Tổ Thần Chí Tôn

Chương 68



Mắt thấy huyền khí trong đan điền sẽ bị hút không còn một mống, nếu như tiếp tục hút đi xuống, có thể sẽ suy giảm tới căn bản, đan điền cũng sẽ gặp phải bị thương nặng!

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, ngươi đã muốn hút, vậy để cho ngươi hút đủ!

Diệp Thần vận chuyển phi đao, chỉ nghe trong đầu oanh một tiếng, huyền khí mãnh liệt mênh mông nghiêng xuống, càng không ngừng rót vào trong khóa vàng.

Khóa vàng càng không ngừng hút lấy huyền khí, càng ngày càng nhiều, tương đương với một cấp chín trung kỳ cao thủ, tốc độ nó hấp thực huyền khí rốt cục trì hoãn chậm lại, một lát sau, chỉ nghe xoạch một tiếng, khóa vàng kia văng ra.

Thoát khỏi khóa vàng, lúc này Diệp Thần mới ngụm lớn thở dốc một chút, bẫy rập bên trong khóa vàng này vẫn là tương đối đáng sợ, nếu tu vi không đủ, dễ dàng dùng huyền khí thử dò xét, cấp chín trung kỳ cao thủ nói không chừng sẽ thua bởi khóa vàng này!

Vận chuyển huyền khí khôi phục một chút, lúc này hắn mới lấy khóa vàng xuống, từ từ mở hộp gỗ ra.

A Ly ở một bên mở to hai mắt nhìn, trong hộp này đến tột cùng giấu thứ gì?

Không gian trong hộp cũng không lớn, lẳng lặng đặt một tờ bản vẽ cũ rách, nói về vật này chất liệu tựa như vải không phải vải, tựa như giấy không phải giấy, phía trên vẽ lấy một mảnh đường thẳng dài hẹp, thật giống như kinh mạch thân thể con người, lại như một tấm bản đồ, phía trên mơ hồ có một tia huyền khí ba động, trình độ huyền khí ba động kia tinh thuần, không thể so với phi đao trong cơ thể Diệp Thần phóng ra huyền khí kém bao nhiêu.

- Đây là tàng bảo đồ, hay là công pháp tu luyện?

Diệp Thần có chút nghi ngờ nhìn tấm bản đồ này, hắn đem tấm bản đồ này cầm lên, nhìn về phía A Ly hỏi.

- A Ly, ngươi có biết đây là vật gì hay không?

A Ly mờ mịt lắc đầu.

Xem ra A Ly cũng không biết, bất quá Diệp Thần trực giác ý thức được, vật này không phải chuyện đùa, chỉ từ phía trên khởi động ra huyền khí ba động là có thể cảm thụ đi ra ngoài.

- Mặc dù không biết đây là vật gì, nhưng vẫn là trước cất kỹ a.

Diệp Thần nghĩ tới, đem tấm bản đồ này một lần nữa thả lại trong hộp, sau đó bỏ vào Càn Khôn túi của mình, về phần những vật khác dù sao là từ Vân gia bảo lấy được, Diệp Thần tất cả cũng chiếu thu không lầm.

Đem bảo khố Vân gia bảo cướp sạch một phen, Diệp Thần không có một chút lòng áy náy, ngược lại hưng phấn không thôi, tâm đang suy nghĩ lúc nào đi Đông Lâm quận vương phủ cướp sạch một phen, kia thật đúng là đại khoái nhân tâm.

Nếu Vân gia bảo không có Đông Lâm quận vương phủ làm chỗ dựa, há sẽ không kiêng nể gì đối phó Diệp gia bảo như thế? Hơn nữa Đông Lâm quận Vương để cho phụ thân chịu khuất nhục lớn như vậy, này cũng không thể bỏ qua! Bất quá phải trước từ Vân gia bảo tính lên!

Vân gia bảo Vân Dịch Dương là cấp chín trung kỳ cao thủ, Vân Dịch Huyền cấp chín sơ kỳ, khác còn có sáu cấp tám, trừ lần đó ra, cánh chim vô số, thực lực trước mắt của Diệp Thần, vẫn còn quá thấp kém.

Tỷ võ đại hội ngày mai mới bắt đầu, Diệp Thần vẫn ngốc ở bên trong phòng tu luyện Cửu Tinh Thiên Thần Quyết.

Đang ở lúc Diệp Thần dốc lòng tu luyện, nội viện Vân gia bảo lại náo lật trời.

- Các ngươi xác định bên trong phòng ta không có ai ra vào?

Vân Dịch Dương giận tím mặt, ban ngày ban mặt, hắn đặt đan dược cùng với công pháp vũ kỹ của gia tộc ở trong hốc tối, tất cả đều không cánh mà bay rồi, điều này sao có thể không làm hắn lo lắng căm tức.

Đan dược ném đi vẫn là chuyện nhỏ, gia tộc công pháp mất đi, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, mặc dù các trưởng lão khác có, cũng có công pháp tu luyện Ngưng Huyền Cương đầy đủ, nhưng công pháp gia tộc lưu ra bên ngoài, đối với Vân gia bảo mà nói, kia là một đả kích lớn lao.

Về phần hộp gỗ kia, chính là gia tộc hơn ngàn năm truyền thừa xuống, ngay cả hắn cũng không dám nói cho các tộc nhân, chính mình đem đồ vật chuẩn bị ném!

Bất quá trừ khi là thập giai cao thủ, căn bản không thể nào phá vỡ hộp gỗ, bên trong khóa vàng của hộp gỗ dấu diếm bẫy rập, không có chìa khóa thì không cách nào mở ra, nếu người trộm đồ vật này trong lúc vô tình xúc động khóa vàng, nói không chừng còn có thể đem đồ vật tìm trở về.

Đối mặt Vân Dịch Dương đang nổi giận, một đám hộ vệ nơm nớp lo sợ, bọn họ không biết Vân Dịch Dương rốt cuộc mất thứ gì, lại phát hoả lớn như vậy.

- Bảo chủ, chúng ta xác định, hôm nay tuyệt đối không có bất kỳ người nào tiến vào phòng của ngài.

Một hộ vệ cận thận từng chút một nói.

- Một đám phế vật!

Vân Dịch Dương một cái tát phiến ở trên mặt hộ vệ đó, thình thịch một tiếng đem hộ vệ kia phách bay ra ngoài, hắn đã giận đến muốn giết người!

Chúng hộ vệ câm như hến.

- Liên Vân Thập Bát Bảo tỷ võ đại hội, tới Vân gia bảo cao thủ rất nhiều, nói không chừng là bọn hắn làm.

Vân Dịch Huyền thấy Vân Dịch Dương tức giận như thế, ở một bên nói.

- Vậy bây giờ có thể như thế nào, chẳng lẻ muốn đem mỗi người lục soát sao.

Vân Dịch Dương tức giận nói, đến Liên Vân Thập Bát Bảo xem lễ, rất nhiều cũng là đại nhân vật có uy tín danh dự, Vân Dịch Dương không thể nào nhất nhất lục soát đi qua, như vậy sẽ đắc tội tất cả cấp chín cao thủ, hơn nữa những người này biết Vân gia bảo ban ngày mất đồ vật, mặt của Vân gia bảo cũng ném đi được rồi.

- Chỉ có thể điều tra nghe ngóng rồi, người trộm đồ kia, hẳn là còn không có rời đi Vân gia bảo.

Vân Dịch Huyền là lần đầu tiên thấy Vân Dịch Dương thịnh nộ như thế.

- Ngươi phái người đi thăm dò, phong tỏa cửa bảo, mọi người ra vào phải kiểm tra!

Vân Dịch Dương nói, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì.

- Có thể ở ban ngày tránh thoát tầm mắt nhiều hộ vệ như vậy đem đồ vật trộm đi, ít nhất cũng là cấp chín cao thủ, chú ý nhiều những cao thủ này, bất quá không thể rõ rệt tra bọn họ, chỉ có thể nói bóng nói gió.

Ban ngày tiến vào phòng trộm đi nhiều đồ vật như vậy, bọn hộ vệ lại một chút cũng không biết, phải biết rằng hộ vệ của hắn có mấy người là cấp bảy cao thủ! Ngay cả bản thân của hắn cũng chưa chắc có thể làm được, hơn nữa trong phòng cơ quan nặng nề, lại một chút cũng không có gây ra, thực lực tên kia làm cho người suy đoán.

Vân Dịch Dương có chút nghĩ không ra, nếu thực lực đối thủ mạnh như vậy, tại sao sẽ toan tính chút ít đồ của Vân gia bảo, chẳng lẽ là địch nhân của Vân gia bảo? Chẳng lẽ là Diệp Thương Huyền? Hẳn không phải, Vân Dịch Dương không tin Diệp Thương Huyền có bản lãnh này!

Đồ vật kia nếu tìm không trở lại, đối với Vân gia bảo mà nói là một đả kích lớn lao, Vân Dịch Dương đứng ngồi không yên, nôn nóng đến một chưởng vỗ vào trên bàn, cái bàn kia nhất thời chia năm xẻ bảy. Bất kể như thế nào, nhất định phải đem đồ vật tìm trở về!

Vân gia bảo gia tăng đề phòng, hơn nữa phái đại lượng hộ vệ, bắt đầu thầm tra vật phẩm mất trộm hạ lạc, mấy cấp chín cao thủ trở thành đối tượng trọng điểm điều tra nghe ngóng, Diệp Thương Huyền cùng Diệp Thần là trước tiên bị loại bỏ rồi, bởi vì cả xế chiều, hai người bọn họ còn không đi ra cửa, đám người Mạc Phong ở một bên có thể làm chứng, không có những người khác thấy bọn họ ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.