Tổ Thần Chí Tôn

Chương 71



Nghe đám người Vân Dịch Dương, Nghiêm Dận tự biên tự diễn, Diệp Thương Huyền chẳng thèm ngó tới, cái gì đệ nhất thiên tài, ở trước mặt Thần nhi lĩnh ngộ võ đạo chân ý, cái rắm cũng không phải!

Diệp Thần nhìn lôi đài phía xa, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch, lạnh nhạt tự nhiên, bây giờ còn không phải là lúc hắn ra sân.

Lúc này, ánh mắt Mạc Phong rơi vào trên người Diệp Thần.

- Diệp lão bảo chủ, Thần nhi cũng đã cấp sáu rồi, nghe nói là Diệp gia bảo đệ nhất thiên tài, vì sao không để cho hắn thử, vẫn còn đứng ở chỗ này.

Mạc Phong cười nhạt nói.

- Có thể cho hắn cùng Tôn nhi cả ta tỷ thí một chút, dù sao chẳng qua là tỷ võ, hữu tình tỷ thí, không ảnh hưởng toàn cục.

Trong lòng Diệp Thương Huyền tự nhủ lão tiểu tử Mạc Phong thật đúng là đợi không kịp, hắn đang muốn nói chuyện, Diệp Thần thản nhiên nói:

- Mạc gia gia đừng nóng vội, lát nữa ta nhất định sẽ lên.

Diệp Thần một câu nói đem lời nói của Mạc Phong định nói đá trở về, Mạc Phong có chút tức giận, Diệp Thần nói, giống như là hắn có nhiều gấp gáp để cho Diệp Thần thử. Mạc Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu cùng người khác nói chuyện.

Ánh mắt Lê Hủ ở trên người Diệp Thần lưu lại một phen, nghe được hắn và Mạc Phong nói chuyện với nhau, khẽ mỉm cười, tính tình thiếu niên này, có chút đúng với khẩu vị của hắn, cũng không biết thực lực như thế nào. Khí độ lạnh nhạt lão thành kia của Diệp Thần, để cho hắn đối với Diệp Thần không khỏi sinh ra một chút hứng thú.

Trên đài ngươi tới ta đi, mấy trẻ tuổi cao thủ những gia tộc khác của Đông Lâm quận cố gắng khiêu chiến Vân Dịch Phi, đều bị Vân Dịch Phi đánh xuống.

Đông Lâm quận đệ nhất thiên tài, chỉ sợ là muốn ở trên người Vân Dịch Phi rồi.

Vân Dịch Phi lại đem một đối thủ đánh bay, ngạo nghễ quét qua toàn trường, phía dưới một đám thiếu niên rối rít cúi đầu, không dám tới nhìn nhau, trên mặt của hắn lộ ra một tia khinh thường.

- Thật là không có bất kỳ tính khiêu chiến.

Vân Dịch Phi nhìn phía dưới, phát hiện ánh mắt Diệp Thần đang nhàn nhạt quét tới, nhớ tới lúc trước ở Diệp gia bảo phát sinh vài chuyện, khóe miệng câu khởi một tia cười lạnh, cao giọng nói.

- Diệp gia bảo Diệp Thần, lúc trước chúng ta từng có một cuộc ước định, ngươi sẽ không quên chứ? Đi lên đấu một chút, đừng giống như con rùa đen rút đầu.

Vân Dịch Phi khiêu khích ngoắc ngoắc tay.

Thấy bộ dạng của Vân Dịch Phi, Diệp Thần khẽ cau mày, có thể nhẫn, nhưng không có thể nhục, nếu không giết ngạo khí của Vân Dịch Phi, hắn thật cho là Diệp gia bảo dễ khi dễ!

Diệp Thương Huyền nhìn về phía Diệp Thần.

- Thúc công, ta đi.

Diệp Thần nói, hướng khán đài đi tới.

- Được rồi.

Diệp Thương Huyền gật đầu, trong lòng sầu lo nặng nề, hắn cũng không phải lo lắng Diệp Thần đánh không lại Vân Dịch Phi, mà là lo lắng, một khi Diệp Thần bày ra thực lực sợ rằng sẽ khiến gợn sóng lớn hơn nữa.

- Diệp lão bảo chủ không cần quá lo lắng, Dịch Phi hạ thủ sẽ có chừng mực.

Vân Dịch Huyền thấy bộ dạng Diệp Thương Huyền ngưng trọng, khinh miệt cười nói.

Mọi người đều ha ha cười một tiếng.

Vân Dịch Huyền đây rõ ràng là cười nhạo, Diệp Thương Huyền tất nhiên không cam lòng yếu thế, trả lời lại một cách mỉa mai nói:

- Ta cũng không phải lo lắng Thần nhi, cũng không biết Vân Dịch Phi kia tiếp được mấy chiêu, nếu Thần nhi đánh gục Vân Dịch Phi của các ngươi, ở trước mặt Vân gia bảo các ngươi chết, chỉ sợ đến lúc đó Vân bảo chủ sẽ bao che khuyết điểm.

- Diệp lão bảo chủ quá đề cao Diệp gia bảo các ngươi rồi, lấy tiểu tử Diệp Thần này sao có thể là đối thủ của Dịch Phi, thật là người si nói mộng.

Vân Dịch Dương hừ lạnh một tiếng nói.

Lê Hủ nhìn mọi người một chút, lại nhìn Diệp Thương Huyền một chút, như hiểu ra cái gì, cười nhạt nói:

- Diệp lão bảo chủ yên tâm, nếu như Diệp gia tiểu tử thắng, ta tự nhiên sẽ bảo vệ các ngươi bình yên rời đi Vân gia bảo.

Nghe được Lê Hủ nói, lo lắng trong lòng Diệp Thương Huyền diệt hết, hắn nói những lời này, là muốn cho Lê Hủ mở miệng, không nghĩ tới Lê Hủ sẽ nói như thế, chính hắn an nguy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Thần nhi là tương lai của Diệp gia bảo, không thể ngoài ý muốn, có một câu bảo đảm của Lê Hủ, hắn còn có cái gì phải sợ, Vân Dịch Dương quả quyết không dám ở trước mặt Lê Hủ làm cái gì.

- Vân gia bảo ta thua không nổi người như thế sao.

Vân Dịch Dương tức giận nói, lần này Liên Vân Thập Bát Bảo tỷ võ đại hội, tuyệt không thể để cho Diệp Thương Huyền trở về Diệp gia bảo, nếu không không khác thả hổ về núi, Diệp Thương Huyền này thật là cáo già, Lê Hủ muốn bảo vệ Diệp Thương Huyền cùng Diệp Thần, kia ở phụ cận Vân gia bảo là không thể xuất thủ rồi.

- Kia liền tốt nhất.

Diệp Thương Huyền ha ha cười một tiếng, nghĩ thầm xem ra Vân Dịch Dương cùng Lê Hủ quan hệ, cũng không phải là đặc biệt tốt, Vân Dịch Dương nghĩ nịnh bợ Lê Hủ rồi lại không có bợ đỡ được, trong lòng liền có tính toán, nhìn bóng lưng Diệp Thần nói.

- Thần nhi hết sức làm, không cần hạ thủ lưu tình, tránh cho Vân bảo chủ nói chúng ta quá khách khí.

Diệp Thần có chút nghi ngờ, lời này của thúc công là có ý gì, để cho hắn không cần bảo tồn thực lực, đánh Vân Dịch Phi một trận? Giọng nói của Thúc công có mấy phần như trút được gánh nặng, trong lòng hắn liền có chút ít đột nhiên, quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người trên khán đài phía sau, nhất là Lê Hủ, lại quay đầu lửng thững hướng trên lôi đài đi tới.

Mạc Đằng cũng vừa đánh bại một đối thủ, thấy Diệp Thần hướng lôi đài của Vân Dịch Phi đi tới liền bĩu môi, Vân Dịch Phi kia ngay cả mình cũng không dám khiêu chiến, Diệp Thần quả thực là đi chịu chết!

Bên trên lôi đài, cao thủ trẻ tuổi các đại gia tộc thấy Diệp Thần đi tới, rối rít thối lui đến hai bên, vẻ mặt nhìn Diệp Thần hơi có mấy phần thương hại, trước đây có mấy người vừa tới cấp bảy đi khiêu chiến Vân Dịch Phi, cũng bị đánh xuống, ở bọn hắn xem ra, Diệp Thần tránh không được sẽ bị đánh một bữa, không biết cái gọi Diệp Thần này cùng Vân Dịch Phi có đụng chạm gì.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên lôi đài của Vân Dịch Phi.

Diệp Thần tung người nhảy lên lôi đài.

Thấy Diệp Thần đi lên, Vân Dịch Phi lộ ra một tia dữ tợn, cười lạnh nói:

- Lúc trước ở Diệp gia bảo ta nói ở trên Liên Vân Thập Bát Bảo tỷ võ trên đại hội sẽ đem ngươi đánh giống như chó chết, không nghĩ tới ngươi còn dám tới Vân gia bảo, thật là có cốt khí!

- Đa tạ khích lệ, bây giờ liền xem một chút ngươi có bản lãnh này hay không.

Khóe miệng Diệp Thần lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị, nghĩ tới Tuyền nhi, Vân Dịch Phi lại muốn cưới Tuyền nhi đường muội, cũng không tiểu một vũng soi chính mình! Nếu thúc công nói mình không cần nương tay, vậy hắn cũng không khách khí.

- Chết đến nơi còn sính miệng lưỡi lợi hại!

Vân Dịch Phi lãnh quát một tiếng, vận chuyển huyền khí, bên ngoài thân hắn nổi lên một tia bạch quang như có như không, chung quanh cả đám thấy thế, cũng đều hút một hơi lãnh khí.

Mọi người dưới đài nhìn về phía Vân Dịch Phi, trong con ngươi cũng có một tia hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.