Diệp gia sơn cốc ở dưới năm tòa thành trì cùng với vạn kiếm kiếm trận bảo vệ xung quanh, mặc dù tao ngộ mấy bận thú triều, nhưng đều bị đánh lui ra ngoài, Diệp gia sơn cốc dễ thủ khó công, lại có mấy Đại Yêu Vương trấn thủ, các hồn thú tạm thời là không thể nào tấn công được.
- Tộc trưởng, bọn người Diệp Mông ca mang theo một người muốn gặp ngài.
Một Diệp gia đệ tử chạy tới, đối với Diệp Thần nói.
Diệp Thần đem thần hồn dọc theo người ra, phát hiện đám người Diệp Mông cùng Địch Hùng cùng nhau, đang trong phòng tiếp khách.
Thôn trang của Địch Hùng ở, hẳn là đã bị hồn thú công kích, Diệp Thần tâm niệm vừa động, muốn đem Địch Hùng ở lại Tinh Điện! Kể từ đó, Tinh Điện chẳng những nhiều thêm một vị Thần Tôn cường giả, lại càng nhiều hơn một vị Luyện khí đại sư!
- Ta biết rồi.
Diệp Thần gật đầu, đứng lên, hướng phòng tiếp khách đi tới.
Tiến vào trong phòng khách, Địch Hùng mặc đoản sam mộc mạc đang ngồi ở trên ghế uống trà, thấy Diệp Thần đi vào, cùng Diệp Thần khẽ ý bảo, trong con ngươi lược lược hiện lên một tia kinh ngạc, lúc trước cùng Diệp Thần trao đổi, hắn liền biết Diệp Thần rất trẻ tuổi, nhưng thấy bản thân, vẫn có chút ngoài ý muốn. Diệp Thần thân là đứng đầu Tinh Điện, đã là nhân vật nhất phương bá chủ, không nghĩ tới chỉ là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi.
- Tiền bối.
Diệp Thần chắp tay nói, lộ ra vẻ hết sức khách khí khiêm cung, Địch Hùng không phải là Thần Tôn cường giả bình thường gì a.
- Chúng ta rốt cục gặp mặt, lần trước ngươi ủy thác ta chế tạo vũ khí, ta đã chế tạo xong rồi, ngươi xem đồ như thế nào.
Địch Hùng gật đầu, cũng không có cùng Diệp Thần nói những lời khách sáo kia, thẳng vào chánh đề, từ túi càn khôn lấy ra một thanh trọng đao toàn thân đen nhánh, lóe ra hắc sắc quang trạch sâu kín.
Cái thanh trọng đao này dài một thước năm sáu, chiều rộng ước chừng bàn tay, lúc đầu nặng ngàn cân trở lên, lưỡi đao chất phác dầy cộm nặng nề, sát ý bức người.
- Hảo đao!
Diệp Thần thấy thanh đao này, không khỏi tán thán nói.
- Đao này chính là Nhân phẩm Linh Bảo, khoảng cách Địa phẩm Linh Bảo chỉ kém một đường, tài liệu đao này, trừ Huyền Trọng Hắc Ngân của ngươi ra, ta còn để không ít tài liệu hi hữu, ngay cả đối mặt Địa phẩm Linh Bảo, cũng sẽ không thua kém quá nhiều!
Địch Hùng cười nhạt nói.
- Tiền bối ra sức, đa tạ tiền bối, nếu như tiền bối có cái gì cần muốn giúp đỡ, tiểu tử không chối từ.
Diệp Thần nói, Nhất Khối mới vừa tấn chức Vô Thủy cảnh, lại tăng thêm thanh nhân phẩm Linh Bảo này, chiến lực sẽ trực tiếp bay lên một tầng!
Lúc này, Nhất Khối cùng Tiểu Dực đi vào phòng tiếp khách, ánh mắt của hắn rơi vào trên thanh đao, liền dời không ra nữa, hắn cảm nhận được trên đao khí tức mạnh mẻ, này lớn nhỏ cùng sức nặng, cũng vừa lúc thích hợp hắn.
- Đao này tên Phong Ma, mặc dù có chút trầm trọng, nhưng mang vào Phong Hệ trận ấn, vung chém lên nhanh như thiểm điện.
Địch Hùng phẩm một ngụm trà thơm, ngẩng đầu nói.
Phong Ma Đao mặc dù trầm trọng, nhưng tốc độ vung chém cũng không chậm.
Diệp Thần ngẩng đầu nhìn hướng Nhất Khối, khẽ mĩm cười nói:
- Nhất Khối, cây đao này là đặc biệt vì ngươi chế tạo!
Vừa nói, Phong Ma Đao rời khỏi tay, bay về phía Nhất Khối.
Nhất Khối đưa tay bắt được đao, chỉ nghe tiếng gió gào thét mà qua, cả đại sảnh tiếp khách cũng khẽ run lên một cái.
Đao khí thật là khủng khiếp!
Nhất Khối mừng rỡ không dứt, hắn cảm thấy khí linh cường đại trên Phong Ma Đao kia.
- Đây là Nhân phẩm Linh Bảo, không kém hơn Địa phẩm Linh Bảo bình thường, ngươi phải hảo hảo ái hộ, còn có, không nên ở chỗ này vung đao, nếu không đại sảnh này có thể sẽ phá hủy.
Diệp Thần cười nói.
- Tạ lão đại!
Nhất Khối mừng như điên vuốt thanh Phong Ma Đao này, giống như là vuốt v e tình nhân của mình. Hắn trước kia mặc dù là một Yêu Vương, nhưng cuộc sống ở trong sơn cốc vắng vẻ, trừ từ trên người Trư Củng Củng đoạt hồn liên, quả thực là hai bàn tay trắng, nghèo đến đinh đương vang, nào gặp qua bảo bối bực này, hơn nữa thanh Nhân phẩm Linh Bảo Phong Ma Đao này, quả thực là chế tạo cho hắn!
Ánh mắt Địch Hùng rơi vào trên người Nhất Khối, hơi có chút ngưng trệ, mặc dù hắn hiện tại chẳng qua là Thần Tôn cấp, nhưng lúc trước nhãn lực vẫn còn, liếc thấy đi ra, Nhất Khối là một Vô Thủy cảnh cường giả! Diệp Thần tựa hồ cũng bất quá là Yêu Vương cấp mà thôi, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, lại để cho một Vô Thủy cảnh cường giả cam tâm tình nguyện gọi hắn lão đại?
- Lần này tới, ta còn có một chuyện muốn nhờ.
Địch Hùng nhìn về phía Diệp Thần, mở miệng nói.
- Tiền bối cứ nói đừng ngại.
Diệp Thần nghĩ thầm, Địch Hùng chẳng lẽ là muốn ở lại chỗ này, kể từ đó, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.
- Ta mấy năm này ở sơn thôn kia ẩn cư, chuẩn bị ở nơi đây tới cuối đời, không nghĩ tới hồn thú đột nhiên tập kích thôn trang, ta chỉ có thể cho bọn tìm nơi nương tựa. Những thôn dân kia, chỉ có thể xin phiền Tinh Điện thu dụng, chỉ cần trong thành an bài chỗ ở cho bọn hắn, có phần cơm ăn là được.
Địch Hùng nói, những năm này hắn cùng với bọn họ ở cùng một chỗ, vẫn là hơi có chút tình cảm.
- Việc nhỏ, tiền bối yên tâm, chỉ cần Tinh Điện ta còn, những thôn dân kia tất nhiên bình yên không lo.
Diệp Thần sảng khoái đáp ứng, chẳng qua là an trí thôn dân, đối với Tinh Điện lớn như thế mà nói, căn bản không tính là cái gì, chẳng qua là Địch Hùng nói gần nói xa lộ ra ý tứ, bản thân của hắn là muốn rời khỏi sao? Diệp Thần hỏi.
- Tiền bối sau này có tính toán gì không?
- Ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến, điều tra nơi phát ra hồn thú thú triều.
Hai đầu lông mày Địch Hùng hiện lên thần sắc lo lắng nói.
- Lấy ta ý kiến, hồn thú thú triều này tới thực có chút cổ quái, lấy lực lượng một người tiền bối, muốn điều tra rõ nơi phát ra thú triều thực là có chút khó khăn, tiền bối không ngại ở lại Tinh Điện ta. Tinh Điện ta mặc dù không phải là siêu cấp thế lực gì, nhưng dù sao có nhiều đệ tử như vậy, có thể từ mọi phương diện đạt được không ít tình báo. Khác theo ta được biết, hiện tại xuất hiện hồn thú thực lực cũng tương đối kém, nhưng mà ta đoán chừng, trong hồn thú có không ít Yêu Vương cùng với Thái Thượng Cảnh tồn tại, một khi bọn họ xuất hiện, lấy lực lượng một người tiền bối, quả quyết không cách nào tới đối kháng. Không bằng lưu lại cùng nhau điều tra nơi phát ra hồn thú thú triều.
Diệp Thần nhìn về phía Địch Hùng, thành khẩn nói.
- Kính xin tiền bối nghĩ lại.
- Sư tôn, lưu lại a.
- Phải đó sư tôn.
Đám người Diệp Mông rối rít giữ lại Địch Hùng, bọn họ trong khoảng thời gian này cùng Địch Hùng chung đụng, một mặt bội phục bản lãnh của Địch Hùng, kiến thức lịch duyệt, về mặt khác, cùng Địch Hùng trong lúc đó cũng sinh ra một chút tình cảm thầy trò, bọn họ tất cả cũng không hy vọng Địch Hùng ra đi mạo hiểm.
- Yêu Vương, Thái Thượng Cảnh hồn thú, sao có thể thế được?
Địch Hùng ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Thần, có chút khiếp sợ hỏi.