khí đã không khống chế được kia.

Nhưng mà, năm loại huyền khí vừa mới gắn kết mà thành, liền bị huyền khí cuồng bạo nuốt hết, Diệp Thần trơ mắt nhìn kinh mạch toàn thân mình bị phá hủy hầu như không còn, một loại tâm tình bi phẫn dâng lên.

Kinh mạch toàn thân nghiền nát đến rối tinh rối mù, huyền khí dật tán bốn phía, hoàn toàn không nghe chỉ huy, có thể sử dụng, cũng chỉ có thần hồn rồi.

Diệp Thần thúc dục thần hồn, đột nhiên, BOANG... một tiếng, trong đầu lập tức một mảnh thanh minh, thần hồn dùng một loại tốc độ kinh người lớn mạnh, so với trước kia cường đại gấp mấy lần.

A Ly đang ở bên người Diệp Thần tu luyện đột nhiên giật mình mà mở to mắt, toàn thân sởn hết cả gai ốc, nhìn thoáng qua Diệp Thần, phảng phất trên người Diệp Thần có một loại đồ vật làm nó vô cùng sợ hãi, vèo một tiếng, hướng gian phòng của Diệp Thần chạy đi, nó không dám tiếp tục ở bên người Diệp Thần rồi, chỉ xa xa mà nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.