Tổ Thần Chí Tôn

Chương 626



Khốn linh trận phá từ bên trong không được, nhưng mà phá từ bên ngoài sẽ loạn trận cước, người nhốt trong trận sẽ thoát vây ra ngoài.

Hai tên cường giả Vô Thủy Cảnh này chỉ có Tần Minh là nhân loại, mà Phùng Vũ là Huyền thú, hồn niệm của Phùng Vũ nhanh chóng kéo dài ra, ngưng niệm thành con thằn lằn đánh qua Chấn Thiên Đỉnh của Diệp Thần.

Cường giả Vô Thủy Cảnh ngũ trọng có hồn niệm biến hóa, con thằn lằn này mang theo khí thế không gì sánh kịp.

Bản thân Diệp Thần cảm giác Thần Hồn Thụ bị áp bức tới cực điểm, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, Vô Thủy Cảnh ngũ trọng quả nhiên lợi hại, so với Vô Thủy Cảnh tam trọng còn mạnh hơn mấy lần, nếu là bình thường, gặp gỡ cao thủ như vậy Diệp Thần chắc chắn sẽ không đọ sức chính diện với hắn, thực lực sai biệt quá lớn.

Nhưng mà hiện tại Diệp Thần cắn răng một cái, liều!

Thần hồn của Diệp Thần ngưng hóa thành kim binh giáp sĩ, kim binh giáp sĩ vưng phương thiên họa kích lên, dùng khí thế thấy chết không sờn lao thẳng qua con thằn lằn.

- Phía sau đỉnh có người, Tần Minh, giết hắn!

Phùng Vũ lúc này phát hiện phía sau đỉnh là Diệp Thần, thúc dục thằn lằn tấn công kim binh giáp sĩ.

Rầm rầm rầm. Kim binh giáp sĩ và thằn lằn đại chiến với nhau, đụng nhau kh ủng bố và thiên địa biến sắc, khí kình bay ra khắp nơi, lập tức đánh mấy ngọn núi thành bình địa, nhật nguyệt vô quang.

Diệp Thần lúc này dùng cự chưởng đánh vào Chấn Thiên Đỉnh, làm cho Chấn Thiên Đỉnh tiếp tục gia tốc. Một bên thúc dục kim binh giáp sĩ. Huyền khí trong người tiết ra ngoài giống như nước thủy triều.

Phi đao trong đầu chấn minh, càng không ngừng rút ra đại lượng huyền khí nhưng vẫn không cách nào đền bù tiêu hao của Diệp Thần.

Phốc một tiếng, móng vuốt sắc bén của thằn lằn xé ra một lỗ hổng trên ngực kim binh giáp sĩ.

Diệp Thần cảm giác thần hồn bị trúng một kích, ngực buồn bực, thiếu thiếu chút nữa phun máu tươi. Hắn nhìn qua bên cạnh thì thấy tên cường giả Vô Thủy Cảnh tam trọng đang lao qua đánh bộc, bọn họ cũng biết Chấn Thiên Đỉnh lợi hại, cũng không có trực diện Chấn Thiên Đỉnh, mà là nhắm thẳng vào Diệp Thần.

- Yêu vương cảnh cũng dám đối kháng với ta!

Phùng Vũ hừ lạnh một tiếng, kim binh giáp sĩ này trúng một chiêu của thằn lằn sợ rằng sẽ tan thành mây khói, đã thấy lúc này kim binh giáp sĩ của Diệp Thần đang ở trạng thái yếu ớt sắp tiêu tán thì ngưng hình lần nữa, trong tay xuất hiện khóa sắt nện vào con thằn lằn.

Lại là hồn binh!

Cho dù Phùng Vũ là cường cường giả Vô Thủy Cảnh ngũ trọng nhưng vẫn không có được hồn binh, hồn binh cực kỳ hi hữu đắt đỏ, căn bản có tiền không mua được, không nghĩ tới một ít tiểu yêu vương lại có được hồn binh.

- Tiểu tử, dâng hồn binh ra, cho ngươi tự sát!

Trong mắt Phùng Vũ đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào Diệp Thần nói ra.

- Ngươi tự sát sao?

Nhìn thấy Phùng Vũ bộ dáng tham lam vô độ, Diệp Thần cười lạnh nói.

- Không biết sống chết, nạp mạng đi!

Phùng Vũ tức giận, thúc dục thằn lằn lao thẳng tới.

Hai con quái vật khổng lồ đối chiến với nhau, chém giết thảm thiết.

Tần Minh đứng ở hư không bên cạnh, ngưng hóa bàn tay huyền khí khổng lồ đánh thẳng vào người Diệp Thần.

Ý niệm Diệp Thần khẽ động, trên lưng xuất hiện hàn quang chói mắt, Bất Tử Hắc Hoàng giương cánh bay lượn, nương theo đó là tiếng rống kinh thiên, một tê giác màu trắng hiện ra, giống như từ trên trời hạ xuống.

Bất Tử Hắc Hoàng cùng Thiên Lân Bạch Tê xuất hiện và tấn công Tần Minh.

Tần Minh quá sợ hãi, tiểu tử này có địa vị gì, không ngờ có thể triệu hồi hai con thần thú! Đây chính là thần thú ah, hơn nữa còn là hai đầu, làm thế nào đánh?

- Ồ, không đúng! Chỉ là yêu vương cảnh mà thôi, hừ, cho dù có thần thú cũng có đi không về!

Tần Minh phát hiện không đúng, trên mặt tươi cười, thúc dục huyền khí ngưng hóa cự chưởng đánh tới.

Oanh một tiếng, cự chưởng của Tần Minh vỗ vào người Bất Tử Hắc Hoàng cùng Thiên Lân Bạch Tê, làm cho thân hình chúng ảm đạm vài phần.

Dù sao cũng là cường giả Vô Thủy Cảnh tam trọng công kích, uy lực kinh người, Bất Tử Hắc Hoàng cùng Thiên Lân Bạch Tê khó có thể chống đỡ, chỉ ngăn cản trong chốc lát mà thôi, nhưng cuối cùng chỉ ngăn một kích của Tần Minh, Diệp Thần cũng đã theo sau cự đỉnh vượt qua rồi.

Phùng Vũ bị kim binh giáp sĩ ngăn chặn, Tần Minh bị Bất Tử Hắc Hoàng cùng Thiên Lân Bạch Tê ngăn chặn, trơ mắt nhìn Diệp Thần cùng Chấn Thiên Đỉnh bay qua giống như sao băng, bọn họ muốn đuổi theo thì phát hiện Diệp Thần đã ra ngoài trăm dặm, Diệp Thần toàn lực thi triển bí pháp tinh tuyệt Bôn Lôi Thiểm thì tốc độ không thua kém gì cường giả Vô Thủy Cảnh.

Tần Minh cùng Phùng Vũ bỏ qua kim binh giáp sĩ, Bất Tử Hắc Hoàng cùng Thiên Lân Bạch Tê, lại phát hiện đã đuổi không kịp Diệp Thần, Phùng Vũ lúc này dùng hồn niệm báo tin cho Phó Nguyên Hiên.

- Hai phế vật, ngăn cản một tên cũng không được!

Thần sắc Phó Nguyên Hiên âm trầm như nước, nhìn qua phương xa, Chấn Thiên Đỉnh đã hóa thành lưu tinh hỏa diễm lao thẳng tới nơi này.

Cự đỉnh to lớn như vậy, tốc độ nhanh như thế lao thẳng vào khốn linh trận, sợ ràng sẽ oanh phá khốn linh trận, một khi khốn linh trận bị oanh phá, Đạm Thai Lăng bên trong thoát khỏi trói buộc, chỉ sợ sẽ là ác chiến, mà ngay cả hắn cũng không nhất định là đối thủ của Đạm Thai Lăng!

- Không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản hắn cho ta!

Phó Nguyên Hiên quét mắt nhìn qua đám cường giả thần tôn đang khôi phục thương thế.

- Vâng!

Hơn mười thần tôn gật đầu nhận lệnh, hơn mười đạo thân ảnh bay qua phía cự đỉnh.

Đạm Thai Lăng trong khốn linh trận nghe được ở xa có tiếng nổ truyền tới, mí mắt nhảy lên, tuy nàng không có biết tình huống bên ngoài, nhưng nàng có thể bằng tiếng vang đoán ra được tin tức, tối thiểu là cường giả Vô Thủy Cảnh quyết đấu mới có thể tạo ra chấn động như vậy, chẳng lẽ là có viện binh tới cứu?

- Sinh tử lĩnh vực!

Đạm Thai Lăng khẽ quát một tiếng, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay tỏa ra hào quang chói mắt, trong quang ảnh có vô số hải yêu mặc ngân giáp phóng qua bốn phương tám hương.

Lực lượng thủy hệ sinh ra phong bạo to lớn.

Bành bành bành, phong bạo thủy hệ và khốn linh trận va chạm với nhau.

Thiên hôn địa ám, giống như hào quang hủy diệt xuất hiện bên ngoài, có một uy năng hủy diệt thiên địa.

Đám cường giả chấp pháp điện đang vây khốn Đạm Thai Lăng ở bên ngoài cảm thấy áp lực thật lớn, lập tức biến sắc, lực lượng thật đáng sợ! Thì ra Đạm Thai Lăng vẫn bảo tồn thực lực, cho tới bây giờ mới phóng xuất toàn lực.

- Nữ nhân này thật đáng sợ!

Phó Nguyên Hiên chau mày, bên trong khốn linh trận bị oanh phá nên có cảm giác lung lay, hắn và thủ hạ của hắn không thể không phóng xuất huyền khí nhiều hơn, duy trì khốn linh trận không bị phá.

Sinh tử lĩnh vực, đây là lĩnh vực của Đạm Thai Lăng, quả nhiên rất mạnh, không hổ là cao thủ top năm của đại lục.

Phó Nguyên Hiên nhìn qua phương xa thấy cự đỉnh bay tới, nó nhanh như lưu tinh, không biết thủ hạ của hắn có thể ngăn cản được hay không.

Phải nhanh chóng tiêu diệt Đạm Thai Lăng, bằng không thì hậu hoạn vô cùng!

Phó Nguyên Hiên cũng bất chấp cái gì, quát lên:

- Thí tuyệt lĩnh vực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.