Tớ Thích Cậu, Thật Đấy!

Chương 17



Mẹ hắn cầm điện thoại, bấm số gọi cho ai đó

- Chị Mỹ Duyên, tối nay đi ăn tối nhé, tôi muốn nói chuyện với chị về việc hôn nhân của hai đứa nhỏ.Địa chỉ tôi sẽ nhắn cho chị sau_mẹ hắn

- Được rồi_mẹ Kim Ngân cúp máy trước

Tình cờ, Kim Ngân cũng ngồi ở đó, nhỏ đã nghe được toàn bộ cuộc điện thoại chỉ có hai câu nói ngắn gọn

- Bác gái hả mẹ, bác ấy mời chúng ta đi ăn tối à, có chuyện gì hả mẹ_Kim Ngân hỏi dồn

- Ừ, chắc là bàn về điều kiện hôn ước đấy_mẹ Ngân

- Con sẽ là con dâu tương lai của cái nhà đấy đúng không mẹ_nhỏ hí hửng

- Ừ…ừ.Con gái mẹ là nhất, bà Duyên xoa đầu đứa con gái cưng rồi cũng đi chuẩn bị luôn

Cả hai mẹ con quyết định đi taxi đến điểm hẹn…

PARIS RESTAURANT

- Chỗ này này hai mẹ con ơi_mẹ hắn vẫy tay

- Chào anh chị/chào 2 bác_mẹ con Kim Ngân

- Mời hai người ngồi_ba hắn đáp lễ

Mẹ nó không vòng vo tam quốc, giải thích lý do này lý do nọ mà vào thẳng vấn đề chính luôn

- Chị à, nhà chúng tôi không thể lập hôn ước cho cháu nhà chị với nhà tôi_mẹ hắn

- Tại sao_mẹ con nhỏ đồng thanh

- Phải chăng cháu đã làm gì phật ý hai bác?_nhỏ hỏi trong sự thất vọng to lớn

Mẹ hắn nói thẳng luôn

- Nam Bảo nó đã có người yêu, nó cũng đã dẫn con bé đó về ra mắt chúng tôi rồi.Chị biết đấy, không cha mẹ nào thắng nổi con cái cả, vả lại, tôi cũng thấy quý con bé ấy lắm.Thật lòng tôi rất muốn gia đình hai bên phù hợp hoàn cảnh, nhưng thằng Bảo nó đã thích con bé đó thì thôi cứ chiều ý nó vậy_mẹ hắn

- Ai mà có phúc được Nam Bảo để ý vậy bác_Kim Ngân cố gắng để cơn ghen tức không trào ra ngoài

- Thiên Hân đấy! Cô bé học chung lớp với Bảo_mẹ hắn

- Nhưng bác à, gia đình con bé đó nghèo mạt, không phù hợp với gia đình giàu có như bác đâu, bác suy nghĩ lại đi ạ!_Kim Ngân tìm chút tia hy vọng

Tia hy vọng của nhỏ đã bị dập tắt bởi một người được nhỏ từng gọi là “ba chồng tương lai”

- Bác biết điều đó chứ, nhưng hai bác rất tiếc con à. Con dâu của nhà bác không cần môn đăng hộ đối gia đình hai bên, mà chỉ cần nết na, yêu chồng thương con là quá đủ rồi_ba hắn

- Đã như vậy thì thôi, người tính không bằng trời tính, chúng tôi về đây, coi như từ trước đến giờ tôi chưa từng nói lời đề nghị thiếu suy nghĩ đó với anh chị.Chào!_Mẹ Kim Ngân nói xong, kéo tay nhỏ về luôn

Kim Ngân trở về phòng…nhỏ đã khóc, khóc rất nhiều…mẹ nhỏ vào an ủi

- Thôi con…con không có gì phải buồn cả.Con gái mẹ xinh đẹp thông minh thế này thì thiếu gì người tốt theo con chứ, đâu nhất thiết phải là thằng nhãi đấy!phải không?_mẹ vuốt tóc mái khỏi đôi mắt ướt đẫm của nhỏ

-Nhưng mẹ à, con thật lòng thích Nam Bảo, cô Thiên Hân kia là ai chứ, tại sao mọi thứ cô ta muốn đều diễn ra suôn sẻ còn con thì không, còn con có tội gì chứ…nhất định….cô ta sẽ phải trả giá vì ngày hôm nay, chỉ cần cô ta chết….Bảo Nam sẽ thích con…hahaha

- Thôi được rồi…con gái mau ngủ sớm đi, sáng mai mà có quầng thâm trên mắt như con gấu trúc là không đẹp đâu_bà Duyên

Sáng nay nó đi học rất sớm vì được phân công trực nhật.Tưởng đâu mình là người đến sớm nhất rồi…ai dè….khi nó đến thì hắn đã làm gần xong phần của mình

- Aish….cậu ăn gì mà dậy sớm thế_nó

- Cậu ăn gì tôi ăn đó_hắn vặn lại

Nó ngước lên đồng hồ…đúng 7h thì nó làm xong phần trực của mình, còn hắn thì ngồi chơi xơi nước xem nó trực từ đời Napoleon rồi…

- Hura…xong rồi_nó hét

- Biết rồi, tôi có đui đâu, cô không cần phải nói to thế_hắn giả bộ lấy tay bịt 2 tai lại

Học sinh vào lớp ngày càng đông dần.Nó thở phào, ngồi vào chỗ quen thuộc, nhưng sự đổi mới của nó không qua được mắt con bạn

- Oaaaaaa…dây chuyền đẹp ghê nha_Linh

- Cho tui đi, đâu ra đẹp vậy?_Trương Nhi vừa nói vừa “sờ mó” cái dây chuyền của nó

- Trên trời rơi xuống đó má, cô vào rồi kìa_nó đánh trổng lảng

- Xì……cả 2 đồng thanh

Một ngày nữa lại trôi qua…không biết tự bao giờ, cảm xúc của hắn là cảm xúc của nó.Hắn vui thì nó vui, hắn buồn thì nó buồn, hắn không cười thì hôm đó nó bỏ cơm suy nghĩ sao hắn lại không cười,,bình thường vẫn cười nhưng thằng điên cơ mà, hay mình làm gì sai…..

Còn hắn…hắn đã coi nó như một phần của cuộc đời mình, luôn yêu thương, tìm cách âm thầm giúp đỡ nó vô điều kiện…

Kính…coong

- Tao đến rồi con c-hó_Linh

- Ừ mày vào đi, ở nhà một mình sợ ma thấy mồ_nó

Công ty nhà nó và nhà Linh đang cùng đầu từ một dự án lớn nhất từ trước đến giờ nên cả hai bên đều đi công tác, bỏ lại hai đứa con gái bơ vơ giữa ngôi nhà rộng lớn, anh nó cũng đi theo ba mẹ nó luôn

- May mà có mày, không tao cũng ở nhà một mình, hehe_Linh cười

Kính…coong_chuông nhà nó vang lên lần thứ hai

- Chẳng biết ma nào đến đây giờ này_nó rời mặt ra khỏi cái laptop

- Để tao ra mở cho_Linh xung phong

10’

20’

30’

- Quái!, chỉ đi mở cửa thôi mà làm gì lâu thế, hay vừa đi vừa ngủ gật rồi đây này_nó bước ra khỏi phòng

Bước xuống lầu…cửa còn, người mất…nó ngó đầu xung quanh để tìm Linh bỗng có một lực từ phía sau đánh vào gáy nó khiến nó bất tỉnh

- Xin chào…lại gặp chúng mày nữa rồi_Kim Ngân lên tiếng, bên cạnh là Nguyệt Ánh

Nó tỉnh dậy, tay và chân đều được buộc bằng dây thừng rất chắc, khiến nó không thể nhúc nhích

- Coi bộ cô rảnh quá ha, bắt chúng tôi từ lần này đến lần khác., nếu dư thời gian như vậy thì sao không làm việc gì có ích cho xã hội đi_nó cười khinh bỉ, không chút sợ hãi

- Mày câm mồm cho tao, tại một con nhỏ nhà quê không chút hiểu biết như mày mà hôn ước giữa tao và Nam Bảo bị hủy bỏ một cách trắng trợn_Kim Ngân gồng mình

- À…thì ra con nhỏ xấu số bị hắn từ hôn là mày…tội nghiệp mày quá_Tú Linh trợn mắt, nhìn thẳng vào mắt nhỏ Ngân

- Tụi bay câm mồm hết cho tao, ngoài tao và Kim Ngân thì tụi bay không có tư cách để nói_Nguyệt Ánh nãy giờ mới lên tiếng

- Mày là cái gì mà tụi tao phải nghe_nó

- Mày nên giữ chút sức lực mà trăn trối với người thân đi, đừng hao phí sức lực vô ích như vậy_Kim Ngân

Nguyệt Ánh tiến đến gần nó, tìm chiếc điện thoại, bấm số gọi

- Thiên Hân và Tú Linh đang ở trong tay tụi này, nếu muốn thấy tụi nó lần cuối thì tới đây_Ánh cúp máy

- Nó bị bắt cóc rồi sao_hắn bàng hoàng, vội lấy số gọi cho Trương Nhi và Minh Nhật

- Thiên Hân, Tú Linh bị bắt cóc rồi, hai người mau đến đây

Trương Nhi và Minh Nhật nhanh chóng tới nhà nó bằng hai chiếc xe mô tô phân khối lớn.Chưa kịp cởi nón bảo hiểm thì Nhi đã hỏi tới tấp

- Ai bắt cóc tụi nó vậy, tụi nó có làm sao không_Nhi

- Có chuyện gì mau nói tôi nghe_Minh Nhật cũng tò mò không kém

- Theo như giọng trên điện thoại thì là của Nguyệt Ánh_hắn

- Mấy người này rảnh quá, có Nguyệt Ánh thì chắc chắn sẽ có Kim Ngân_Nhi khẳng định

Hắn lấy thêm một chiếc xe mô tô khác đi tìm nó

…..Ở bên chỗ nó…….

- Có mà tìm đằng trời…ở đây là vùng hẻo lánh, hiếm ai lui tới_Kim Ngân

- Bay đâu, đánh hai con nhỏ đó cho tao_Nguyệt Ánh ra lệnh cho đám thuộc hạ

Nó và Tú Linh bị đánh không thương tiếc, bọn người đó đúng là không có tính người, đánh nó đến mức toàn thân bầm tím

Hắn lấy điện thoại, 15’ sau hắn đã xác định được chỗ của nó

- 2 người họ đang bị nhốt trong ngôi nhà hoang cách bờ biển phía Tây khoảng 200m

- Còn chờ gì nữa, đi lẹ thôi_Minh Nhật hối Ba người họ phóng xe mô tô đến giải cứu nó và Linh….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.