Tớ Thích Cậu, Thật Đấy!

Chương 27



Trên đường đi học về…hắn và nó vô tình gặp Tuấn trên đường.

- Anh Tuấn_nó thò đầu ra cửa xe, gọi lớn

- A Hân,em vừa đi học về à_Tuấn

- Em mới đi học về…mà anh không đi làm hay sao mà ở ngoài đây giờ này_nó

- Hân à, anh có chuyện muốn nói với em, chỉ mình em thôi_Tuấn ngước mắt sang nhìn hắn

Nó cũng hiểu ý Tuấn.Nó xuống xe, nói với hắn

- Cậu về trước đi nha lát tớ bắt taxi về sau_nó

- Ừ cũng được, về sớm không thì tớ chết đói đấy_hắn

Hắn đạp ga, phóng thẳng về nhà.Tuấn dẫn nó ra công viên…giờ này cũng không còn ai qua lại nhiều.Nó ngồi xuống ghế đá cạnh gốc cây, nói chuyện với Tuấn

- Có chuyện gì quan trọng hả anh_nó

- Anh.....thích em_Tuấn nói có chút ngập ngừng

- Em biết chứ_nó thản nhiên

- Vậy em không thể cho anh một cơ hội hay sao_Tuấn

- Anh cũng không phải là không biết, em đã có bạn trai rồi mà_nó

- Nhưng…anh thích em và điều đó là thật lòng_Tuấn

Hoàng hôn xuống, chiếu lên gương mặt nó và Tuấn.Nó đứng dậy trước

- Em đã có bạn trai, và đó là sự thật.Em chỉ coi anh như là anh trai và em cũng mong anh coi em là em gái.Anh đẹp trai, nhà giàu, học giỏi như vậy, sao nhất thiết phải là em chứ, anh có thể tìm một cô gái thực sự thương anh!.Em mệt rồi, em về trước đây!

Nó bắt taxi về nhà.Trên đường về nhà, nó không quên ghé vào siêu thị mua chút thức ăn nấu bữa tối.Về đến nhà, nó thò tay mở cổng, xách một túi thức ăn vào nhà

- Bảo ơi, xuống ăn tối này_nó gọi hắn

- Có nghe tôi nói không, xuống ăn cơm_nó

Gọi mãi mà hắn không chịu xuống, nó lên phòng kiếm không thấy.Chạy vào nhà tắm thì thấy hắn xỉu dưới nền nhà.Nó giật mình, vội lay người hắn dậy

- Này Bảo ơi, đừng có dọa tớ mà_nó

Nó chạm vào người hắn…người hắn nóng như lửa đốt, môi tím tái, gương mặt trắng bệch.Nó hoảng sợ, kéo hắn vào giường, kiếm cái khăn lạnh chườm lên đầu hắn.Cả tối cho chưa ăn hột cơm nào vì lo lắng cho hắn

- Biết ngay thế nào cũng có chuyện mà, làm việc cho cố vào, bảo nghỉ ngơi không nghe đâu.Trên lớp học cả ngày đã thấy hắn kì kì rồi…giờ bệnh cho chừa cái tật không nghe lời nha con_nó

Nói là nói thế thôi chứ trong lòng nó vẫn thấy xót cho hắn lắm.Sáng hôm sau, thấy hắn vẫn còn sốt khá cao, nó nghỉ học ở nhà chăm sóc cho hắn

- Tú Linh, hôm nay Thiên Hân và Nam Bảo có chuyện gì mà không đi học_cô Trang

- Ờ thưa cô….Thiên Hân nó….Nam Bảo nó…._Tú Linh không biết nói thế nào với cô, vì Linh có biết gì đâu mà

- Tụi nó làm sao_cô mất kiên nhẫn

- Nhà Hân có chuyện nên Hân sang nước ngoài vài ngày rồi, còn Nam Bảo thì đi công tác theo ba mẹ_Tú Linh nghĩ ra diệu kế

Cô Trang liếc Linh, tỏ vẻ không tin lắm.Thấy vậy, Tú Linh tìm cách gỡ rối

- Nếu không tin thì cô có thể gọi cho anh trai Thiên Hân ạ_Linh

- Được rồi, em ngồi xuống đi_cô Trang thở dài, thật hết nói nổi tụi quậy phá này mà

Hờ hờ…hỏi anh trai cái nỗi gì chớ.Sau sinh nhật của nó, ổng đã sang nước ngoài với ba mẹ luôn rồi.Nếu cô Trang gọi cho anh nó thật thì ảnh phải bay từ đó sang đây hay sao

Hết giờ học buổi chiều, Tú Linh, Minh Nhật, Hải My cùng Trương Nhi đến nhà hắn

Kính coong_chuông cửa nhà hắn kêu

Nó tắt nồi cháo vừa nấu xong, chạy ra mở cổng

- Vào nhà chơi đi_nó

Để hắn một mình ở trên phòng, nó ra phòng khách tiếp đám bạn yêu quái

- Có chuyện gì mà mày và thằng Bảo không đi học vậy hả, biết tao sắp rớt tim vì phải nói dối với cô cho tụi bay không_Tú Linh nói lớn

- Tao biết mà, mày nói nhỏ nhỏ thôi, Nam Bảo nó đang bị bệnh nằm trên lầu kia kìa, không lẽ tao đi học bỏ hắn ở nhà một mình hay sao_nó

- Bảo bị bệnh à…hèn chi_Minh Nhật giả vờ vuốt vuốt râu

- Thế bây giờ sao rồi_Hải My

- Vẫn còn sốt cao lắm_nó

Nói qua nói lại một hồi, nó nhìn lên đồng hồ..Đúng giờ cho hắn ăn cháo uống thuốc

- Thôi mấy người ngồi đây chơi tui lên lầu tí nha_nó

- Khỏi, tụi này cũng về luôn đây, cũng tối rồi_Hải My

Nó chạy ra khóa cổng rồi múc cháo cho hắn.Đặt tô cháo cùng vỉ thuốc trên bàn, nó gọi hắn dậy

- Dậy ăn cháo này_nó

Hắn từ từ mở mắt, trong miệng cảm thấy rất đắng, không muốn ăn cháo..hắn lảng lời nói của nó

- Không ăn thì làm sao uống thuốc hả, nghe lời chút đi mà_nó

- Thật sự là không muốn ăn mà_hắn thều thào

Nó lấy gối đỡ đầu hắn dậy.Bắt ép hắn ăn từng thìa cháo đến khi hết nhẵn

- Vậy đi, uống thuốc rồi ngủ cho khỏe_nó

Hắn gượng người, uống hết thuốc rồi tiếp tục thực hiện công việc đang làm dở…NGỦ

Vài ngày sau, hắn khỏe hắn và cũng là ngày ba mẹ hắn về nước

- Mệt quá, đi mấy chuyến như vậy chắc em chết mất_mẹ hắn

- Không sao, lần sau cứ để nhân viên lo, mình không phải đích thân qua đó như lần này nữa_ba hắn

Hắn từ trên lầu nắm tay nó xuống nhà

- Ba mẹ về rồi à_hắn

- Ừ…cái thằng nhóc này, ba mẹ về mà vẫn mang cái bộ mặt đó là sao_mẹ hắn

Ba hắn quay sang nhìn tụi nó…2 đứa nó đang nắm tay nhau…

- Hân cũng ở đây à con_ba hắn

- Dạ_nó

- Sao con lại mang tạp dề thế này, ở nhà có chuyện gì à_mẹ hắn

-Lúc ba mẹ đi, con đã xin phép nhà bên đó cho Hân qua ở chung với con_hắn

Ba mẹ hắn nhìn nhau, quay sang nhìn nó rồi nhìn hắn

- Thế hai đứa đã có gì chưa_ba hắn chọc

- Có gì là có gì hả bác_nó

- À chẳng có gì đâu, bác trai trêu ấy mà.Sao con lại gọi chúng ta là bác, gọi là ba mẹ đi là vừa rồi đấy

- Ba mẹ lại nữa rồi đấy_hắn

- Con trai à, mẹ không muốn mất đứa con dâu tốt như thế này đâu_mẹ hắn

- Ba mẹ lên lầu nghỉ ngơi đây.Ba mẹ để quà trên bàn ăn đấy, mấy đứa tự nhiên nha_ba hắn một tay kéo vali, một tay kéo mẹ hắn lên lầu.Lên hết nữa cầu thang, mẹ hắn cố tình nán lại nhìn lén hai đứa nó

Hắn quay đầu lại

- Mẹ à………!_hắn

- Ừ ừ mẹ lên liền nè, làm gì nghiêm trọng vậy_mẹ hắn

- Em rảnh quá_ba hắn

- Em tò mò về tụi nhỏ chút thôi mà_mẹ hắn

Nó và hắn ra bàn ăn, nhiều quà hơn tụi nó tưởng.Nó nhìn hắn…cười gian.Hắn biết ý, nói thẳng luôn

- Biết rồi, bỏ trên bàn làm việc nha_hắn bưng đống đồ lên phòng, nó cũng lẽo đẽo theo sau.

Đang tính mở quà thì điện thoại nó kêu.Là anh Tuấn.Nó nhìn hắn

- Cậu biết chuyện đó rồi phải không_nó

- Biết rồi, cậu cứ nghe đi_hắn

Nó bật loa ngoài cho cả 2 cùng nghe

- Hân à, anh đã suy nghĩ kĩ về những gì em nói ngày hôm qua với anh.Anh nghĩ đó là điều tốt nhất, chúng ta không nên vượt xa mối quan hệ anh em mà nên duy trì.Xin lỗi đã làm em khó xử trong thời gian qua.Chúng ta vẫn là anh em chứ_Tuấn

- Tất nhiên rồi anh_nó

- Cảm ơn em_Tuấn cúp máy trước

Nó sau khi nghe được những lời này của Tuấn như đã đẩy được một viên đá trong lòng.Sau này sẽ không cảm thấy muốn tránh mặt Tuấn nữa.Hắn cũng giống nó, coi như đã giải quyết được một “mối đe dọa”

- Một đối thủ đã bỏ cuộc_hắn

- Cái gì mà đối thủ chứ_nó

- Thì anh Tuấn không thích cậu nữa, không phải lo lắng như những ngày trước.Có thể yên tâm mà ăn cơm ngon được rồi_hắn

- Cậu cái gì mà chẳng nói được chứ_nó

Nó và hắn thoải mái đùa giỡn với nhau.Ngoài cửa phòng, mẹ hắn cũng rình mò tụi nó vui không kém

- Hai đứa này tình cảm tốt quá.Chọn Thiên Hân làm con dâu nhà họ Hoàng quả là một quyết định đúng đắn.Nam Bảo nó có phước lắm mới có con Hân đấy_mẹ hắn cười khúc khích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.